Phòng VIP 111.
"Tôi đến rồi".
Minh Nguyệt đẩy cửa bước vào bên trong, cô đứng trước mặt người đàn ông lạnh lùng khẽ nói. Người kia nghe vậy liền ngẩn đầu nhìn lên, gương mặt anh góc cạnh rõ ràng, đường sống mũi thẳng tấp, khóe môi hơi nhếch lên. Anh nhìn cô một cách đầy hứng thú: "Lại đây."
Giọng nói khàn khàn của anh vang lên cùng với cái vẫy tay lười biếng, Minh Nguyệt bước đến gần liền bị cánh tay mạnh mẽ kia kéo vào lòng anh. Cô hoảng hốt thốt lên: "A anh.".
"Chậc". Người đàn ông dụi điếu thuốc đang hút dở lên bàn, một tay ôm eo, một tay vuốt ve cặp đùi của cô: "Da mịn thế này, chắc chăm sóc rất kỳ công nhỉ?".
"Cũng... cũng không hẳn". Cô lắp bắp lên tiếng. Thực ra đây chỉ là lời nói dối, trước kia cô vốn dĩ là thiên kim tiểu thư ăn sung mặc sướиɠ, da dẻ đều chăm sóc rất công phu nhưng đùng một cái mọi sản nghiệp đều không còn gì thậm chí còn nợ chồng chất.
Người đàn ông trước mắt cô đây chính là vị thái tử gia phía Bắc - Lăng Trạch.
"Sự thật?", Anh nhướng mày hỏi lại nhưng cô chỉ cúi đầu không lên tiếng, sau đó cô lại nghe thấy giọng cười khẽ của anh: "Cô là người mới?".
"Phục vụ ngài tất nhiên phải mới rồi", Minh Nguyệt cất giọng một cách hiển nhiên, cô chống tay lên ngực anh ngồi dậy: "Lăng tổng, muốn làm gì thì tùy anh. Tôi chỉ cần tiền là đủ".
"Tiền? Cô thiếu tiền lắm sao?", Chữ vừa ra khỏi miệng, Lăng Trạch đã biết mình hỏi thừa, anh gật đầu: "Được, phục vụ tôi cho tốt. Tiền bao nhiêu cũng cho cô".
Minh Nguyệt cười lơ đãng đồng ý: "Được".
Ngay sau đó, người đàn ông tưởng chừng lịch thiệp kia nhào về phía cô như một con hổ đói. Một tay anh đỡ gáy, một tay kéo cô áp sát vào thân thể anh, đôi môi bạc của anh nhanh chóng áp xuống. Cái lưỡi điêu luyện quét sạch những mật ngọt bên trong khoang miệng của Minh Nguyệt.
Đầu óc cô trỏ nên trống rỗng, chưa hết bàn hoàn, bàn tay của anh đã vươn lên nhào nặn đôi gò bồng trước mắt, chưa đủ. Lăng Trạch còn dán cả đầu vào vùng đồi núi của cô.
"Ưʍ... a đừng mà... a ... đừng cắn đau", Minh Nguyệt vùng vẫy nhưng vẫy không thoát được vòng tay mạnh mẽ của người kia. Chiếc váy hai dây mỏng manh trên người cô nhanh chóng bị Lăng Trạch dùng tay xé rách: "Roẹt".
Mảnh vải rơi xuống sàn, trên người cô chỉ còn lại đồ lót ren. Hai mắt của Lăng Trạch như bị hung đỏ, tóc rũ xuống mắt cùng, anh khẽ cười: "Con nít bây giờ bạo thật, gương mặt học sinh như thân hình người lớn. Bé con, em bao nhiêu tuổi rồi? Tôi không muốn đi tù đâu".
Minh Nguyệt bị anh nói như vậy mà ngượng ngùng đỏ mặt, lắp bắp: "Tôi... tôi 20 rồi a... 2 năm nữa sẽ tốt nghiệp đại học đó".
"Chậc, 20 tuổi? Bà chủ ở đây không biết điều chút nào, muốn ông đây làm cầm thú sao?", Lăng Trạch chắt lưỡi, tay vuốt ve thân thể cô. Minh Nguyệt thấy vậy nhưng lại vô cùng gan dạ: "Nếu anh không muốn thì đừng làm, dù sao tôi chỉ cần tiền, không làm việc này thì việc khác cũng được".
Lăng Trạch nhướng mày cười thích thú: "Em xem ông đây bỏ tiền ra để em làm gì?".
"Tôi làm gì cũng được a, anh muốn quét nhà, nấu ăn, quản lý tiền bạc tôi đều làm được", Minh Nguyệt tự tin vỗ ngực lên tiếng. Anh thấy vậy cười lớn hơn: "Sao em không nói, có thể làm vợ tôi luôn đi".
Minh Nguyệt sững người lại: "Anh... anh sao có thể nói vậy chứ? Tôi chỉ cần tiền thôi".
"Em lượn lờ trước mắt tôi như vậy, bảo tôi kiềm nén nổi với em. Ông đây càng không phải thầy tu, dù làm cầm thú nhưng ăn được em tôi cũng tình nguyện", Lăng Trạch nắm lấy cổ chân kéo cô lại gần anh hơn :"Bé con, cái này em không thể trách tôi được, đây là tôi tình em nguyện thôi. Chúng ta hợp tác cùng có lợi mà".
Cô biết mình không thể phản kháng lại nên đành nằm yên như con cá trên thớt mặc anh tùy xử lý.
"Bất động như vậy làm gì? Tôi là muốn người chứ không phải búp bê tìиɧ ɖu͙©, hiểu không?", Anh vỗ vỗ vài mông cô khẽ nói: "Cô tên gì?".
"Hả? Tôi... tôi họ Minh tên Nguyệt. Anh gọi tôi là Minh Nguyệt được rồi", Cô lắp bắp không dám nói nhiều.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt thích thú: "Em sợ tôi vậy sao? Tiểu Minh Nguyệt".
"Này, đừng gọi tôi như vậy chứ, trẻ con thật".
"Trẻ con này sẽ làm cho em thoải mái".
"A Ưm".
Lăng Trạch vừa nói xong đã lột sạch những mảnh trả còn sót lại trên người cô quăng xuống đất. Từng cúc từng cúc áo được Lăng Trạch tháo ra, cơ bắp săn chắc của anh xuất hiện trước mắt của Minh Nguyệt.
Máu từ từ đồn lên não, cô nhanh chóng lấy tay che mắt lại. Người kia lại không dễ dàng buông tha mà kéo cánh tay mảnh khảnh của cô ra.
"Thân thể tôi xấu đến mức em không muốn nhìn sao?".
"Không... không phải".
"Vậy em che mắt làm gì? Đang ngại sao?", Lăng Trạch áp sát càng gần, hơi thở âm ấm của anh phả lên cổ khiến cô rùn mình.
Minh Nguyệt lắc đầu chối cãi: "Không... không phải".
Ủng hộ mình nhoa 😘😘.