Cầu Xin Ngươi Đừng Truy Ta

Chương 24

Lúc này mới đầu thu, bọn họ gợi ý Lâm Vũ Chi mặc áo lông cao cổ mỏng, tuy rằng mỏng, nhưng cũng là áo lông đấy.

Lâm Vũ Chi đeo một khuôn mặt đi học tan học, dấu hôn ở cổ áo cuối tuần mới có thể từ từ biến mất, làm cho Triệu Lương cùng Lưu Tiểu Thiên mỗi lần nhìn về phía Lâm Vũ Chi đều là ánh mắt ý vị thâm trường.

Rất nhiều người biết cậu cùng Đường Hành Thiên ở bên nhau, coi như Lâm Vũ Chi không có chủ động nói, Đường Hành Thiên cũng quá rõ ràng, anh hầu như bao hết bữa sáng của Lâm Vũ Chi, vào mỗi sáng hay tiết cuối, Đường Hành Thiên đều sẽ đúng giờ ở bên ngoài phòng học chờ Lâm Vũ Chi cùng nhau ăn cơm.

May mắn còn chưa tới cuối kỳ, Đường Hành Thiên cũng may mắn không quá bận bấy lâu nay, ngoại trừ đúng giờ đi học, còn lại việc vặt vãnh đã hết khá nhiều, chờ tới gần cuối kỳ khi, thời gian đi học của cả hai đều sẽ giảm nhanh chóng.

Lúc Lâm Vũ Chi đang chuẩn bị ngủ thì nhận được cuộc gọi của Mạc hạ.

“Nhiệt độ lại giảm, mẹ xem dự báo thời tiết, độ ấm ở thành phố S giảm nhanh lắm, sắp thấp bằng thành phố A rồi, con cẩn thận đừng để cảm mạo, mặc nhiều đồ vào.” Mạc Hạ không yên lòng, còn muốn nghỉ làm đi thăm Lâm Vũ Chi.

Lâm Vũ Chi vội nói, “Con vẫn tốt, gần cuối năm phải khảo hạch ở bệnh viện mẹ sao có thời gian, hơn nữa, thân thể mẹ không tốt không cần qua đây.”

Mạc Hạ sau khi sảy thai sức khỏe dần yếu đi, dễ bị mệt, nên hiện tại không thể làm cuộc giải phẫu lớn nào, yêu cầu nhiều trợ thủ hơn hẳn mấy bác sĩ khác, mỗi lần vào phòng giải phẩu đều phải đem theo mấy túi nước đường, bệnh viện cũng kiến nghị cô không nên trực ban khuya, nhưng làm bác sĩ khoa ngoại thường có mấy cuộc giải phẫu gấp đem khuya, Mạc Hạ cũng không muốn được chiếu cố như vậy

Nhưng vẫn phải cần nhiều trợ thủ, cô không mù quáng tự tin mình có thể đứng giải phẫu từ đầu đến cuối được.

Nhưng Mạc Hạ không yên lòng nhất, chính là Lâm Vũ Chi.

Lâm Vũ Chi cũng kiên nhẫn, nghe cô lải nhải nửa ngày, mới nói, “Mẹ chú ý nhiều chút, con không có vấn đề gì.”

Cú điện thoại, liền thấy Triệu Lương bọc chăn ở trên giường, trên chăn là xấp hình giải phẫu đang thất thần xem, lâu lâu lạnh đến rùng mình, “Mẹ nó, này mẹ nó thật là phương nam? Không phải nói bốn mùa như xuân sao? Tôi mẹ nó lại bị lừa.”

Lưu Tiểu Thiên đem điều hòa chỉnh cao mấy độ, “Còn tốt, thành phố S không lạnh được bao lâu, quá hai ngày thì tốt rồi.”

Gì hai ngày?

Lâm Vũ Chi dựa vào ghế dựa quay đầu ra, xuyên thấu qua cửa kính thấy bên ngoài mưa to tầm tã, khó trách lạnh như vậy, trời mưa, gió thật lớn.

