Camera đối diện mặt, Lâm Vũ Chi lập tức đỏ mặt, trong miệng cậu không biết lầm bầm câu gì, đem mặt chôn trong khuỷu tay.
Trương Triều Dương đi vào phòng chỉ thấy cái mặt quỳ tài muốn công bố yêu đương của Thiên ca, cười đến si muội.
Anh vừa trở lại ký túc xá, Mạnh Khiêm liền chạy tới gào thét Thiên Ca thoát ế, đối tượng chính là tiểu học đệ như hoa như ngọc kia, kích động đến áo cũng không mặc đã chạy tới, Mạnh Khiêm khẳng định là gạt người, tiểu học đệ như thế sao có thể bị Thiên Ca lừa gạt tới tay rồi?
Sự thật chứng minh, tiểu học đệ đích thực là bị Thiên Ca lừa gạt tới tay rồi.
“Thiên Ca, cậu đang cùng ai nói chuyện phiếm vậy?” Trương Triều Dương bám vào thành giường Đường Hành Thiên, đã biết rõ còn cố hỏi, vẻ mặt bỡn cợt.
Đường Hành Thiên đem màn hình Lâm Vũ Chi hướng sang bên cạnh một chút, xác định Trương Triều dương không có ngắm được anh mới chậm rãi trả lời, “Người yêu tôi.”
“A, người yêu Thiên ca nha, cho tôi xem thử?”
Đường Hành Thiên lộ ra biểu cảm đầu óc ngươi ổn không, “Người yêu tôi, cậu đòi nhìn cái gì?”
Trương Triều Dương cũng không cần mặt mũi, anh đạp dép lê, bò lên giường Đường Hành Thiên, “Thiên Ca Thiên Ca để tôi cùng tẩu tử chào hỏi thôi, đều người một nhà, ngại cái gì chứ.”
“Tiểu tẩu tử tiểu tẩu tử, tôi nè, trưởng ban thể dục, cậu từng gặp rồi đó, lần trước chơi bài cậu còn đánh tôi một lần, chính là tôi đấy.”
Trương Triều Dương không quá để ý mặt mũi người khác ra sao, mọi người đều bảo học đệ xinh đẹp đến không ai không muốn như thế nào, hết lần này tới lần khác thì anh vẫn không get được, coi như nhất thời cảm thấy đẹp mắt vẫn còn kém chút gì đó.
Lần đánh bài trước đó, Trương Triều Dương ở trên mặt bị vẽ con rùa cùng với ăn một tát, anh còn tưởng rằng tiểu học đệ sẽ ngượng ngùng xuống tay đánh, kết quả một cái tát kia tới, suýt đánh bay ra ngoài.
Từ ngày đó, anh bỗng nhiên đặc biệt get được nhan sắc Lâm Vũ Chi, hoa hồng có gai không ai không thích.
Lâm Vũ Chi trông thấy Đường Hành Thiên dùng gối đầu đem Trương Triều Dương đánh xuống đất, “…”
Nhưng Lâm Vũ Chi nghe được càng rõ ràng hơn chính là mấy câu tiểu tẩu tử mà Trương Triều Dương gào rống ra.
Con mẹ nó ai là tiểu tẩu tử của anh, Đường Hành Thiên mới là tiểu tẩu tử.
“Mới vừa nói đến chỗ nào rồi? Nói đến… Lâm Vũ Chi, xuống lầu không?” Đường Hành Thiên ra hiệu nhóc con nên hoàn hồn.
Lâm Vũ Chi dừng một chút, vẫn là không dám, cậu lắc đầu, “Hai ngày nay em rất bận, bài vở rất nhiều, cuối tuần đánh bóng xong còn cùng đi ra ngoài ăn cơm.”
Đường Hành Thiên nhìn Lâm Vũ Chi một hồi, khóe miệng kéo xuống, “Lâm Vũ Chi, lão tử kêu em xuống lầu, em đang nghĩ tới gì vậy?”
