Tra Vương Tác Phi

Chương 13: Trò Chơi Mạo Hiểm

Lẫm Ngũ còn chưa mở miệng, người đã quỳ xuống!

"Tiểu nhân biết tội... Biết tội rồi, xin quan gia tha mạng, tha cho tiểu nhân một mạng..."

Thanh niên ngu xuẩn khi nảy chạy lên, nhìn người đang run rảy quỳ rạp trên mặt đất cầu xin tha, mười phần chắc chắn nói: "Hộ vệ đại gia, chính là hắn, chính là hắn đó..." Nói xong, để thể hiện sự trong sạch của bản thân mình, lạnh lùng nói: "Nói, khi nảy ngươi tự nhận người thân với bọn ta là có ý gì?"

"Là... Là vì muốn được ăn một chút cơm, ta... ta thật sự rất đói..."

"Nói bậy! Dựa vào cách ăn mặc này của ngươi, còn dám bảo là đói bụng nên bất đắc dĩ?"

"Bộ y phục này không phải là của ta, là do một vị ca ca thấy ta đáng thương, nên thương xót tặng cho ta. Còn nữa, việc ta gọi ngươi là biểu ca để được ăn no cũng là do ca ca kia đã dạy cho ta! Ca ca là người tốt..."

Người tốt? Nghe như thế, Lẫm Ngũ nhịn không được mà bật cười, trong mắt lại chứa đầy uất ức khó kìm nén. Rất tốt, lại bị chơi xỏ!

Hộ vệ trầm giọng hỏi: "Người kia đã đi đâu rồi?"

Thiếu niên lắc đầu: "Tiểu nhân không biết..."

Hộ vệ nhíu mày, đôi mắt Lẫm Ngũ sắc bén âm trầm: "Như vậy cũng tốt, ít nhất cũng đã chắc chắn được hơn phân nửa phần người đang ở kinh thành."

Nếu đang ở kinh thành, Lẫm Ngũ không tin bản thân mình sẽ không tìm được người.

-------------

Trạm vương phủ.

"Vương gia, có Đại công tử Cố Đình Xán, Nhị công tử Cố Đình Dục của Tướng quân phủ, còn có cả Dung thiếu gia Dung Dật Bách đang đứng bên ngoài cầu xin được gặp mặt."

Nghe bẩm báo của hạ nhân, Trạm vương buông chén nước nóng trong tay xuống, không mấy hào hứng lên tiếng: "Lớn còn chưa tới, mà nhỏ đã có mặt đầy đủ."

Đáng tiếc, những loại chuyện nghé con mới đẻ không sợ uy nghiêm của cọp thế này, Trạm vương rất không hoan nghênh.

"Nói cho bọn họ biết, tâm tình bản vương lúc này không được tốt lắm, bọn họ tự cân nhắc rồi làm."

Hộ vệ nghe xong, mi mắt khẽ run lên.

Lời Trạm vương rất rõ ràng, tâm tình hắn đang không tốt. Nếu đã thế, mà bọn họ vẫn còn lựa chọn bước vào, một câu thôi: tự gánh lấy hậu quả. Kể cả việc, rất có thể lúc vào là đi, nhưng ra lại là nằm. Như thế...

Chọn vào - Trạm vương tặng ngươi hai chữ: tìm chết!

Chọn không vào - Trạm vương tặng ngươi thêm hai chữ: con rùa rụt đầu!

Được rồi, dù là chọn cách nào đi nữa, thì ba vị đứng ngoài cửa phủ kia cũng sẽ không được thoải mái! Mà những oan uất đó thật ra đã không còn lạ gì trong lòng những người từng bất đắc dĩ bước vào cửa Trạm vương phủ rồi. Không bất ổn, thì cũng là ói ra máu, không bao người có được tâm tình sung sướиɠ vui vẻ mà bước ra!

Ba người ngoài cửa, sau khi nghe xong lời nói hộ vệ: Cố Đình Xán khẽ nhíu mày, Dung Dật Bách rũ mắt xuống, tính cách Trạm vương chính là gian tà bất thường như thế!

