Siêu Thị Vị Diện

Chương 1

Trước mắt cậu là mặt đất nứt nẻ khô cằn, cỏ dại không thể mọc nổi thành một mảnh, cây cối cao ngất toàn bộ đều bị lột sạch vỏ, lộ ra thân cây bên trong màu vàng nhạt, chỉ có ngọn cây trên cao là còn lưu lại một chút màu xanh, nhưng không cần nghĩ cũng biết những cái cây không có vỏ như vậy chắc chắn không thể nào sống lâu được.

Nơi này như là một khu rừng rậm nguyên thủy, hơn nữa còn là rừng rậm nguyên thủy bị dân chạy nạn do mất mùa bóc hết sạch vỏ cây.

Diệp Chu tự tát bản thân một cái. Ừm, cái tát này so với dự đoán của cậu còn đau và vang dội hơn.

Hiện tại là ngày thứ ba Diệp Chu đi vào nơi này, sáng sớm rời giường tự tát bản thân một cái đã thành tiết mục hàng ngày của Diệp Chu, giống như chỉ cần như vậy là cậu có thể tỉnh lại từ giấc mơ này, trở lại thế giới bình thường.

Nhưng hôm nay cậu lại thất bại. Phong cảnh trước mặt vẫn không biến hóa chút nào.

Diệp Chu đã làm rất nhiều giả thiết, vừa mới bắt đầu cậu cho rằng chính mình điên rồi, khẳng định là tinh thần xảy ra vấn đề nên sinh ra ảo giác.

Sau đó cậu lại cảm thấy có khả năng tạo thành loại tình huống hiện tại cũng chỉ có một loại —— cậu bị người ngoài hành tinh bắt tới làm thực nghiệm.

Bởi vì không chỉ có mình cậu xuyên tới đây, siêu thị của cậu cũng bị dọn lại đây toàn bộ. Điều kỳ quái nhất chính là, siêu thị còn có điện, có nước, thậm chí có cả internet, nhưng không thể nhận và gửi tin tức đi, không có cách liên hệ cùng bất kỳ ai.

Cái này đã không phải xuyên qua thời không có thể giải thích, chỉ có thể là đến từ lực lượng thần bí của người ngoài hành tinh.

Sau khi xác định chính mình hôm nay cũng không “Tỉnh” được, Diệp Chu đi về siêu thị.

Diệp Chu đã từ bỏ chống cự, lựa chọn buông tay, tới đâu hay tới đó vậy.

Dù sao phỏng chừng chờ cậu sống thọ và chết tại nhà đều không thể đói chết được.

Còn vấn đề đồ ăn hết hạn á? Không độc chết cậu thì coi như cậu lợi hại, bị độc chết coi như cậu xui xẻo.

Sau khi ăn hai chiếc bánh mì rồi uống một hộp sữa, Diệp Chu ngồi xuống cửa siêu thị chơi game. Đây là loại game chỉ cần một người là có thể chơi, hơn nữa ở siêu thị còn có thể nạp điện cho game.

Diệp Chu cảm thấy nếu chính mình một mình ở đây trong thời gian dài thì khả năng ngôn ngữ sẽ giảm xuống, hơn nữa tinh thần cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Thế nhưng Diệp Chu cũng cảm thấy xác suất chính mình đυ.ng tới người hẳn là không lớn, nhưng cậu lại không muốn khả năng nói chuyện biến mất, vậy chỉ có thể thử xem có thể bắt được con chim rừng hay mèo hoang gì đó không. Chính mình cho nó một ngụm cơm ăn, nó bồi chính mình trò chuyện, cũng coi như là giao dịch công bằng đôi bên cùng có lợi.

Nhưng mà mấy hôm nay, đừng nói thấy chim, cứt chim Diệp Chu cũng chưa gặp qua. Cuối cùng cậu cũng biết địa phương chim không thèm ỉa chân chính đến tột cùng trông như thế nào.