“…”
Lúc Đường Hành Thiên nghiêm túc, khí tràng thực sự rất mạnh, may mắn là nói trên video, không có nói ngay trước mặt.
Lâm Vũ Chi mí mắt giựt giựt, không sợ chết kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cậu duỗi tay chọc chọc màn hình, “Đường Hành Thiên, anh là lão tử của ai dấy?”
Nam sinh mặt mày tinh xảo, dưới ánh đèn rực rỡ phân minh, đuôi mắt quét qua, “Tiểu tẩu tử?”
Đường Hành Thiên sửng sốt một chút, lập tức nhịn cười không được, anh xích lại gần màn hình điện thoại di động, “Lâm Vũ Chi, em gọi anh là tiểu tẩu tử?”
“Không phải sao?” Lâm Vũ Chi nói.
Đường Hành Thiên nhẹ gật đầu, “Tiểu tẩu tử thì tiểu tẩu tử, dù là tiểu tẩu tử cũng có thể làm em khóc đấy.”
Đường Hành Thiên thốt ra lời này, nam sinh trong kí túc xá hay trong video đều im ắng lạ thường, Lâm Vũ Chi sâu kín nhìn chằm chằm anh.
Hơn nửa ngày, Đường Hành Thiên nghe thấy nhóc con tức hộc máu mắng mình, “Tự đi mà làm mình chết khô đi.”
“…”
Video bang một tiếng cắt đứt, Lâm Vũ Chi ngồi ở trên giường ngẩn người, lỗ tai rất nhanh bị nhuộm đỏ, cậu quay đầu, vừa lúc thấy Lưu Tiểu Thiên từ trong chăn lộ ra một đôi mắt đang đánh giá chính mình.
“Lâm Vũ Chi, ai là tiểu tẩu tử vậy? Khóc á? Sao lại khóc?” Lưu Tiểu Thiên ánh mắt ngây thơ, cậu từ nhỏ luôn cố gắng học tập, bạn bè duy nhất cũng giống như cậu, trừ sách vở thì cái gì cũng không hiểu rõ.
Lâm Vũ Chi che giấu nói, ” Chuyện của người lớn con nít đừng hỏi.”
Lưu Tiểu Thiên, “…”
“Muốn mở điều hòa không? Mặt cậu đỏ quá.”
“Rất nóng sao?”
Lâm Vũ Chi”…”
“Lưu Tiểu Thiên, ngậm miệng, cẩn thận tôi đánh cậu.” Lâm Vũ Chi ác thanh ác khí uy hϊếp nói, sau đó trơ mắt nhìn Lưu Tiểu Thiên khó mà tin nổi trừng lớn mắt nhìn mình, cuối cùng đành bật cười ra tiếng.
Lâm Vũ Chi, “…”
Bên kia ký túc xá Đường Hành Thiên cũng rất yên tĩnh, Từ Dục đi vệ sinh xong từ toilet ra, Trương Triều Dương cùng Mạnh Khiêm cầm điện thoại di động trở về ký túc xá.
Bọn hắn không hẹn mà cùng an tĩnh lại, cũng đều nghe thấy Đường Hành Thiên ngay trước mặt học đệ dốc hết sức ph óng đãng.
Từ Dục ho khan hai tiếng, bò lên giường, “Thiên Ca khó lường.”
Mạnh Khiêm hướng Đường Hành Thiên giơ ngón tay cái, “Vẫn là Thiên ca da^ʍ của chúng ta, học đệ khẳng định ngại tới thành pháo hoa rồi.”
Đường Hành Thiên không để ý tới bọn họ, Lâm Vũ Chi có ngại tới nổ không thì hắn không biết, nhưng anh thì chiếm tiện nghi ngoài miệng của tiểu tử bị lật xe rồi
Nhanh tắt đèn, Đường Hành Thiên suy nghĩ Lâm Vũ Chi có thể sắp hết giận rồi.