"Ta muốn vào." Cố Đình Dục hé miệng, lần lượt nhả ra từng con chữ.

Dung Dật Bách lắc đầu: "Các ngươi về đi. Một mình ta vào là được rồi."

Cố Đình Xán nghe thế, nhìn Cố Đình Dục một cái, lặng lẽ thở dài, cái tính cố chấp này thật không biết giống ai nữa!

Bất đắc dĩ, vỗ vỗ bả vai Dung Dật Bách: "Đi thôi!"

"Ừ!"

-----------

"Hạ thần khấu kiến Vương gia!"

Ba người quỳ xuống đất, thi lễ, không dám qua loa, chủ quan một chút.

"Đứng lên đi!"

"Tạ ơn Vương gia."

Ba người lần lượt đứng lên, dù lòng không yên, nhưng cũng không dám chần chừ kéo dài thời gian, vội mở miệng. Bởi vì bọn họ biết, nếu đợi Trạm vương mở miệng hỏi, thì bọn họ xem như đã chọc tới rắc rối.

Dung Dật Bách thân làm ca ca ruột, mở miệng đầu tiên: "Hôm nay đến đây quấy rầy Vương gia, đều là vì xá muội Dung Cửu."

"Nói tiếp..."

"Hạ thần muốn mang theo xá muội rời kinh, xin Vương gia hãy ân chuẩn."

"Được!"

Đáp ứng đầy thống khoái như thế, khiến đối phương thật sự rất bất ngờ, đồng thời lòng cũng phất lên từng ngọn sóng bất an khó hiểu.

Dung Dật Bách mắt xẹt qua cái gì đó, tạm thời không dám hỏi nhiều, dập đầu tạ ơn trước: "Tạ Vương gia!"

"Nhưng mà... Ta có một điều kiện."

"Mời Vương gia cứ nói."

Trạm vương khẽ lắc nhẹ chén trà trong tay, không nhanh không chậm nói: "Bản vương đang chơi trốn tìm với vật nhỏ, nếu bản vương không tìm được nàng trước giờ Dậu, thì bản vương sẽ tạm tha cho cái mạng nhỏ của nàng. Còn ngược lại... Hiểu không?"

"Vâng..." Ngược lại, chính là chết.

"Hiểu thì tốt. Cho nên, nếu ngươi có thể tìm được nàng trước giờ Dậu, thì bản vương sẽ lập tức cho phép ngươi mang nàng rời khỏi đây."

Trạm vương vừa dứt lời, toàn bộ đều khoác lên mình một mảnh yên lặng.

Tìm được trước giờ dậu, đồng nghĩa là Dung Khuynh chắc chắn phải chết! Lúc đó, ý hắn là cho phép Dung Dật Bách mang người đi, nhưng người mà hắn mang đi chính là thi thể của nàng sao?

Không một tiếng động, chọc người thấy lạ. Vốn định bảo vệ nàng một lần, nhưng điều kiện tiên quyết lại là phải gϊếŧ chết nàng. Chẳng lẽ đây chính là hậu quả biết rõ tâm tình hắn không tốt, mà vẫn khăng khăng muốn vào sao?

Dung Dật Bách nhăn mày, nhất thời trầm mặc.

Cố Đình Dục trắng mặt, thân thể căng cứng, đã gần như sắp mất khống chế.

Cố Đình Xán gắt gao nắm chặt cổ tay Cố Đình Dục, nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt chứa đầy ý cảnh cáo, ra sức ngăn cản hành động thiếu suy nghĩ của đệ đệ mình!

Vì Dung Khuynh, mạo hiểm đi cầu tình Trạm vương. Dù thành hay bại, Cố Đình Dục chí ít cũng đã được chứng kiến tận mắt, từ nay về sau, hắn nhất định phải dập tắt hết hi vọng đối với Dung Khuynh, không được cố chấp giữ mãi không buông, khó xử chính mình, làm khó người trong nhà, nhiều lần huyên náo không yên. Đó là điều kiện đã thỏa thuận trước khi hắn được phép tới đây!

