Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lục Hiển Tri trong vô thức.
Muốn đυ. cô.
Đôi chân dài của anh chống xuống đất, cơ thể hơi ngả về phía sau, chân ghế ma sát với mặt đất đột ngột phát ra tiếng động.
Hi Nguyệt bị âm thanh bắt ngờ vang lên này dọa cho sợ hãi, hai chân như mềm nhũn mà ngã xuống chiếc bàn dài. Cách một lớp hơi nước nóng, cô nhìn thấy gương mặt đẹp trai rạng ngời của Lục Hiển Tri.
Chàng trai lười nhác dựa vào lưng ghế, trên chiếc áo thun trắng có những giọt nước nhỏ giọt từ mái tóc ướt. Quanh người anh vương vấn cảm giác
lạnh lẽo và cắm dục, ngoại trừ... ở giữa chiếc quần thể thao màu xám vì bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của anh cứng lên mà nhô lên cao.
Anh đứng dậy, đút một tay vào trong túi quần, bàn tay chà xát dươиɠ ѵậŧ đang sưng phồng của mình qua một lớp vải, rồi đi về phía cô.
Bức thư trong tay vừa mới được vuốt phẳng lại trở nên nhăn nhúm vì bị đầu ngón tay của Hi Nguyệt siết chặt lại.
Hi Nguyệt cắn môi, cô chống tay lên bàn muốn lui về phía sau đề tránh né nhưng cơ thể như bị đinh đóng chặt tại chỗ khiến cô không thể nhúc nhích
Lục Hiển Tri tiền gần thêm vài bước, đôi mắt đen láy đã nhuồm màu sắc dục, ánh mắt ấm áp nhìn xuống cổ áo hơi hở ra của cô.
Trên khuôn ngực trắng như tuyết đang phập phồng kia có một nốt ruồi nhỏ màu hồng phần xinh đẹp như muốn quyền rũ người ta dùng đầu lưỡi liếʍ
láp.
Tầm mắt của anh tiếp tục hướng xuống phía dưới một chút, anh bỗng nhìn thầy cái tên ở góc dưới bên phải bức thư.
Lục Hiển Tri.
Tiếng cười nhẹ truyền đến bên tai cô: “Cho tôi à?”
Hi Nguyệt vô thức giật đầu, sau đó lại vội vàng lắc đầu: “Không phải...”
Lục Hiển Tri đã từng gặp rất nhiều cô gái như thế này, đã lầy hết can đảm để tỏ tình với anh nhưng đến phút cuối lại ngượng ngùng bỏ chạy, ngay cả một
câu trọn vẹn cũng không nói được.
Nhất là bây giờ tai cô còn đỏ bừng, đôi mắt to ướŧ áŧ nhìn trái nhìn phải, dáng vẻ không né tránh cũng không chống cự, cả người từ trên xuống dưới
đều tràn ngập sự yêu thích dành cho anh.
Đôi tay thon dài mạnh mẽ của anh nắm lầy mắt cá chân gầy yếu đang cuộn tròn của cô, dùng một lực nhẹ nhàng kéo cô qua.
Hai chân của Hi Nguyệt mở rộng ra dán chặt vào vòng eo săn chắc của anh, dù cách máy lớp vải nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng dưới đũng quần của anh áp chặt vào cửa huyệt của cô.
Lục Hiển Tri cầm lầy dây lưng quần kéo xuống dưới, dươиɠ ѵậŧ dài đầy gân xanh cứ thế nhảy ra ngoài. Thậm chí trên bao qυყ đầυ màu hồng còn có một ít dịch lỏng tràn ra.
Dươиɠ ѵậŧ nóng hồi cọ lên cọ xuống lớp vải ẩm ướt dưới chân váy của cô.
Hi Nguyệt cảm nhận sự run rẩy của hai cánh hoa nhỏ ở phía dưới của mình, đôi môi đang mím chặt của cõ không tự chủ được mà hé mở, phát ra một tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ.
Lục Hiển Tri vén gấu váy của cô lên, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, vệt nước trên qυầи ɭóŧ vốn chỉ to cỡ đầu ngón tay dần lan rộng thắm ướt ra mép quần.
Ánh mắt anh tối sằm lại, giọng nói khàn khàn nghe vô cùng gợi cảm: “Huyệt nhỏ thật dâʍ đãиɠ.”
Hi Nguyệt làm ra vẻ đáng thương mà nhìn anh, muốn anh dừng động tác của mình lại.
Nhưng Lục Hiển Tri vì bị cô quyền rũ mà ham muốn tìиɧ ɖu͙© trong người dâng lên, hoàn toàn không hề có ý định buông tha cho cô.
Khóa kéo chiếc váy đồng phục bị kéo xuống một cách nhanh chóng, trong lúc dươиɠ ѵậŧ đang cọ vào cửa huyệt thì khuy áo cũng bị anh cởi ra.
Bộ ngực trắng sữa được bọc trong bộ đồ lót với kiểu dáng đơn giản và nữ tính, môi âʍ ɦộ non nớt của Thù Đồng hơi co lại khi bị dươиɠ ѵậŧ vừa thô to vừa cứng rắn của anh cọ vào, khi cô tránh né, đôi gò bồng đào mềm mại và trắng nõn trên ngực run rẩy.
Lục Hiển Tri xoa nắn bộ ngực của cô qua chiếc áσ ɭóŧ, tiếp sau đó anh đưa tay đẩy áσ ɭóŧ lên, đầu ngón tay mân mê núʍ ѵú hồng hào.
Cổ họng của Hi N guyệt như nghẹn lại không nói ra lời, ngón tay gắt gao bầu chặt mép bàn.