Giữa trưa Diệp Chu lại vào siêu thị một chuyến, ăn một hộp cơm tự sôi. Không thể không nói hiện tại những đồ ăn tiện lợi này được làm rất tử tế, không hề kém hơn cơm hộp ngoài tiệm, hơn nữa còn rất tiện lợi, hương vị không tồi còn không có độc. Mặc dù chưa chắc đã có dinh dưỡng nhưng khẳng định ăn không chết người được.

Sau khi ăn xong Diệp Chu dọn sạch rác rưởi. Cậu đem rác rưởi vứt vào thùng rác lớn ở đằng sau siêu thị, tuy rằng không biết bao lâu nữa nó sẽ đầy, nhưng hiệntaij cậu tạm thời không có ý định đào hố chôn. Nếu chờ phân hủy tự nhiên, đống rác này chờ một trăm năm chưa chắc đã phân hủy xong.

Trước khi nghĩ ra được biện pháp giải quyết nào tốt hơn thì trước mắt liền cứ như vậy đã.

Buổi chiều Diệp Chu sẽ mang theo dao chặt củi cùng ba lô tiến hành thăm dò địa hình ở phụ cận, tuy rằng trước đó cậu hoàn toàn không biết vẽ bản đồ, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể căng não để vẽ nó ra. Để không bị lạc đường, cứ mỗi một đoạn đường cậu liền đánh dấu một cái ở trên thân cây bên đường.

Rất nhanh Diệp Chu đã phát hiện ra một con sông, nhưng mà hiện tại nó đã khô cạn đến mức lộ ra lòng sông trơ trọi, bên dưới lòng sông còn có thể thấy rải rác thi thể của động vật.

Xương trắng bị cát vàng bao trùm, cậu chỉ nhìn một chút liền phát hiện một cái đầu lâu của loài người, Diệp Chu nhanh chóng dời đi ánh mắt.

Những cái cây bị lột vỏ trong cánh rừng này cơ hồ đều chết gần hết. Kể cả những cây nhỏ không bị lột vỏ cũng khô héo, chỉ còn sót lại có một vài đại thụ nguyên bản cành lá sum xuê rợp trời mới tránh được một kiếp. Chúng không bị lột vỏ, bộ rễ cũng đâm đủ sâu nên lúc này mới còn có thể duy trì một chút màu xanh.

Mặt trời đang thiêu đốt cả đại địa chậm rãi biến mất, Diệp Chu ngồi ở dưới tàng cây lấy một lọ nước từ ba lô ra uống để chuẩn bị trở về. Tuy rằng cậu không biết nơi này là chỗ nào, đến tột cùng có người sống hay không, nhưng ít nhất cậu biết chính mình tạm thời đang an toàn.

Phụ cận không có động vật hoang dã lớn nào, loại nhỏ cũng không. Bởi vì rừng rậm bị phá hủy, những loài chim sống ở chỗ này cũng di cư hết.

Cậu bắt được con sâu với con rết ở dưới tàng cây, cũng tình được nấm dại ở trong hang núi. Điều này chúng minh ít nhất nơi này vẫn còn tồn tại sinh mệnh.

Trời hoàn toàn tối đen mà Diệp Chu vẫn còn ở trong rừng cây, cậu giơ đèn pin lần theo những ký hiệu trước đó đã đánh đấu để trở về.

Đến khi sắp tới cửa siêu thị, Diệp Chu đột nhiên dừng bước chân.

Có hai bóng người đứng ở trước cửa siêu thị. So với sự kinh hỉ khi gặp được người sống, Diệp Chu lúc này càng cảnh giác nhiều hơn.

Cậu thật cẩn thận lui về phía sau hai bước, đem chính mình giấu ở lùm cây khô. Để không bị phát hiện, cậu thậm chí còn ngồi xổm xuống rồi đem chính mình co lại thành một cục.