“May mắn buổi tối không có tiết tự học, nếu không tớ bị đóng băng rồi.” Triệu Lương chép chép miệng, dựa vào vách tường trượt xuống, giống như đang nằm thẳng.

Sau khi nằm xuống, bỗng nhiên lại từ trong chăn ló đầu ra, hỏi Lâm Vũ Chi, “Lâm Vũ Chi, cậu có phải đợi cùng đi ăn với Đường học trưởng không?”

Lâm Vũ Chi ngồi xếp bằng ngồi trên ghế lót thảm lông, lắc đầu, “không muốn đi, quá lạnh.”

Cậu vừa dứt lời, Đường Hành Thiên liền gọi tới.

Lâm Vũ Chi cứng đờ, nắm di động đưa cho Triệu Lương, “Cậu nói anh ta, nói tớ ngủ rồi.”

Triệu Lương tỏ vẻ hiểu làm thủ thế ok, cậu tiếp điện thoại, trong ánh mắt chờ mong của Lâm Vũ Chi hắng giọng nói, “Đường học trưởng, làm sao vậy?”

Bên kia khẳng định là hỏi Lâm Vũ Chi đi đâu vậy, Triệu Lương cực kì thuận miệng trả lời, “Cậu ấy nói cậu ấy ngủ rồi.”

Lâm Vũ Chi, “……”

Lưu Tiểu Thiên, “……”

Đường Hành Thiên cười một tiếng, “Đem điện thoại đưa Lâm Vũ Chi, cảm ơn.”

Triệu Lương lộ ra biểu tình nhiệm vụ thất bại tớ cũng thật đáng tiếc, Lâm Vũ Chi hung hăng kéo tóc Triệu Lương lấy lại điện thoại chấp nhận số mệnh mà alo.

Nghe giọng nhóc con không tình nguyện trong điện thoại, Đường Hành Thiên vô thức nói nhẹ lại.

“Có phải lạnh quá không?”

Lâm Vũ Chi đem thảm trùm trên đầu, một bàn tay đùa nghịch con chuột, một bàn tay cầm di động, lười biếng ừ một tiếng.

Mùa thu phương nam, ẩm ướt lạnh băng, làm người mơ màng sắp ngủ, cảm giác lười đến xương cốt đều tan thành từng mảnh.

“Anh mua cơm cho em, ở ký túc xá ngoan ngoãn chờ được không?” Đường Hành Thiên bị thanh âm luời nhác của Lâm Vũ Chi quấy nhiễu, cũng không màng một giây trước người ta còn nói dối mình. Đối mặt Lâm Vũ Chi, Đường Hành Thiên cảm thấy một chút nguyên tác cũng không có.

Trong xương cốt, Đường Hành Thiên thực sự là người có nguyên tắc và giới hạn, nhưng hết thảy, bao gồm xã hội luân lý cùng là tam quan, đều không thể dùng trên người Lâm Vũ Chi.

Anh yêu cậu, cho nên cậu có thể tùy ý làm bậy.

Lâm Vũ Chi vốn dĩ ừ một tiếng đáp ứng rồi, nhưng do dự một chút, cậu xoa tóc, “Em với anh cùng đi.”

Cậu cũng không làm được loại chuyện súc sinh để Đường Hành Thiên đi mua cơm còn mình ở đây xem phim hưởng điều hòa.

“Ừ, vậy em xuống đi, anh chờ em.”

Thấy Lâm Vũ Chi cúp điện thoại, Triệu Lương thở dài, cảm khái nói, “Học trưởng đối với cậu thật sự tốt đó, tớ sao lại thấy cậu không quá để bụng nhỉ.”

Lâm Vũ Chi trực tiếp mặc áo khoác ngoài đồ ngủ, lạnh lùng nhìn lướt qua Triệu Lương, “Cậu biết gì?”

Triệu Lương nằm ở trên giường, tay ôm trước ngực, phân tích nói, “Tớ đây khẳng định có thể nhìn ra, cậu xem, học trưởng có phải mỗi ngày đều đón cậu đi ăn cơm, buổi tối lại đón tan học, cậu đâu, một lần cũng không tìm người ta, không chờ người ta tan lớp?”

