Kết thúc bữa tối, người phục vụ tới dọn bàn, Khương Hà Nhi đã bị Lê Tử Trung thúc ép ăn đến mức no căng.
Cửa phòng đóng lại, Khương Hà Nhi thoải mái, cô xoa xoa cái bụng tròn trịa:
“Đồ ăn ngon quá. Em no căng bụng rồi. Tử Trung anh thật tốt”
Lê Tử Trung phì cười nhìn chằm mèo con ngây thơ vô tội, vì được ăn một bữa cơm ngoài mà vui vẻ thích thú. Cũng lâu rồi anh không thấy cô ăn nhiều như vậy:
“Chồng của em dĩ nhiên là tốt nhất”
Anh ôm cô ngồi lên đùi mình, cúi đầu mυ'ŧ cánh môi phấn hồng.
“Em ăn xong rồi giờ đến lượt anh”
Khương Hà Nhi hoảng hốt, cô nhận ra vẫn đề. Quái nhân này đã hơn một tuần không chạm vào cô, hôm nay cô khỏi bệnh anh lại muốn cô ngay tại đây. Cũng không để cô có cơ hội từ chối anh hôn môi cô, đầu lưỡi chui vào khoang miệng quấy phá.
Bàn tay cởi khóa kéo váy, một bàn tay khác chui vào qυầи ɭóŧ thăm dò bên trong, ngón tay cố ý trêu chọc hai cánh hoa trơn trượt, lại đi vào chà xát khe rãnh lên xuống.
Mà bàn tay khác của anh vuốt ve lưng cô, nhanh chóng nới lỏng áo ngực cô, hai ngọn núi trắng tròn được anh xoa bóp đều đặn.
Khương Hà Nhi hoảng hốt trước động tác của anh, cô chưa kịp làm gì ngón tay thon dài kia đã đi vào hoa h.uyệt, ngăn chặn mông nhỏ vùng vẫy muốn chạy trốn.
Cô rùng mình, mềm nhũn nằm trong lòng anh, đầu lưỡi bị anh mυ'ŧ lấy. Cô ôm lấy hai má anh tránh nụ hôn đáng sợ này. Liên tục lắc đầu, cầu khẩn:
“Tử Trung…chúng ta trở về rồi làm…”
Cô không nghĩ đến việc chạy trốn nữa, nếu Lê Tử Trung đã hứng lên sẽ không ngăn được anh, cô không muốn bị anh thao làm trong nhà hàng, chỉ hy vọng chạy về thật sớm.
Lê Tử Trung vùi đầu vào cổ bảo bối của mình, hương vị thanh ngọt khiến anh nghiện. Anh gặm mυ'ŧ chiếc cổ thon dài, ngón tay trong hoa h.uyệt cuồng loạn liên tục thọc vào rút ra.
“Hà Nhi…đã hơn một tuần chồng không “yêu” em, anh sắp nghẹn chết rồi”
Môi Lê Tử Trung áp sát khuôn mặt cô gái nhỏ xinh đẹp, giọng nói mị hoặc như dụ dỗ. Bị anh làm loạn nãy giờ, áo ngực lung lay sắp rơi treo trên cánh tay của cô. Hai bầu ngực đẫy đà rung lắc trước mắt anh như mời gọi người đến cắn nuốt.
“Ưm…ah…ah…”
Hai ngón tay không ngừng đâm chọc ở nơi tư mật, mang theo d.âm thủy kéo ra lại nhét vào, Khương Hà Nhi cảm nhận từng trận ngứa ngáy sâu trong hoa tâm. Từ sau lần trước bị anh ép dùng thuốc cuồng nhiệt cả một đêm, cơ thể cô dường như nhạy cảm hơn nhiều.
Mắt cô ầng ậng một tầng nước, hai tay gắt gao bám chặt cổ Lê Tử Trung, một mớ hỗn độn lung tung trong đầu cô.
“Tử Trung…chúng ta…về nhà…ưm…ah”
Lê Tử Trung kéo áo ngực cô xuống, cặp ngực sữa bị anh dùng sức nhào nặn, thỉnh thoảng kéo lấy nụ hoa. Ngực bị chà đạp như thế chẳng những không đau mà còn ngứa đến lợi hại. Anh làm càn bao nhiêu thì ngoài miệng dịu dàng bấy nhiêu:
“Hà Nhi, chỉ làm một lần ở đây. Nếu về nhà sẽ làm em cả đêm, thử qua nhiều tư thế, mỗi nơi trong biệt thự đều lôi em ra làm”
Hà Nhi nghe được anh muốn làm cả đêm, lại còn làm ở khắp nơi trong biệt thự, hoa h.uyệt yếu ớt đột nhiên gắt gao co lại, nuốt chặt ngón tay anh. Cô sợ nhất chính là như thế:
“Không…Không cả đêm…không được làm ở khắp nơi…”
“Vậy ở chỗ này?”