Thị lực của Diệp Chu rất tốt, mặc dù khoảng cách xa như vậy, cậu cũng có thể thấy rõ quần áo của hai người kia.

Quần áo làm từ vải thô rách nát, đã hỏng đến mức nhìn không ra bộ dáng nguyên bản, xương cốt thì như sắp lòi ra, trông họ y như một bộ xương khô khoác mấy miếng vải rách. Đầu tóc rối tung che khuất mặt bọn họ, chân trần đứng ở mặt đất đầy cát và sỏi đá. Hai người này coi đối phương như chiếc gậy chống đỡ lẫn nhau mà đứng.

Diệp Chu có thể nghe thấy tiếng bọn họ gọi cửa, nhưng cũng không lớn, nếu hiện tại cậu đang ở trong siêu thị nhất định nghe không thấy tiếng của bọn họ. Thanh âm kia khàn khàn thô ráp, phân không rõ nam nữ già trẻ.

Sau khi quan sát tiếp nửa giờ, Diệp Chu xác định hai người kia vô hại, tuyệt đối không phải đối thủ của cậu, cậu mới một lần nữa đứng lên, đi hướng tới hai người.

——

Thảo Nhi cảm thấy chính mình sắp chết, nàng từng nghe người ta nói, nếu đi tiểu không được thì người này sắp chết. Nàng bẻ ngón tay đếm số, hơn mười ngày rồi mà nàng chỉ đi tiểu năm lần.

Nàng cùng người nhà dắt nhau chạy nạn, gặp được sạp cháo liền nhào qua, nhìn đến cửa thành liền muốn đi vào bên trong. Nhưng cháo không có gạo, lính thủ thành cũng không cho bọn họ tiến vào, cha nàng chính lúc đó bị quan gia một đao thọc chết. Đệ đệ bởi vì đoạt lương thực mà bị người ta gϊếŧ. Sau đó, tiểu muội muội của nàng cũng bị nương ném. Nhị muội muội bị nương bán chỉ để đổi lấy một túi lúa mạch chưa xát vỏ.

Nàng cùng nương cũng không biết nên đi nơi nào, các nàng không biết đường đi cũng không có sức lực, chậm rãi liền theo không kịp bước chân của những người khác.

Khi nương bảo tiến vào rừng rậm, Thảo Nhi cũng không ngăn cản, mà là theo nương cùng nhau đi vào rừng rậm. Tóm lại là đều muốn chết, hẳn là nương cũng muốn tìm một địa phương giống quê nhà để chết. Nương chết nàng cũng sống không được, vậy liền cùng nhau đi thôi.

Các nàng đói bụng liền lột vỏ cây, khát liền nhai ngọn cỏ, các nàng đã không còn cảm nhận được tư vị đói khát nữa, bởi vì hai chữ no đủ giờ đây cách các nàng quá xa. Các nàng lang thang không có mục tiêu mà tiến về phía trước, chờ đến khi mệt không đi được nữa, liền có thể nhắm mắt xuôi tay.

Thời điểm nàng sắp ngã xuống, nương lại đột nhiên bạo phát một cỗ lực lượng thật lớn, bà lôi kéo nàng, lôi kéo nàng, duỗi dài cổ hướng phía trước tìm kiếm, nương khàn cả giọng mà hô: “Thảo Nhi! Đằng trước có nhà! Có nhà ở!”

Thảo Nhi vừa lăn vừa bò cùng nương cùng nhau hướng phía trước chạy tới. Nàng không muốn chết! Nàng muốn tiếp tục sống!

Sau đó nàng liền cùng nương cùng nhau đi tới trước mặt ngôi nhà lớn đó.

