Chiếm Hữu

Chương 13: Khởi động buổi sáng

Khương Hà Nhi vô cùng xấu hổ, cô giận dỗi trách móc Lê Tử Trung:

"Anh lừa em"

Cô quay lại tủ, muốn lấy bộ váy ngủ bình thường đi thay. Nhưng Lê Tử Trung đã ngăn cô lại.

Anh kéo lấy tay cô, nhanh chóng bế cô đến bên giường. Âu yếm để cô ngồi trên đùi mình. Bàn tay vuốt vuốt chiếc cằm đáng yêu của cô.

"Ưm" Bộ dáng cô như mèo con, vì nhột mà tránh tay anh

"Ngoan nào, anh mất công chuẩn bị cho em." Anh ghé vào tai cô, cắn nhẹ lên: "Cơ thể Hà Nhi rất đẹp"

Hai má cô nóng bừng vì bị lời nói của anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không biết nói thêm gì. Thật lòng chỉ muốn mặc bộ đồ kín đáo vào, nếu anh mà cứng lên sợ rằng cô lại khổ rồi.

Khương Hà Nhi có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay anh mò vào trong lớp vải mỏng trong suốt mà bắt đầu vuốt ve cơ thể trắng nõn của cô. Khương Hà Nhi mím môi, Lê Tử Trung là chủ Lê gia, nhu cầu cao như vậy không biết những lần anh đi vắng có đối với những cô gái khác thế này không? Cô lại cảm thấy bực bội, nhất định anh không chỉ có mỗi mình cô:

"Anh đối với người khác đều như vậy?" Cô tủi thân hỏi

Lê Tử Trung ngước lên nhìn cô, bàn tay ngừng vuốt ve mà cố ý kéo phần che ngực cô xuống. Nhũ hoa hồng lộ rõ trước mặt anh, anh liền dùng sức xoa nắn:

"Anh không có người khác. Chỉ có Hà Nhi mới có thể thấy anh trong bộ dạng này. Cũng chỉ có tiểu h.uyệt của em được ngậm c.ôn t.hịt của anh, được anh liếʍ h.uyệt"

"Ưʍ...đừng nói nữa..." Kɧoáı ©ảʍ từ ngực chạy toàn thân cô, những lời nói của anh quá đỗi dung tục, cô không nghe nổi.

Nhưng anh đang chứng minh bản thân mình chỉ có cô, giống như đang giải thích với vợ.

Anh ngậm lấy một bên nhũ hoa, mυ'ŧ lấy nó.

"A...anh nói tối nay không làm mà" Cô cố chặn đầu anh, nếu anh còn trêu đùa đầu nhũ, cô sẽ không xong.

Anh cũng rời khỏi cô. Đặt cô xuống giường, còn mang chăn đắp cho cô:

"Anh quên mất, mau đi ngủ thôi"

Lê Tử Trung với tay tắt đèn, nằm xuống bên cô. Khương Hà Nhi có chút an lòng mà đi ngủ. Phải làm chuyện xấu hổ, cô mím môi, bàn tay di chuyển vào vùиɠ ҡíи ẩm ướt kiểm tra. Thật ta lúc nãy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô đã ướt rồi. Cô rụt tay lại không ngờ sinh hoạt tình d.ục một năm với anh bản thân đã nhạy cảm đến mức này.

Lê Tử Trung không ngủ được, từ lúc thấy cô mặc bộ đồ ngủ thì anh đã cứng lên, nhưng dặn lòng phải kìm nén. Hôm nay anh đã hứa với cô, tuyệt đối không thể thất hứa. Đành cố nhịn qua hôm nay.

***

Sáng sớm, ánh nắng nhẹ hắt vào cửa sổ, bị tấm rèm cản lại. Khương Hà Nhi từ từ mở mắt, cảm giác không đúng lắm. Lê Tử Trung nằm phía sau cô, ôm cô trong lòng. Một tay không ngừng xoa bóp bầu ngực sữa sung mãn, trêu đùa cho nhũ hoa đã sớm dựng đứng khi nào không biết. Anh hôn lên tấm lưng trắng mịn phơi bày trước mắt, từng cái hôn đầy tình ý.

"Tử Trung...a...anh không thể!"

Khương Hà Nhi kêu lên, mới sáng sớm mà người đàn ông này đã tràn trề sức lực, muốn bắt nạt cô.

"Anh hứa với em hôm qua không làm...hôm nay em phải bù đắp cho anh" Anh liếʍ nhẹ lên vành tai mẫn cảm của cô gái trong lòng

"A..." Khương Hà Nhi rùng mình run một cái

Bộ đồ ngủ mỏng đó đã sớm bị anh xé nát, vứt lộn xộn dưới giường cùng quần áo anh. Thân thể hai người trần trụi không còn gì. Trong lúc ngủ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế mà tiểu hoa cũng có thể chảy ra mật ngọt. Cây gậy thô to của anh đã căng đến phát đau, chống trên mông cô, tựa như chuẩn bị tiến vào thám hiểm tiểu h.uyệt lầy lội. Khẩn trương cọ xát với tiểu h.uyệt càng khiến cho nơi nhạy cảm tiết ra nhiều d.âm thủy:

"Ưʍ...đừng cọ...đừng cọ mà...không làm" Cô lắc đầu

Nhưng qua một năm Lê Tử Trung như đã nắm rõ cơ thể cô. Chỉ cần cọ hai cái tiểu h.uyệt đã ướt dầm dề, muốn nuốt c.ự vật lớn vào. Vậy mà cô còn kiên trì như vậy, vẫn từ chối.

"D.âm đãng, em đã ướt thành ra như vậy còn nói không muốn?"

C.ự vật gia tăng tốc độ cọ xát, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Khương Hà Nhi. Tiếng rên của cô lúc này càng giống thuốc kích d.ục thôi thúc anh:

"Aha...đừng cọ...Tử Trung...a...anh còn đi làm, sắp đến giờ...Tử Trung..."

Chết tiệt! Cô kêu như vậy anh sẽ cứng đến chết mất. Cái này là không muốn để anh đi sao? Khương Hà Nhi nằm trong lòng anh cũng đang rạo rực. Đột nhiên hai tay anh kéo hai nhũ hoa của cô. Đại não Khương Hà Nhi bị kɧoáı ©ảʍ xâm chiếm:

"Á...Tử Trung...đừng kéo...anh còn đi làm!"

"Đừng lo, anh làm nhanh thôi. Còn hơn 1 tiếng nữa!"

Lê Tử Trung xấu xa vạn lần, anh đẩy thắt lưng, c.ự vật to dài lập tức đâm vào tiểu hoa ướt đẫm dịch tình một cách trơn tru:

"Hưʍ...căng...đừng cắm..." Cô vô thức tiếp nhận vật thô cứng.

Lê Tử Trung cảm nhận được ở bên trong bị tường t.hịt đè ép, vô cùng nóng ướt. Tựa như có vô số cái miệng nhỏ cắn nuốt anh. Không thể chờ được, anh lập tức luận động, rút ra cắm vào, đem vật lớn vùi sâu vào trong, một đường đâm đến nơi sâu nhất:

"Ah...sâu quá...chết mất! Ư...đừng cắm...a!"

"Ngoan, để anh cắm một lúc. Sắp xong rồi" Lê Tử Trung thở dốc

Anh tự biết không thể xong ngay được. Dù đã trải qua nhiều lần nhưng cô vẫn giữ nguyên sự hấp dẫn không tự biết, mỗi lần đi vào đều khiến anh sướиɠ đến da đầu tê dại, chỉ muốn làm chết cô.