Khương Hà Nhi gật đầu lên xuống, cảm thấy bản thân thật đáng thương.
“Được, nghe em!”
Dứt lời, Lê Tử Trung đặt cô lên bàn, thân hình cao to phủ trên người cô.
***
Tại căn phòng xa hoa ở Tịnh Hương Lâu, có thể nghe thấy tiếng thở dốc và tiếng rêи ɾỉ không ngừng vang lên, như thống khổ lại giống vui thích.
Khương Hà Nhi bị lột sạch sẽ, nửa người trên trắng nõn mềm mịn, cặp ngực lớn kịch liệt đung đưa vì bị va chạm.
Bàn tay trắng nõn nắm lấy khăn trải bàn, khi thì buông ra, khi thì xoắn chặt, khuôn mặt ửng đỏ sắc xuân, hai mắt phủ một tầng nước, dáng vẻ xinh đẹp không gì sánh bằng. Mà Lê Tử Trung mấy ngày nay chính là thèm muốn sự xinh đẹp này.
Khương Hà Nhi hé miệng, sảng khoái rêи ɾỉ theo nhịp điệu đâm vào rút ra:
“Ưm…a…ưm…ah…!”
Nơi tư mật hai người dán sát chặt chẽ, trong cô hàm chứa vật nam tính thô to của anh. Cặp chân dài thon thả đặt giữa cơ bụng anh, không có điểm tựa đành bất lực đung đưa giữa không trung.
Lê Tử Trung thuận thế nắm lấy đôi thỏ ngọc no đủ, đồng thời dùng sức đâm mạnh về phía trước. Gậy t.hịt cắm vào tiểu hoa, âm thanh “bạch bạch” mỗi lúc một vang to.
Lê Tử Trung vô cùng hưởng thụ, một tuần không chạm vào cô cuối cùng cảm giác khó chịu cũng được giải tỏa. Quả nhiên làm với cô vẫn là thoải mái nhất.
Thân gậy kéo theo dịch thủy từ chỗ kết hợp ra rồi lại lần nữa đâm vào, lặp đi lặp lại, xuân thủy càng lúc càng nhiều, chảy xuống dọc kẽ mông Khương Hà Nhi.
Căn phòng ngập tràn hơi thở tình ái, Lê Tử Trung làm đến mất kiểm soát, trực tiếp vác hai chân thon dài của cô lên vai anh.
Một tay anh ôm hết vòng eo cô, gậy t.hịt không ngừng nhảy nhót bên trong tiểu h.uyệt khiến mật dịch bị văng vương vãi, hỗn độn chảy ra trên bàn, tạo thành một vũng dưới mông cô.
“Ah…aha…ưm…aaaa…ah…”
Khương Hà Nhi bị dồn vào thế bị động, kɧoáı ©ảʍ xâm nhập khắp cơ thể, cô duỗi tay đẩy người anh nhưng hoàn toàn không có sức. Đẩy anh ra anh lại đâm mạnh hơn khiến cô bất lực bủn rủn tay chân.
C.ự vật hóa thành quái vật khổng lồ xâm chiếm hoa h.uyệt non nớt, tùy ý lấp đầy khám phá ngóc ngách bên trong, lại muốn tìm nơi sâu nhất mà đâm vào. Từng điểm mẫn cảm bị con quái vật kia không từ tốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Khương Hà Nhi không chịu được kêu thảm, hai mắt đẫm lệ cầu xin:
“Tử Trung…Ah…a!..chậm một chút…”
Hoa h.uyệt bên dưới liều mạng siết chặt khiến anh sung sướиɠ. Cả hai cơ thể quấn lấy nhau nằm gọn trên bàn.
Lê Tử Trung giữ đầu cô mà hôn sâu, tay xoa xoa ngực lớn cô, thở hổn hển:
“Mở chân rộng chân, để anh cắm vào hết.”
Anh rút c.ự vật ra. Q.uy đầu không chịu thua chọc chọc miệng h.uyệt, anh không cắm vào mà chờ xem phản ứng của Hà Nhi. Lời nói dung tục làm cô đỏ mặt, cũng không phải lần một lần hai nhưng…cô cũng biết ngại mà.
Cô ngoan ngoãn mở rộng hai chân, anh thuận thế một đường đem c.ự long đâm thẳng vào trong.
“Ahaa…ưm…!”