Anh cúi người xuống áp bộ râu ẩm ướt hơi gai góc của mình vào bầu ngực của cô.
Đầu lưỡi nóng ẩm của anh liềm nốt ruồi nhỏ màu đỏ xinh đẹp trên ngực cô.
Hi Nguyệt đặt tay lên vai anh, rõ ràng là muồn đẩy anh ra nhưng tay cô lại không còn chút sức lực nào.
“Hử?” Lục Hiển Tri ngước mắt lên nhìn cô, ở khoảng cách gần như thế này, cô gần như có thể cảm nhận được hơi thở nóng như bị lửa thiêu đốt của
anh.
“Không muốn cho tôi liếʍ à?”
Hi Nguyệt cắn môi, đôi hàng lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, cô không biết nên trả lời anh như thế nào nữa.
Nhìn thấy trong mắt cô tràn ngập sự xoắn quýt không biết làm thế nào, Lục Hiển Tri khẽ nhướng mày, anh biết anh đang khiến cô cảm thầy rất thoải mái.
Anh dùng sức di chuyển eo, dươиɠ ѵậŧ thô to đè lên cửa huyệt đang chảy ra mật dịch của cô, sau đó bắt đầu cọ xát vào môi âʍ ɦộ đang hơi sưng tấy.
Được thôi.
Cô cảm giác như cả người mình xụi lơ, mềm nhũn, yếu ớt như không còn khung xương nữa vậy.
Bên dưới hơi ngứa ngáy khiến trong cô bỗng dâng lên cảm giác muốn anh chọc cái thứ khổng lồ đó vào bên trong mình.
Lục Hiển Tri lại húc thêm một tí nữa, dươиɠ ѵậŧ không chịu khống chế mà chọc vào khe hở của cửa huyệt đang hé mở.
Hi Nguyệt kêu lên một tiếng, ngay sau đó cô bé ở phía dưới như không kìm được mà tiết ra một lượng lớn chát lỏng.
Thật dâʍ đãиɠ.
Ánh mắt anh tồi lại, đưa tay chụp lầy bờ vai của cô rồi siết chặt, muốn lật người cô lại.
Nhưng ngay chính lúc này, bỗng có một tiếng gọi khẽ vang lên ở cửa phòng thay đồ.
“Nguyệt Nguyệt... Cậu có ở trong đó không?”
“Hi Nguyệt...?”
Là giọng của Tô Hiểu Bối.
Trái tim Hi Nguyệt bỗng căng lên, âʍ ɦộ không chịu khống chế mà không ngừng co rút.
“Rít...”
Đầu khắc nhạy cảm bị phần thịt mềm ở cửa âʍ đa͙σ của cô bao bọc lầy khiến Lục Hiển Tri
tê cả da đầu.
“Đừng mà...” Hi Nguyệt vội đưa tay che lầy miệng của anh, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin.
Lục Hiển Tri nở nụ cười như đã thầu hiểu, ánh mắt hơi suy ngẫm. Tiếp sau đó, đôi môi mỏng dán vào lòng bàn tay cô khẽ mở ra, đầu lưỡi anh thè ra, khiêu gợi liềm láp lòng bàn tay của cô.
Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, Hi Nguyệt đột nhiên buông tay ra giống như bị điện giật vậy.
Lục Hiển Tri tiếp tục hành động vừa nãy, anh kéo cô ra khỏi bàn, xoay người cô lại, thanh kiềm bằng thịt đang nóng như bốc lửa lướt qua cặp đùi non mềm của cô.
“Kẹp chặt vào một chút, đề tôi đυ. chân của cậu.”
Hi Nguyệt không nhìn thầy biểu cảm của anh nhưng từ giọng nói vừa khàn khàn vừa nhuốm màu du͙© vọиɠ của anh cũng có thể nghe ra được anh đang kìm nén rất nhiều.
Cô khẽ cử động đôi chân đã mềm nhũn của mình, sau đó ngoan ngoãn nghe lời anh mà khép hai chân lại. Dươиɠ ѵậŧ vừa cứng vừa nóng cọ xát trên môi âʍ ɦộ hết lần này đến lần khác, phát ra tiếng nước khiến người ta mặt đỏ bừng tim đập nhanh.
“Cái miệng nhỏ ở dưới của cậu có ngứa không?” Lục Hiển Tri siết chặt lầy eo của cô, đầy hông đυ.ng vào mông của cô: “Có muốn tôi đυ. vào trong không?”
Cơ thể của Hi Nguyệt khẽ lắc lư khi bị anh đu đưa qua lại, mỗi lằn đυ.ng vào cô đều có thể cảm nhận được đám lôиɠ ʍυ vừa thô vừa cứng của anh cọ vào mông của mình.
Những tiếng nức nở run rẩy phát ra từ miệng cô.
“Cái miệng nhỏ này có muốn dươиɠ ѵậŧ của tôi đυ. vào không?”
Hi Nguyệt nắm chặt góc bàn, mím môi rêи ɾỉ.
Bên tai cô truyền đền tiếng thở hồn hền đầy gợi cảm của anh, thân dưới bắt đầu co lại một cách có quy luật.
“Lại sắp lên rồi à?” Lục Hiển Tri khàn giọng hỏi.
Nhưng cô hoàn toàn không có sức trả lời anh, cái huyệt nhỏ ở phía dưới như vòi nước mở hết cỡ, liên tục chảy nước.
Cô nứиɠ đến mức cả người mềm nhũn hết cả rồi.
Dòng nước nóng ấy đã làm ướt dươиɠ ѵậŧ cứng rắn của anh, Lục Hiển Tri tăng tốc, sau vài cú chọc sâu, đầu khắc hơi mở ra, tỉnh dịch bắn thẳng ra ngoài.