Thảo Nhi không biết hình dung ngôi nhà ở trước mắt như thế nào, nó lớn như vậy, ngay ngắn như vậy, lớn hơn cả nhà của địa chủ lão gia ở quê. Nhưng nàng không nhìn thấy ngói, cũng không nhìn thấy gạch, ngôi nhà này giống như là một khối cự thạch bị đào rỗng, trọn vẹn một khối tìm không thấy một mối nối tiếp nào. Trước hiên nhà còn có một bảng hiệu, nhưng Thảo Nhi không đọc được chữ ở trên đó. Nàng cùng nương đều không biết chữ, trong nhà chỉ có cha biết chữ, nhưng cũng chỉ biết được tên của chính ông ấy.

Các nàng không ngừng gõ cửa, từ ban ngày đến đêm tối, hao hết sức lực, nguyên bản mừng rỡ như điên cũng biến thành nỗi tuyệt vọng to lớn. Nhưng các nàng không dám ngồi xuống, tựa như một khi ngồi xuống thì các nàng sẽ chết.

“Nương…… Con đói……” Thảo Nhi dựa vào nương, nương cũng dựa vào nàng, nàng dùng cuối cùng sức lực nhỏ giọng nỉ non nói, “Nương…… Về nhà đi…… Về nhà đi……”

Ở quê nhà Thảo Nhi nhớ rõ đầu thôn có một cây đa lớn, nhà bọn họ ở ngay phía sau cây đa đó. Cha mẹ nàng là người thuê đất của địa chủ. Địa chủ lão gia là người tốt, địa tô chỉ thu bọn họ sáu phần, tuy rằng trong nhà nghèo nhưng không đến mức đói chết người.

Nàng còn có thể mang theo đệ đệ đi chăn trâu cho lão gia. Nhị muội muội sẽ ở trong nhà nấu cơm, trông tiểu muội muội. Đệ đệ nói cậu muốn đi lên trấn trên, đi học một thân tay nghề để tương lai làm thợ mộc. Khuôn mặt ngăm đen của cậu lúc đó tràn đầy sức sống của thiếu niên hướng tới tương lai, cậu thẹn thùng mà nói với nàng: “Chờ sau này a tỷ gả chồng, đệ cấp a tỷ làm của hồi môn.”

Nàng lại nghĩ tới đệ đệ hướng nàng nói: “Đệ đi! Để đệ đi! Tỷ bảo nương đừng đem tiểu muội ném! Đệ sẽ mang lương thực trở về!”

Nhưng cậu không thể trở về. Đệ đệ nàng bị một cục đá đập vỡ đầu, bàn tay nắm chặt bị người bẻ ra, kẽ ngón tay còn sót lại vụn bánh.

Chỉ một miếng bánh mà thôi! Tính mạng của đệ đệ nàng không đáng giá bằng một miếng bánh!

“Về nhà đi……” Thảo Nhi nhắc mãi, không ngừng lặp lại; “Về nhà đi……”

Trong nhà không có thống khổ, không có đói khát, không có tử vong, không có phân tranh cùng máu tươi. Ở trong nhà, nàng vẫn là trưởng tỷ nghiêm khắc, nàng có cha mẹ thành thật chịu làm, có muội muội ngoan ngoãn nghe lời, có đệ đệ muốn đi trấn trên làm việc để làm của hồi môn cho nàng, còn có muội muội vẫn còn đang bú sữa mẹ. Khi đó là những ngày tháng thật tốt, thật tốt biết bao……

Thảo Nhi cảm thấy chính mình chịu đựng không nổi, nàng muốn nhắm mắt. Nhưng vào lúc này, một luồng ánh sàng mạnh đột nhiên từ sau lưng chiếu tới! Thảo Nhi mù tạm thời một lát, nàng nâng cánh tay lên che khuất hai mắt của mình, qua một hồi lâu mới buông tay.

Nàng xoắn cổ, dùng một loại tư thế có thể nói vặn vẹo nhìn về phía người đứng sau ánh sáng. Lòng bàn tay đối phương phóng ra một chùm tia sáng thật lớn, nàng không nhìn rõ bộ dạng cậu, cũng không nhìn rõ ngũ quan của cậu, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy thân hình cậu. Đó là một nam nhân, cậu rất cao. Phía sau cậu là rừng cây đen nhánh, phụ trợ bên cạnh là nhanh cây khô như đang giương nanh múa vuốt. Ánh sáng sinh ra từ lòng bàn tay của cậu.

