Chiếm Hữu

Chương 47. Lê Tử Trung làm việc xấu (H nhẹ)

Một lần vì xuân dược đổi lấy một trận kịch liệt chưa từng có, Khương Hà Nhi ngất lịm trong lòng Lê Tử Trung. Đêm nay cô nhiệt tình quấn lấy anh, anh rất vui.

Chỉ là sáng hôm sau cả căn biệt thự náo loạn, bác sĩ và vệ sĩ chạy cuống quýt lên, sợ chậm chạp sẽ chọc tức Lê Tử Trung mà mất mạng. Chuyện là vợ của thiếu gia bọn họ đột ngột phát sốt.

Đêm qua anh vốn an tâm ôm Khương Hà Nhi đi ngủ, nhưng sáng nay tỉnh dậy mới thấy bảo bối của anh bị sốt cao, hôn mê không tỉnh, còn run rẩy, thỉnh thoảng giật giật hai cái, cả người ướt đẫm mồ hôi. Lê Tử Trung lo lắng vội vàng cho gọi mấy nữ bác sĩ đến.

Mấy bác sĩ thăm khám cho Khương Hà Nhi, tình trạng của cô nghiêm trọng hơn họ nghĩ. Lúc biết Lê Tử Trung cho cô dùng xuân dược liều mạnh, bọn họ có người sửng sốt, có người không dám nói gì mà tích cực hạ sốt cho Khương Hà Nhi:

“Vợ tôi thế nào rồi? Tại sao lại sốt?” Lê Tử Trung mặt lạnh hỏi

Trước biểu cảm như sắp gϊếŧ người của Lê Tử Trung, một nữ bác sĩ không dám ngẩng mặt trả lời:

“Phu nhân thể chất không tốt, lại dùng loại xuân dược liều mạnh nên mới sốt cao, gây co giật. Một phần còn là vì đả kích tinh thần. Vẫn nên bồi bổ tốt cho cô ấy, từ nay dùng thuốc thiếu chủ ngài để ý một chút”

Lê Tử Trung nhìn về phía mèo con nhà mình vẫn đang hôn mê, lúc ngủ cô cũng không thoải mái, hai chân mày nhíu chặt, mồ hôi đầm đìa trông khổ sở. Lòng anh quặn đau. Nếu anh biết dùng loại thuốc này gây hại cho cô, có kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế nào cũng không bắt cô dùng, bình thường cô cũng có thể thỏa mãn anh. Anh hối hận rồi.

Bác sĩ phải ở lại chăm sóc cho Khương Hà Nhi, canh chừng suốt 1 ngày 1 đêm cô mới hạ sốt và có dấu hiệu tỉnh lại. Lê Tử Trung cũng không lúc nào rời khỏi cô.

Khi Khương Hà Nhi tỉnh lại, các bác sĩ đã rời đi rồi. Bởi vì lúc này cô đã hạ sốt, nếu tỉnh lại tức là đã không còn nguy hiểm. Khương Hà Nhi nhìn quanh, nghĩ lại những chuyện xảy ra với mình, cô cắn môi tuyệt vọng, kinh tởm Lê Tử Trung. Anh lại cho cô dùng loại thuốc kia, khiến cô trở nên phóng túng, mất cả liêm sỉ bám lấy anh mà cầu hoan. Mất mặt, d.âm đãng như thế, cô còn mặt mũi nào nữa? Chính vì sự việc này nên khát vọng trốn thoát khỏi Lê Tử Trung với cô càng tăng cao.

Lê Tử Trung biết mèo con của mình đã tỉnh rồi, nhưng vẫn luôn trốn trong chăn, đoán chắc là cô thấy xấu hổ.

“Vợ, Hà Nhi, em ăn cháo đi” Anh kéo chăn xuống, nhưng cái chăn kia vẫn không di chuyển.

“Lê Tử Trung, anh xấu xa! Em không muốn thấy anh!” Giọng nói yếu ớt như mèo con phát ra. Cô ghét anh, chỉ mình anh xấu xa là đủ rồi, vì sao còn phải kéo cô theo?

Nhưng Khương Hà Nhi không làm khó được anh. Lê Tử Trung dùng sức kéo chiếc chăn liền rời khỏi cô, anh nâng cô dậy, ôm vào lòng, vuốt ve khuôn mặt cô chủ động nhận sai, nói lời ngọt ngào:

“Hà Nhi, anh xin lỗi. Là lỗi của anh. Anh không nên để em dùng thuốc kia. Không có lần sau nữa”

Từ giọng điệu có thể nhìn ra Lê Tử Trung cưng chiều cô vợ nhỏ này đến mức nào, không ai được anh yêu thương bằng cô. Nhưng Khương Hà Nhi vốn không muốn để ý, chỉ cảm thấy đau nhức toàn thân, đầu nặng trĩu sau cơn sốt, thực chất không khỏe. Lần nào hành cô tơi bời xong cũng nói xin lỗi này nọ, riết rồi cũng quen. Cô ngẩng đầu, chu cái môi nhỏ ủy khuất:

“Tử Trung, bình thường em không thể thỏa mãn anh ư? Vì sao anh còn phải để em dùng thuốc, biến em thành bộ dạng đó?”

