Ba người đi chung, chắc chắn có tiểu tam. Đạo lý được lưu truyền rộng rãi như vậy, Mạc Lị như thế nào lại không hiểu?
Cô ấy hẹn hò cùng Cố Hiển, tại sao Lâm Mật Nhi lại muốn đi cùng, này là làm sao?
Một người bạn chân chính thì đáng lẽ khi thấy bạn của mình cùng bạn trai hẹn hò nên giữ khoảng cách, tránh thật xa để không làm bóng đèn mới đúng chứ.
Mạnh Nhàn vốn dĩ định tới đây diễn một hồi ngẫu nhiên gặp nhau để lôi kéo làm quen trước rồi mới tính phải làm gì tiếp theo. Dù sao thì lúc này Mạc Lị cũng không biết cô là ai.
Nhưng hiện tại nếu bọn họ ba người cùng nhau đi rồi, như vậy cô vẫn là chờ đợi cơ hội khác đi.
Bụng phát ra âm thanh ọt ọt kháng nghị, lúc này Mạnh Nhàn mới nghĩ đến, ngay cả cơm chiều cô còn chưa có ăn liền bị tào tháo đuổi đến mức hai chân vô lực!
Bây giờ, cô thấy rất đói không thể nào nhịn được.
Đồ ăn ngon, ta tới rồi đây!
Mạnh Nhàn chạy đến nhà ăn, chọn thức ăn xong, khi bưng đồ ăn đến bàn trong căn tin để ngồi liền thấy một người.
Cậu ngồi trong góc, trên bàn bày đồ ăn đơn điệu đến đáng thương.
Một nửa cái bánh bao, một đĩa dưa muối miễn phí, một chén canh miễn phí.
Mạnh Nhàn liền đi qua bàn của cậu, ngồi xuống phía đối diện cậu ta.
Tống Nhất Bùi ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú lộ ra biểu tình nghi hoặc, "Đồng học, chúng ta biết nhau sao?"
"Trước kia không quen biết." Mạnh Nhàn rũ mắt, đem canh xương sườn bí đao đẩy tới trước mặt Tống Nhất Bùi, hướng hắn cười xán lạn, "Hiện tại nhận thức."
Tống Nhất Bùi nhìn chén canh, liên tục xua tay, khẩn trương đến nỗi suýt cắn phải lưỡi: "Đồng học tôi không cần cái này... cậu tự mình uống đi, tôi đã có người mình thích rồi!"
Mạnh Nhàn đứng dậy, ánh mắt xem xét một chút cũng không coi Tống Nhất Bùi là người ngoài, nói: "Giúp tôi để ý một chút, tôi đi lấy thêm một bát canh."
Tống Nhất Bùi thất kinh, mặt đỏ lên: "Đồng học tôi lập tức muốn rời đi!"
Nhưng mà một phút đồng hồ sau, Mạnh Nhàn bưng một chén canh trở về, liền thấy cậu thành thành thật thật ngồi im ở vị trí ban đầu.
"Bởi vì phần cơm này của cô rất đắt, tôi sợ dì ở căn tin hiểu lầm dọn đi, như vậy rất lãng phí." Tồng Nhất Bùi giải thích.
Mạnh Nhàn ngồi xuống uống một ngụm canh, dùng ánh mắt ý bảo nói: "Sao cậu không uống canh? Cũng đâu phái là cho không cậu?"
Vừa rồi cô đẩy cho Tống Nhất Bùi một bát canh xương sườn nấu với bí đao, cậu chưa động vào chút nào.
Thấy Tống Nhất Bùi muốn mở miệng nói, Mạnh Nhàn cười: "Cậu nghĩ nhiều, tôi thực sự không có ý đồ gì với cậu cả. Chỉ là tôi cảm thấy một người con trai có thể vì tiết kiệm tiền mua quà cho người mình thích mà ăn uống kham khổ như cậu thật sự vô cùng hiếm có, cho nên tôi muốn giúp đỡ cậu một chút."
Tống Nhất Bùi nghe vậy liền đỏ mặt, "Cậu, cậu như thế nào biết tôi..."
Mạnh Nhàn không nói gì mà từ từ uống một ngụm canh. "Tôi thích nhất là uống canh, mỗi một bát canh mà ta cho đi thực sự vô cùng trân quý, nếu cậu không uống thì đó là tổn thất lớn đối với cậu, hơn nữa nếu cậu không uống tôi cũng sẽ mang nó đi đổ."
Tống Nhất Bùi nghe xong lời của Manh Nhàn liền cắn cắn môi sau đó bê bát canh lên uống một ngụm.
Mạnh Nhàn: "Tôi biết người cậu thích chính là Mạc Lị."
"Khụ khụ, khụ khụ khụ!" Tống Nhất Bùi bị lời của Mạnh Nhàn làm cho bị sặc. "Cậu khẩn trương như vậy làm gì?"
Mạnh Nhàn nhanh chóng rút một tờ giấy ăn đưa cho Tổng Nhất Bùi, có một loại cảm giác vui sướиɠ khi người gặp họa.
Tống Nhất Bùi nhận giấy ăn từ tay Manh Nhàn nhanh chóng lau miệng, sau đó hướng ánh mắt phức tạp nhìn thẳng vào cô nói, "Cậu cũng cảm thấy tôi là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao?"
"Cóc ghẻ?" Mạnh Nhàn kinh ngạc.
Tuy rằng Tổng Nhất Bùi lớn lên không đẹp bằng cậu trai mà cô gặp được ở nhà vệ sinh nhưng dù sao ở trong trường cũng coi như là một soái ca, như thế nào lại là cóc ghẻ chứ?
Tống Nhất Bùi cụp đôi mắt xuống, giong điệu có chút tự giễu nói: "Tôi là con nhà nghèo, cô ấy lại là con nhà giàu, những người biết tôi thích cô ấy đều nói như vậy."
"Ăn nói bậy bạ! Người có thể làm cho Mạc Lị hạnh phúc cũng chỉ có cậu mà thôi." Mạnh Nhàn khẩn trương quá liền buột miệng nói ra.
Tống Nhất Bùi nghe vậy liền ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Mạnh Nhàn.
Mạnh Nhàn cũng ý thức được bản thân mình lắm miệng liền không nói gì nữa.
Ngay tại lúc này, một âm thanh mát lạnh vô cùng dễ nghe vang lên: "Em đến đây làm gì vậy?"