Lấy điện thoại di động ra gửi cho Lâm Vũ Chi một tin nhắn Wechat.
[ Đường Hành Thiên: Bảo bối anh sai rồi. ]
Thời điểm tin nhắn vừa gửi đi, đèn ký túc xá cũng tắt theo, khung thoại vẫn quay vòng, quay vòng, Đường Hành Thiên nheo nheo mắt, tưởng đường mạng không tốt.
Lại quay thêm vài vòng, khung thoại xuất hiện một cái dấu chấm than màu đỏ.
“Cái đệch.” Đường Hành Thiên bật dậy, “Lâm Vũ Chi em sao lại làm vậy chứ.”
Từ Dục đặc biệt “Lo lắng” liên thanh truy vấn, “Làm sao vậy làm sao vậy làm sao vậy đây là làm sao vậy?!”
Đường Hành Thiên dừng một chút, đưa di động tới trước mặt Từ Dục, Từ Dục nhìn bộ mặt đầy sương kia, trên mặt quả thật viết: cãi nhau rồi, dỗ sao.
Khóe miệng Từ Dục đã sắp ngoác tới ót.
“…”
Đường Hành Thiên cầm gối đập hắn một phát, “Ngậm miệng.”
Từ Dục ai da một tiếng, ngã xuống giường, ôm gối Đường Hành Thiên trở mình, “Thiên Ca, anh quá nóng nảy, muốn cùng vợ bàn sắc…”
“Tôi chỉ là khách quan đánh giá, anh không thể động thủ.”
Đường Hành Thiên như cười như không cười, “Ngươi tiếp tục.”
Thiên Ca cũng đã nói tiếp tục, Từ Dục gan lớn lên, đưa ra phân tích, “Thiên Ca anh nghe em nói, anh xem, học đệ nhiều lắm là mới mười tám tuổi đúng hay không, vừa trưởng thành, mới chỉ là nụ hoa!”
“Anh nhìn lại mình đi, ” Từ Dục dừng lại hai giây, “Lão cẩu năm ba rồi, tên giảo hoạt nhất đại học S là anh đó, năm nhất bây giờ chỉ là một đóa hoa, bây giờ phải dỗ dành bông hoa này a, chậm một chút, người ta không chừng mới là mối tình đầu, anh phải hàm súc, em thấy học đệ còn khá bạo, anh không sợ bạo lực gia đình à?”
Cũng không biết câu nào của Từ Dục chọt trúng chỡ ngứa của Đường Hành Thiên, Đường Hành Thiên khoanh tay cánh tay tựa ở trên tường, uể oải nhắm mắt, “Đã biết.”
Vẫn là mối tình đầu, là phải kiềm chế một chút.
Thành phố S vào cuối tháng chín, trước ngày Quốc khánh chính thức nghênh đón một lần hạ nhiệt độ, toàn thành phố bất ngờ bị không khí lạnh càn quét, lá cây phảng phất trong một đêm khô vàng quắt lại, trên trời gió gắt mây bay, mưa rào tầm tã cũng nổi lên.
Lâm Vũ Chi bị người đánh thức, cậu mở mắt ra, là Triệu Lương.
“Có người dưới lầu chờ cậu rất lâu rồi.” Triệu Lương thấp giọng nói.
Lâm Vũ Chi căn bản không nghe rõ Triệu Lương nói cái gì, cậu trở mình, bọc lấy chăn mền lăn đến góc tường, “Ai tìm tôi vậy?”
Triệu Lương cũng là xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy dưới lầu, bên cạnh bồn hoa dưới đó, một nam sinh, cao như vậy, dễ thấy như vậy, áo khoác cao bồi đen, trong tay xách một đống đồ, một tay khác kẹp điếu thuốc.
Là Đường học trưởng, anh ta tới sớm thế làm gì?
“Bạn trai cậu.” Triệu Lương nói.