Giữa bầu không khí trầm mặc, Hình Hổ đột nhiên xuất hiện.

"Chủ tử."

"Đã tìm được người?"

"Bẩm chủ tử, vẫn chưa!" Cúi đầu, xấu hổ nói.

Trạm vương nhướn mày, giọng mang theo thú vị, ung dung nói: "Không cảm thấy ngạc nhiên mấy. Kể sơ qua chút đi."

"Vâng!"

Hình Hổ kể lại chi tiết sự việc, Trạm vương nghe xong, không khỏi bật cười: "Bị lừa rồi lại bị lừa! Chỉ mới trong thời gian hai nén nhang, mà đã bị lọt bẫy tận hai lần, đó chính là đáp án mà các ngươi muốn nói với bản vương sao?"

Hình Hổ vô cùng xấu hổ: "Thuộc hạ bất lực!"

"Các ngươi đã giúp bản vương thấy được khả năng của nàng, đúng thật không sai! Nếu đã thế, Lẫm Nhất bị đâm, coi như cũng đáng, ai bảo hắn không gian xảo bằng người ta làm gì?"

Kết quả này, bọn người Cố Đình Dục, Dung Dật Bách vừa nghe xong, lòng chợt cảm thấy vui ít sầu nhiều.

Dựa vào tính tình bất định của Trạm vương, dù Dung Khuynh thắng, nhưng kết quả cuối cùng thế nào thì vẫn rất khó nói chính xác!

"Hình Hổ!"

"Có thuộc hạ!"

"Dán ra bố cáo, viết rõ: nếu trước giờ Dậu, Dung cửu không tự mang mình đi đến trước mặt bản vương, ta sẽ lập tức nhổ sạch Cố gia và Vân gia."

Một câu nói, Trạm vương nói nhẹ tựa như mây gió. Nhưng lại khiến sắc mặt ba người Cố Đình Xán đồng loạt thay đổi, kinh hồn lạc phách. Mà, Hình Hổ lại vô cùng bình tĩnh, vì những loại chuyện thế này, thân làm thuộc hạ như hắn sớm đã thành thói quen, nên lòng cảm thấy rất lạnh nhạt, nhận lệnh rời đi.

Nhìn ba người trước mắt, sắc mặt xanh trắng đan xen, Trạm vương tiếp tục công kích người: "Dù nàng bỏ mặc các ngươi mà đi qua thì cũng không thể trách được, cho nên, không nên ôm quá nhiều hi vọng làm gì, nàng không xuất hiện mới là bình thường. Cái này đại khái gọi là luật nhân quả."

Cố Đình Xán xanh mặt, lòng tràn đầy ảo não, quả nhiên đúng là không nên tới! Coi như Cố Đình Dục có làm ầm ĩ hơn nữa, bọn họ cũng không nên tới mới phải. Bây giờ thì tốt rồi, rãnh rỗi tìm tới một tá tai họa.

Dung Dật Bách rũ mắt xuống, cười khổ. Trạm vương chơi đùa người, trước nay không gϊếŧ, thì ít nhiều cũng lột da. Một khắc đó, hắn không khỏi cảm thấy bội phục Dung Khuynh, bội phục nàng phải đối mặt với Trạm vương mà vẫn tỉnh táo tự nhiên như vậy.

Buồn bã, Khuynh Nhi thật sự đã thay đổi rồi. Thay đổi thành người còn lợi hại hơn cả cái ca ca như hắn.

"Vương gia, tới đây là ý của ta, muốn trừng phạt, thì trừng phạt một mình ta được rồi, xin ngươi đừng..." Lời còn chưa dứt, đã bị Cố Đình Xán nghiêm nghị cắt đứt.

"Đình Dục, câm miệng!"

"Ca, ta không thể làm liên lụy tới các ngươi được!"