Đột nhiên miệng nhỏ được đút no căng, Khương Hà Nhi vô tình phát ra thanh âm ngọt lịm quyến rũ anh. Vừa vào c.ự long đã hung hăng vận động, tiếng nước “phụt phụt” rõ ràng phát ra. Khương Hà Nhi ngại ngùng chôn đầu vào cổ anh.
Lê Tử Trung không nhịn được cười. Đã hơn một năm, bảo bối nhà anh mỗi khi hoan ái đều sẽ mang dáng vẻ đỏ mặt ngại ngùng. Nghĩ đến phải để cô có thêm kiến thức:
“Chồng “yêu” em là chuyện bình thường, em không cần ngại. Hà Nhi nên để anh “yêu” em nhiều hơn mới đúng…”
Khương Hà Nhi không muốn nghe anh lải nhải. Hóa ra làʍ t̠ìиɦ cũng là cách để thể hiện tình yêu của anh.
“Đừng…đừng nói nữa mà…”
Lê Tử Trung cười, anh xấu xa nâng mông cô cao lên, ép miệng nhỏ phun ra nuốt vào điên cuồng.
“Được, không nói nữa. Anh tập trung “yêu” em”
Lê Tử Trung đảo mắt qua bên cạnh, thấy được chai rượu vang mang màu đỏ. Trong bữa ăn anh không dùng rượu, vì Hà Nhi của anh không thích rượu. Nhưng bây giờ không uống thật tiếc.
Anh nhấc chai rượu lên. Khương Hà Nhi cảm giác một cỗ mát lạnh từ từ rót xuống cơ thể mình. Chất lỏng đỏ tươi đổ xuống bầu ngực lớn trắng như tuyết, lại đi xuống bụng cô, rồi đến nơi đang bị ép phun ra nuốt vào gậy lớn. Nơi tư mật của cô cực kì lầy lội, hỗn hợp rượu và *** **** trộn lẫn không khác gì lần đầu của cô.
“Ưm…a…”
Lê Tử Trung đâm vào rút ra, đem rượu vang nhét vào tiểu h.uyệt. Khương Hà Nhi cảm giác bên trong có cảm giác nong nóng. Cô mệt mỏi không ngừng đầu hàng:
“Đừng…ưm…rượu không được…”
Khương Hà Nhi cảm giác khó chịu muốn lau sạch rượu trên người, nhưng chưa gì đã bị anh giữ chặt:
“Hà Nhi ngoan, bồi anh uống rượu” Lê Tử Trung hôn cánh môi hồng phấn của cô, dỗ dành.
Khe ngực sâu chứa đầy rượu vang đỏ, hai khối to tròn dính đầy chất lỏng tỏa ra hương thơm ngọt ngào cùng mùi rượu khiến đầu óc anh mê muội.
Bàn tay anh giữ lấy hai khối thịt to tròn mà liếʍ mà mυ'ŧ “chụt chụt”. Gậy t.hịt không quên nhiệm vụ thô bạo thao tiểu h.uyệt.
“A…a…nhẹ…chậm chút…ưm…”
Cô bất lực khóc than, đôi mắt ướt đẫm nhìn hai chân trắng nõn không còn sức đặt trên vai anh, bầu ngực sữa bị anh liếʍ đến đầy nước bọt.
Bụng cô ngày càng trướng lên, hoa h.uyệt tự động xoắn chặt, hoa h.uyệt co rút giật giật trong chớp mắt giàn giụa nước mật.
Lê Tử Trung ngậm nhũ hoa, anh đắc ý ngẩng đầu mυ'ŧ lấy môi cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Anh nâng người cô, đồng thời trừu cắm, mùi tình ái tiếp tục bao vây căn phòng.
“Hu…ah…ưm…”
Tiểu hoa vừa cao trào cực nhạy cảm, Khương Hà Nhi bám chặt anh, khóc thút thít, phía dưới chủ động siết chặt lấy c.ự căn.
Lê Tử Trung bị cô gái nhỏ giáng một đòn, q.uy đầu c.ương cứng phun trào chất lỏng trắng đυ.c, bắn toàn bộ vào tử ©υиɠ cô.
***
Một trận trong nhà hàng, Khương Hà Nhi mệt mỏi ngủ thϊếp đi trong lòng Lê Tử Trung. Anh ôm cô về biệt thự nghỉ dưỡng trong rừng trúc. Bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô, hôn lên trán cô. Lúc ở bên cô luôn yên bình, anh chỉ mong như vậy.
Nhưng cảm giác bình yên khiến người ta chủ quan, không nghĩ đến chuyện xấu có thể xảy ra, anh không biết sau đêm nay sẽ rất lâu không gặp lại Hà Nhi của anh.