“Tôi làm gì có bạn trai, ở đâu ra?” Lâm Vũ Chi vẫn còn chưa hoàn toàn thích nghi với trạng thái thoát độc thân, chưa có thích ứng với tình trạng này, cậu đúi đầu vào trong chăn, rất lâu, đột nhiên bừng tỉnh.
“Bạn trai tôi? Đường Hành Thiên?” Lâm Vũ Chi nói xong, không chờ Triệu Lương trả lời liền từ trên giường nhảy xuống, đứng giữa hai chiếc áo hoodie màu đen và màu trắng đắn đo hai phút.
Triệu Lương nhịn không được đánh gãy, “Màu trắng đẹp hơn.”
Nhìn thân ảnh Lâm Vũ Chi nhanh chóng đi ra ngoài, Triệu Lương thở dài, không nghĩ tới bạn cùng phòng vậy mà tháng đầu tiên của đại học liền thoát ế, còn mình, huấn luyện quân sự xong bị phơi đến thoát da.
Cậu leo lên giường, mặt dán lên cửa sổ, trông thấy Lâm Vũ Chi vừa vặn từ ký túc xá chạy ra, thở dài, mình cũng phải nghĩ biện pháp thoát ế mới được, nhưng làm sao thoát đây?
Triệu Lương suy nghĩ thật lâu, ánh mắt dần dần chuyển dời đến Lưu Tiểu Thiên, nếu không thì, gặm cỏ gần hang?
Bên ngoài gió thổi, trong vòng một đêm, mọi người mặc đồ liền từ áo sơ mi chuyển thành áo gió áo lông.
Lâm Vũ Chi bị gió thổi qua, lập tức liền thanh tỉnh, cậu không phải đang tức giận sao?
Qua loa qua loa.
Căng da đầu đi đến trước mặt Đường Hành Thiên, cứng rắn nói một câu, “Làm gì?”
Đường Hành Thiên mặt hơi trắng bệch, đứng trong gió lạnh lâu như thế là ai cũng không đẹp nổi, anh cắm ống hút vào hộp sữa đậu nành, nhét vào trong tay Lâm Vũ Chi, ngược lại đưa tay nhéo nhéo mặt của đối phương, “Bảo bối, đừng nóng giận.”
“Anh nói đùa, không làm không làm.” Đường Hành Thiên thái độ mười phần hèn mọn thành khẩn, thành khẩn đến độ Lâm Vũ Chi cảm thấy mình nếu không hé miệng đó chính là người cố ý không chịu buông tha.
Lâm Vũ Chi không nói chuyện, cúi đầu uống một ngụm sữa đậu nành, vẫn còn nóng.
Đường Hành Thiên thay Lâm Vũ Chi sửa sang mũ áo hoodie, hỏi cậu, “Quốc Khánh em khi nào về?”
Lâm Vũ Chi suy nghĩ một chút, “Không phải nay anh có trận bóng sao? Em xem xong sẽ đặt vé máy bay trở về.”
“…” Đường Hành Thiên nhíu mày, “Lâm Vũ Chi, em chạy vội như vậy làm gì?”
“Có nói chuyện được không đây ” Lâm Vũ Chi giương mắt, “Em nhớ nhà không được à?”
Kỳ thật cái này vốn cũng chính là dự định của Lâm Vũ Chi, cậu ngay từ đầu định về nghỉ Quốc Khánh ngày hôm nay, chẳng qua là bởi vì Đường Hành Thiên buổi chiều còn có trận bóng rổ, bất đắc dĩ trì hoãn, Lâm Vũ Chi đã là mười phần nể tình.
Đường Hành Thiên nhỏ giọng, đưa tay sờ cổ Lâm Vũ Chi, “Vậy anh muốn em có thể ở lại thêm chút nữa, không được sao?”
Lâm Vũ Chi rụt cổ một cái, “Con mẹ nó anh đừng động tay chân chứ?”