Thảo Nhi mê mang nhìn cậu, bên tai là tiếng khóc kêu của nương. Nàng chết lặng nhìn nương quỳ xuống bên người nàng, nghe thấy nương kêu:

“Tiên nhân! Tiên nhân! Tiên nhân cứu mạng!”

Nàng nghe thấy tiếng dập đầu, nương dập cực kì dùng sức, cực kì tàn nhẫn, nàng có thể ngửi thấy mùi máu tươi.

Thảo Nhi cứng đờ quỳ xuống.

Dập đầu!

Đem đầu đập vỡ, tiên nhân liền sẽ cứu các nàng!

——

Diệp Chu bị bộ dáng của hai người trước mắt dọa sợ ngây người. Cậu đã gặp qua những kẻ ăn mày cố tình đem chính mình hóa trang cực kỳ chật vật, cũng gặp qua nạn dân chạy nạn trong phim truyền hình, nhưng dù sao họ cũng chỉ là người hiện đại sắm vai, đạo diễn chỉ có thể đổ công sức lên phục trang mà thôi. Bởi vậy nạn dân chạy nạn trong phim tuy rằng quần áo rách nát, nhưng sẽ không áo rách quần manh, cũng sẽ không thật sự gầy trơ xương như thế này.

Nhưng khi hai người trước mặt ngẩng đầu lên, cậu bị khuôn mặt bọn họ làm cho kinh hãi. Hai má cùng hốc mắt hõm sâu, làn da dán sát vào đầu lâu làm cho bọn họ nhìn thế nào cũng không giống người sống. Họ nhìn giống hoạt tử nhân hoặc xác ướp trong phim kinh dị hơn nhiều.

Không đợi Diệp Chu thoát khỏi cảm xúc kinh hãi, hai người này lại lần lượt quỳ xuống, dập đầu xuống một cách quyết tuyệt như muốn đập vỡ đầu chính mình. Diệp Chu sợ tới mức vội vàng đi tới đỡ hai người họ.

Cậu không lo lắng hai người này là người xấu. Điều cậu lo lắng là hai người này chết ở trước mặt cậu.

“Mau dừng lại!” Diệp Chu theo bản năng đề cao âm lượng.

Lúc này hai người đang dập đầu mới dừng lại. Bọn họ quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên cậu, hai đôi mắt bởi vì gầy mà lồi to lên nhìn cậu không chớp mắt.

Diệp Chu bị họ nhìn đến toàn thân ứa ra nổi da gà. Diệp Chu nuốt nước miếng, đè nén xuống nội tâm kinh tủng cùng một chút sợ hãi, chậm rãi ngồi xuống tước mặt bọn họ, để cho bọn họ không cần lại ngước nhìn cậu.

Diệp Chu nỗ lực nở một nụ cười bình dị gần gũi, dùng thanh âm ôn nhu nhất đời này hỏi: “Các ngươi có muốn ăn một chút gì đó không? Đi vào đây ngồi một lát nhé.”

Cậu đời này chưa từng ôn nhu như vậy bao giờ. Ôn nhu đến mức chính cậu đều cảm thấy làm ra vẻ. Nhưng ngữ khí này đã trấn an hai người đang quỳ trên mặt đất rất tốt.

Diệp Chu thấy cái người lớn tuổi hơn môi lúc đóng lúc mở, gian nan mà thốt một câu: “Tiên nhân…… Cầu tiên nhân……”

Cậu chưa kịp nói gì, cái người mới nói được một nửa liền nghiêng đầu sang một bên, thẳng tắp mà ngã xuống trên mặt đất.

Diệp Chu: “……”

Cậu bị dọa ngốc.

Đã chết?!

Không thể nào?!!!