“Lâm Vũ Chi, chính cậu không phát hiện sao? Học trưởng yêu cậu đến vậy.”

Lâm Vũ Chi cầm dù, “Không phát hiện.”

Cậu trực tiếp kéo cửa đi, Lưu Tiểu Thiên nhỏ giọng nói cùng Triệu Lương, “Cậu nói cậu ấy mấy này làm gì, không sợ cậu ấy tức giận à?”

Triệu Lương bĩu môi, “Trông cậy vào cậu ta phát hiện, phỏng chừng đường học trưởng tóc bạc một nửa rồi, đơn phương luôn mệt nhất.”

Lưu Tiểu Thiên cái hiểu cái không, “Triệu Lương cậu biết thật nhiều.”

“Xem trên mạng.”

“……”

Đường Hành Thiên đứng ở dưới lầu, dù cũng gấp lại, bọt nước nhỏ xuống tích một vũng, thanh niên một thân tối màu, áo hoodie xanh biển với quần thể thao, thấy Lâm Vũ Chi lại đây, khuôn mặt lạnh lùng mới nhu hòa lại.

Lâm Vũ Chi trong đầu thoảng qua lời vừa rồi Triệu Lương, mím môi, không nói chuyện, lúc đến gần khó được chủ động ôm Đường Hành Thiên một chút, sau đó chủ động hỏi, “Anh lạnh không?”

“……”

Đường Hành Thiên nhìn nhãi con nhà mình trong chốc lát, thần sắc phức tạp, sau một lúc lâu, anh sờ sờ trán Lâm Vũ Chi,hỏi, “Lâm Vũ Chi, em có chỗ nào không thoải mái à?”

Lâm Vũ Chi, “……”

“Không ăn.” Lâm Vũ Chi xoay người hướng trên lầu chạy, Đường Hành Thiên tay mắt lanh lẹ ôm chặt eo cậu kéo lại.

“Anh sai rồi anh sai rồi bảo bảo, em không bị sao.”

Lâm Vũ Chi sửng sốt, ngay sau đó trở tay tát Đường Hành Thiên một cái, “Ai mẹ nó bị bệnh?”

Đường Hành Thiên chớp chớp mắt, ngay sau đó cười, “Em nghĩ gì vậy Chi Chi? Hửm?”

Lâm Vũ Chi, “……”



Gió thực sự rất lớn, nện trên cây dù đen, mấy thanh dù run run như muốn rơi xuống cùng nước mưa, mặt đất bị nước bắn lên thành màn trắng.

Lâm Vũ Chi toàn bộ được bao trong lòng Đường Hành Thiên, trong màn mưa họ đυ.ng phải Vương Giác Lệ.

Vương Giác Lệ còn chưa biết hai người là một đôi, thầy không xem diễn đàn cũng không ai tám chuyện đến trước mặt thầy.

Ông lão nắm cán dù, tầm mắt quét trên người Lâm Vũ Chi cùng Đường Hành Thiên, sau đó hướng về phía Đường Hành Thiên nói, “Khó trách, khó trách, ta còn thắc mắc ngươi sao tan học liền chạy, trước kia còn biết ở lại xem, hiện tại vừa tan học, liền chạy trốn, so với chuông tan học còn đúng giờ hơn.”

Ông rất thích Lâm Vũ Chi, một học kỳ vừa mới bắt đầu, Lâm Vũ Chi ở mỗi khoa đều biểu hiện cực tốt, hỏi gì cũng đáp được, đều biết Lâm Vũ Chi cùng thầy Vương là họ hàng cũng chiếu cố nhiều hơn.

Ông lão giận dỗi nói với Lâm Vũ Chi, “Học cho giỏi, đừng học hắn những cái đó không ra gì, em xem tóc hắn, nhuộm màu đỏ khi nào?”

Màu đỏ?

Lâm Vũ Chi kinh ngạc quay đầu xem, quả nhiên thấy tóc Đường Hành Thiên là màu đỏ, còn rất sáng, vốn dĩ tóc anh rất ngắn, hơn nữa ngũ quan sắc bén, ngày thường có vẻ lạnh lẽo, không dễ tiếp xúc, này thực đúng, chứng thực lưu manh đầu phố, lúc hắn cười liền đặc biệt tà khí.