“Ừ.” Đường Hành Thiên thu tay lại, ánh mắt từ đầu đến cuối dừng ở trên người Lâm Vũ Chi, đoán chừng là vừa mở ra mắt liền chạy xuống, tóc tai rối loạn, nhưng vừa tỉnh ngủ, bộ dáng rất vô hại, áo hoodie trắng làm sự xinh đẹp của Lâm Vũ Chi bớt sắc bén, Đường Hành Thiên kìm nén không được muốn động tay động chân.
Tối hôm qua Từ Dục tận tình khuyên bảo phân tích cùng khuyên giải đều thành chó má, anh không động tay động chân với người yêu thì phải động với ai, với tên Từ Dục đó chắc?
Lâm Vũ Chi hỏi Đường Hành Thiên, “Trận bóng của anh lúc mấy giờ?”
“Hai giờ, anh qua đón em, khi nào đi thì gọi anh nhé?” Đường Hành Thiên trong lòng hiện tại rất phức tạp, anh một mặt gấp không chờ nổi mà muốn khoe người yêu của mình, một mặt khác lại không muốn nhóc con này bị người mơ ước.
Lâm Vũ Chi mơ hồ không rõ nói, “Đều được, khi nào tới sân vận động thì em sẽ gọi, buổi sáng em phải chuẩn bị hành lý”
“…” Đường Hành Thiên mặt lập tức liền trầm xuống, anh nhàn nhạt nói, ” Lâm Vũ Chi, em có phải muốn nghe mấy lời tôi không thích không?”
Lâm Vũ Chi ngây ngốc ngẩng đầu, trên môi còn dính chút sữa đậu nành màu trắng, môi đỏ, sữa trắng, trong một chớp mắt liền muốn cả mệnh của anh.
“Không thích gì cơ?”
Đường Hành Thiên cong cong khóe môi, rút tay ra khỏi túi, ngón tay nắm chặt lại buông ra, “Sữa đậu nành có phải bị ngọt quá rồi không?”
Lâm Vũ Chi trong lúc nhất thời không có đuổi kịp mạch suy nghĩ của Đường Hành Thiên, “Cái gì?”
“Không phải quá ngọt, rất vừa vặn.” Lâm Vũ Chi đứng đắn trả lời Đường Hành Thiên
“Để anh nếm thử.” Đường Hành Thiên vừa nói vừa áp môi tới, Lâm Vũ Chi không có kịp phản ứng, không kịp phòng ngừa liền bị hôn.
Lâm Vũ Chi chưa từng hôn môi, khinh ngạc qua đi môi cứ thế dễ dàng bị cạy mở, Đường Hành Thiên cũng là nụ hôn đầu tiên, nhưng anh theo bản năng chính là cướp đoạt, đoạt lấy Lâm Vũ Chi.
Lâm Vũ Chi bị giữ cái ót, ép ngửa mặt lên, Đường Hành Thiên đoán chừng trước khi đến đã tính sẵn sẽ làm cái gì, vị bạc hà nhanh chóng càn quét khoang miệng Lâm Vũ Chi
Lâm Vũ Chi cảm giác không chỉ có là không khí trong khoang miệng tới yết hầu, mà ngay cả dưỡng khí trong phổi đều bị Đường Hành Thiên cướp đi.
Sao có thể hôn sâu vậy chứ?
Lâm Vũ Chi muốn quay đầu đi, còn chưa làm gì liền bị Đường Hành Thiên gặm c ắn môi dưới, lưỡi cũng bị ngậm lấy dùng sức m*t vào, bị li3m láp, lại bị đ è xuống ở răng giữa khẽ cắn.
Lâm Vũ Chi trong đầu ong ong, toàn bộ môi lưỡi đều tê dại.
“Đủ… Đủ rồi.” Lâm Vũ Chi tại thời điểm Đường Hành Thiên ý đồ cắn lỗ tai mình, nghẹn ngào xin tha, “Đường Hành Thiên, đủ rồi.”