Lê Tử Trung không kìm lòng càng ôm cô chặt thêm:

“Không phải, bình thường Hà Nhi rất tốt. Lần này anh chỉ thử thôi, không ngờ lại khiến em bị sốt, còn chịu đả kích tinh thần.”

Trước những lời xin lỗi của Lê Tử Trung, Khương Hà Nhi hoàn toàn không nghe lọt. Cô nằm trong lòng anh, ấm ức:

“Có phải em rất xấu xa, d.âm loạn không?”

Lê Tử Trung nghĩ đến cảm xúc của vợ, anh cưng chiều hôn lêи đỉиɦ đầu cô:

“Không, Hà Nhi của anh không xấu xa, ham muốn t.ình dục không sai trái. Chúng ta là vợ chồng, ở bên anh em không cần che giấu. Hà Nhi thế nào anh cũng yêu em”

Khương Hà Nhi mím môi, cô làm sao mà không để ý đến hình tượng của mình? Cho dù là ở trước mặt chồng cô, hay người cô yêu, cô cũng không muốn mình một chút biến thành như thế.

Những ngày sau Khương Hà Nhi tiếp tục dưỡng bệnh, dần dần cô cũng khỏe lên.

Chớp mắt đã qua 1 tuần, Lê Tử Trung luôn ở bên dỗ dành chăm sóc cô, không có việc gì cô căn bản không cần xuống giường. Cơ thể mệt mỏi quá cô không muốn đi dạo, cả ngày chỉ nghĩ làm sao để qua mắt Lê Tử Trung, trốn khỏi đây.

***

“Ư…ah…Tử Trung…sâu quá rồi…aaa”

Màn đêm buông xuống, trong thư phòng tối tăm, Lê Tử Trung dán mắt vào màn hình laptop, những âm thanh rêи ɾỉ yêu kiều của Khương Hà Nhi phát ra. Anh biết bảo bối của mình bị bệnh, những ngày này không thể làm được nên chỉ có thể mở video hai người hoan ái mấy lần trước ra. Anh ngắm cơ thể gợi cảm của cô, nghe tiếng cô rêи ɾỉ, tay vừa cầm qυầи ɭóŧ của cô vừa an ủi cậu em đã ngẩng đầu cứng ngắc.

Thật ra không phải anh quay video, là camera trong phòng ghi lại, camera loại hiện đại nhất, vô cùng rõ nét, âm thanh rõ ràng hết cỡ. Để giải quyết du͙© vọиɠ trước mắt, chỉ còn cách này. Lê Tử Trung ngửa cổ thở dốc, tay nắm c.ự vật chuyển động lên xuống, tưởng tượng gậy t.hịt chôn trong tiểu h.uyệt ấm áp của cô.

Tiếng rêи ɾỉ d.âm mĩ của Khương Hà Nhi không ngừng vang lên trong thư phòng càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh, vừa nghe đã biết lần đó anh làm dữ dội thế nào:

“Ưmm…Tử Trung…a…xin anh…”

“Nhanh quá…ah…em không chịu được…”

“Hu…muốn…sắp ra…Tử Trung…em…ah…”

Lê Tử Trung tay loát động nhanh hơn, cảm giác sắp đến. Cuối cùng, Khương Hà Nhi trong laptop chốt hạ anh bằng một câu cuối:

“Ưm…a…chồng…bắn cho em…ah…”

“Hà Nhi…bảo bối…Hà Nhi của anh…haa…” Anh gọi tên cô, gầm nhẹ bắn ra, qυầи ɭóŧ của Khương Hà Nhi sau đó dính đầy t.inh dịch nhớp nháp của anh. Thật không muốn dùng cách này, nhưng một tuần qua không làm anh đã nghẹn đến khó thở. Cảm giác sau khi bắn ra trong người đã dễ chịu hơn nhiều.

Lúc này cánh cửa thư phòng mở toang ra, Khương Hà Nhi bước vào. Lê Tử Trung vội tắt laptop, anh không muốn cô nghe được gì. Một tuần này mãi tâm tình cô mới ổn, nếu biết có video lưu lại cảnh hai người ân ái nhất định sẽ cho rằng anh cố tình. Anh chưa bao giờ sợ chuyện xấu mình làm bại lộ như lúc này:

“Tử Trung, muộn rồi em chưa thấy anh về nên qua xem thử. Không làm phiền anh chứ?” Về hay không ít ra cũng phải nói để cô còn biết mà đi ngủ.

Lê Tử Trung lén lau mồ hôi, đem khóa quần kéo lên, lại nhét chiếc qυầи ɭóŧ của cô đã dính đầy t.inh dịch vào ngăn kéo bàn:

“Anh có chút việc bận, đã xử lí xong rồi, mau về ngủ thôi”

Lê Tử Trung mỉm cười bước đến, ôm cô về phòng. Thật không muốn cô ở lại đây thêm chút nào. Đã muộn như vậy Hà Nhi lại còn chờ anh về ngủ, anh thật không tốt.