Đường Hành Thiên hướng dù về bên Lâm Vũ Chi, bất đắc dĩ nói, “Bọn Từ Dục tự nhuộm tóc rồi quẹt qua em ở kí túc xá, em có bao giờ ham mấy này đâu.”

“Ngươi đánh rắm, Từ Dục nhuộm màu xanh!”

Đường Hành Thiên, “……” Ông lão này sao mắt tinh vậy?

Lâm Vũ Chi lôi kéo Đường Hành Thiên, nói cùng Vương Giác Lệ hai câu thì tạm biệt, Lâm Vũ Chi không phải sợ cái khác, cậu lo Vương Giác Lệ sẽ gọi điện về cho người trong nhà, nghĩ tới đáp ứng Lâm Hạo và Mạc Hạ, Lâm Vũ Chi nháy mắt đau đầu.

Bọn họ cho rằng Lâm Vũ Chi đã chia tay Đường Hành Thiên.

Đường Hành Thiên đối với điều này cũng không phát biểu ý kiến, chỉ cần là Lâm Vũ Chi quyết định, anh đều duy trì, hơn nữa bây giờ ngoại trừ nói anh yêu em với Lâm Vũ Chi thì không có gì tự tin có thể đem đến trước mặt ba mẹ Lâm Vũ Chi.

Bọn họ đến nhà ăn ngon nhất trong trường, Lâm Vũ Chi ăn từng miếng.

Thoạt nhìn có chút thất thần.

Không cần cậu nói, Đường Hành Thiên đều biết đối phương phiền lòng cái gì, ông nội Lâm Vũ Chi cùng thầy anh Vương Giác Lệ thân thiết bao nhiêu.

Đường Hành Thiên buông đũa, kéo tay Lâm Vũ Chi qua, tách từng ngón tay, từ trong túi móc ra xâu kim loại, bỏ vào tay Lâm Vũ Chi.

“Thứ gì vậy?” Lâm Vũ Chi câu lấy, nghiêng đầu xem, “Chìa khóa?”

Đường Hành Thiên gật đầu, ánh mắt ôn nhuận kiên định, anh chậm rãi nói, “Giá nhà thành phố A quá cao, anh không mua nổi phòng quá lớn.”

Lâm Vũ Chi sửng sốt, tức khắc cảm thấy xâu chìa khóa trong tay có thể làm mười ngón tay bỏng rát.

“Anh có tiền, thêm chút cũng mua được căn nhà hai trăm mét vuông,” Đường Hành Thiên dừng một chút, nói, “Nếu ba mẹ hỏi tới, em liền nói anh sẽ đến thành phố A, đã mua nhà ở, điền tên Chi Chi, bọn họ hẳn là yên tâm.”

Hẳn là sẽ không phản đối như vậy.

Đường Hành Thiên tạm thời có thể nghĩ đến có thể trấn an ba mẹ Lâm Vũ Chi cũng chỉ có cái này, ít nhất làm cho bọn họ biết, anh không có thật sự muốn đem Lâm Vũ Chi cướp đi, Lâm Vũ Chi ở nơi nào, anh liền ở nơi đó.

Vốn là nghĩ tới mấy ngày lễ Giáng Sinh hoặc là mặt ngày hội đem chìa khóa đưa cho Lâm Vũ Chi, bất quá, bây giờ đưa cũng không sao.

Lâm Vũ Chi ấp úng, “Đường Hành Thiên……”

Nhà ở 200 mét vuông thành phố A đối với rất nhiều người, cũng đã là giá trên trời, anh ấy liền như vậy đưa cho mình?

Đường Hành Thiên nắm lấy tay Lâm Vũ Chi, ngữ khí mềm mại, “Lâm Vũ Chi, em tin tưởng anh, anh có thể cho em ngày càng nhiều.”

Ngôi nhà này chỉ là món khai vị.

Tác giả có lời muốn nói: Thiên ca: Phải có nhà? Phải có tiền?