“Ngày mai đi cũng được, ngày mai em mới đi.” Lâm Vũ Chi lui một bước, hi vọng Đường Hành Thiên có thể nhanh chóng kết thúc nụ hôn này, cậu cuối cùng biết vì cái gì trước đó Đường Hành Thiên nói hắn rất lợi hại, Lâm Vũ Chi cảm thấy mình hoàn toàn phải đựa vào bố thí của Đường Hành Thiên mới có thể duy trì hô hấp.
Đường Hành Thiên như Lâm Vũ Chi mong muốn mà buông cậu ra, kéo giãn chút khoảng cách, Lâm Vũ Chi li3m li3m môi, trên môi bao trùm một tầng thủy quang, Đường Hành Thiên ánh mắt hơi tối, nghiêng đầu li3m lên.
Lâm Vũ Chi muốn lui lại, bị Đường Hành Thiên đỡ lấy phía sau lưng, đâm đầu vào trong ngực Đường Hành Thiên, bởi vì đột nhiên sát đến gần, Lâm Vũ Chi phát giác được đầu lưỡi Đường Hành Thiên lại có ý đồ hướng vào miệng mình.
“Con mẹ nó anh có thôi hay không?” Lâm Vũ Chi xù lông, giả vờ tức giận nói.
Đường Hành Thiên cũng không lại được một tấc thì muốn tiến một thước, anh nếm được ngon ngọt rồi, tương lai còn dài.
Chờ nhóc con lớn chút, hoặc chờ khi kết hôn, hung hăng làm.
Xù lông cũng không được.
“Không nhịn nổi, bảo bối ngọt quá.” Đường Hành Thiên nói.
Lâm Vũ Chi mắt không biết phải nhìn đâu, đấm một cái lên vai Đường Hành Thiên, “Ngọt mẹ anh!”
“Ừ ừ ừ, mẹ anh ngọt mẹ anh ngọt ” Đường Hành Thiên cảm thấy mình ở trước mặt Lâm Vũ Chi căn bản không biết mặt mũi là gì, anh nói xong, vuốt vuốt tóc Lâm Vũ Chi, “Buổi chiều đến sân vận động liền gọi điện thoại cho anh, anh giữ chỗ cho em.”
Lâm Vũ Chi cứng đờ bị Đường Hành Thiên xoa tóc, nhẹ gật đầu, “Biết rồi.”
Đường Hành Thiên nhìn cậu một hồi, vậy mà cảm thấy bộ dáng tiểu tử không kiên nhẫn cũng thật đáng yêu.
Triệu Lương áp mặt vào cửa sổ đã thấy hết tất cả đã thành chanh tinh, cậu chép miệng, quá hâm mộ, nước miếng sắp khóc ra rồi.
Giường phía sau lưng có động tĩnh, Triệu Lương mắt lập tức sáng lên, quay đầu kích động hỏi Lưu Tiểu Thiên, “Tiểu Thiên, hôn không?”
“…” Lưu Tiểu Thiên như bị sét đánh, thậm chí không biết bày ra biểu cảm gì, chỉ có thể khô khốc trả lời Triệu Lương, “Cậu điên rồi?”
Triệu Lương, “…” Bạn cùng phòng vô tâm.
Trên đường tới sân vận động, Lâm Vũ Chi nhận được điện thoại của Lâm Hạo, nghe thấy thanh âm quen thuộc, có chút không thể tin nhìn thông báo cuộc gọi trên màn hình, sau đó mới đưa lên tai, có chút chột dạ lại áy náy, “Ba”
Nam nhân trầm mặc thật lâu, hừ lạnh một tiếng, nói, “Ra ngoài lâu như vậy, một cuộc điện thoại cũng không gọi về? Nếu không phải ông nội nói ngươi ở trường học làm những chuyện kia, ta cũng không biết.”
“Làm con trai của Lâm Hạo ta khiến ngươi cảm thấy rất mất mặt sao?”
Lâm Vũ Chi nhanh nhảu phủ nhận, “Con chưa từng cảm thấy như vậy.”
“Quốc Khánh khi nào trở về?” Qua thật lâu, Lâm Hạo hỏi.
Lâm Vũ Chi không chút suy nghĩ liền nói, “Buổi tối con sẽ về.”
Nói xong, Lâm Vũ Chi liền hối hận, cậu nghĩ tới, buổi sáng vừa đáp ứng Đường Hành Thiên ở lâu thêm một ngày, mặc dù tự nguyện bị bắt nói ra miệng, nhưng cũng coi là hứa hẹn.
Lâm Vũ Chi nhăn mặt, vừa định cùng Lâm Hạo giải thích một chút, chỉ nghe thấy Lâm Hạo ngữ khí lập tức vui sướиɠ hẳn lên, “Vậy tại sao không báo sớm cho mọi người biết, vé máy bay lúc mấy giờ? Buổi tối ba ba tới đón con, cả nhà chúng ta cùng ra ngoài ăn một bữa cơm, nhà dì nhỏ cũng tới nữa.”
Lâm Vũ Chi nói không nên lời rằng mai mới trở về, ba ba giọng điệu vui sướиɠ như thế, cậu không có dũng khí nói ra.
“Vé máy bay còn chưa có mua, giờ con liền đi đặt.” Lâm Vũ Chi nói.
Vậy cũng chỉ có thể tổn thương Đường Hành Thiên.
Lâm Vũ Chi đến tới cổng sân vận động, gọi điện thoại cho Đường Hành Thiên, chưa tới hai phút đồng hồ, đường bên cạnh liền có tiếng bước chân truyền đến, Lâm Vũ Chi nhìn sang, là Đường Hành Thiên đã thay đồng phục chơi bóng.
Áo bóng rổ của hắn là màu đen, bên trên là số 11 màu vàng, Đường Hành Thiên chân dài, ngũ quan lạnh lùng, mỗi khi trông thấy Đường Hành Thiên mặc màu đen, Lâm Vũ Chi đều có chút không dám nhìn thẳng đối phương.
Lần này càng thêm không dám, dù sao vẫn là chột dạ.
“Mua cho em trà sữa rồi, em ngồi cùng một chỗ với Từ Dục đi.” Đường Hành Thiên lôi kéo Lâm Vũ Chi tiến vào khu vực sân bóng, Lâm Vũ Chi không có lên tiếng ngoan ngoãn đi theo phía sau Đường Hành Thiên.
“Đường Hành Thiên, em có chuyện này muốn nói cho anh.” Lâm Vũ Chi nhỏ giọng nói.
Đường Hành Thiên ừ, “Em nói đi.”
Lâm Vũ Chi giả vờ nhẹ nhàng bâng quơ ý đồ chuyện lớn hóa nhỏ việc nhỏ mà nói, “Em đặt vé máy bay 8 giờ tối về thành phố A”
Lâm Vũ Chi vừa dứt lời, bước chân Đường Hành Thiên đồng thời dừng lại, Lâm Vũ Chi chưa kịp phản ứng, lập tức đυ.ng vào lưng Đường Hành Thiên.
Đường Hành Thiên không có quay người, Lâm Vũ Chi chỉ thấy gáy anh với mái tóc ngắn có chút đâm tay, trong lòng không hiểu sao có chút hốt hoảng.
“Em không phải…” Lâm Vũ Chi ý đồ giải thích, cậu sau đó có thể sớm quay trở lại trường học.
Đường Hành Thiên đánh gãy, quay người, cảm xúc không hiện rõ nhìn chằm chằm Lâm Vũ Chi, thật lâu sau mới u lãnh nói, ” Lâm Vũ Chi, em biết tôi có thể trừng phạt em ra sao không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Ca: Làm em khóc.