"Đừng nói..." Cố Đình Xán nói mới một nửa, Trạm vương đột nhiên cúi người, dựa vào gần Cố Đình Dục.

"Là ý của ngươi?"

"Đúng. Đều là ý của ta..."

Trạm vương không kiên nhẫn nghe hết những thứ đằng sau, thẳng thắn hỏi: "Ngươi thích vật nhỏ?"

Trạm vương thẳng thừng như vậy, khiến Cố Đình Dục nhất thời luống cuống, vì là tình đầu của thiếu niên, nên tim đập mãi không yên.

Trạm vương nhìn Cố Đình Dục, câu môi cười, tâm tình không rõ: "Xem ra là rất quan tâm. Chắc từ lúc đó, hẳn là ngươi rất oán hận bản vương đúng không?"

"Hạ thần không dám. Hạ thần chỉ xin Vương gia buông tha cho Khuynh Nhi. Nàng là người có số khổ, xin Vương gia hãy mở rộng lòng bỏ qua cho nàng!"

Trạm vương nghe xong, khóe miệng càng nhếch lên cao hơn: "Nếu bản vương không muốn thì sao?"

Cố Đình Dục hé miệng, sít sao siết chặt hai nắm đấm: "Nếu Vương gia lòng dạ không thuận, hạ thần nguyện ý thụ (chịu tội) thay Khuynh Nhi, xin..."

"Ngươi nguyện làm thụ, nhưng bản vương thì không muốn làm công đâu." Trạm vương mặt mũi tràn đầy chán ghét.

"Vương gia, ý của hạ thần không phải là ý đó!" Lòng Cố Đình Dục nóng ran, nghẹn lửa

"Còn nói nữa bản vương sẽ lột da ngươi."

Cố Đình Dục câm miệng.

Trạm vương lại chợt mở miệng nói: "Nhưng, nếu đã có lòng như thế, vậy ngươi có muốn biết vật nhỏ có thích ngươi như ngươi thích vật nhỏ không?"

Cố Đình Dục nghe vậy, mi tim đập mạnh, giọng mang theo đề phòng khẩn trương: "Hạ thần không muốn biết, chỉ cần Vương gia ngài có thể..."

"Biết vẫn tốt hơn. Nếu hai bên nhà các ngươi tình nguyện, có lẽ bản vương sẽ suy nghĩ tới chuyện tha thứ cho các ngươi một lần." Trạm vương nói xong, đứng dậy: "Vật nhỏ này chơi trò trốn tìm cũng lâu như vậy rồi, đi, đi xem với bản vương."

***

Thông báo vừa được công bố trên tường, tiếp tục tạo ra một trận rung chuyển, đám người tụ năm tụ bảy, nghị luận ào ào, bàn tán xì xào.

"Lẽ nào người Trạm vương muốn tìm thật sự là Cửu tiểu thư Dung gia sao?"

"Nói như thế, vậy Cửu tiểu thư chính là kẻ trộm gì đó ở Vương phủ?"

"Này... Phải không?"

"Ai biết được chứ?"

"Nhưng, Dung Cửu tiểu thư cũng đã thành người của Trạm vương rồi, chẳng phải nên nịnh nọt Trạm vương mới đúng sao? Sao lại phải đi trộm đồ của Trạm vương phủ chứ?"

Tiếng bàn tán rất nhỏ, nhưng căn bản vẫn không thể che hết đi nội dung tròn bản tin.

Trong đám người, có một phụ nhân ưỡn bụng, bất động đọc thông báo kia, cộng thêm nghe lời nghị luận của mọi người xung quanh, ánh mắt lập tức liền nổi lên chút lửa.

Người phụ nhân này không ai khác chính là Dung Khuynh.

Chiêu này tốt lắm, thông báo dán ra, nếu nàng còn trốn tránh không xuất hiện, cả hai gia tộc sẽ nhỡ kĩ nàng vô tình. Sau này đứng giữa hai gia tộc, Đại ca thì không nói, còn tất cả mọi người e là không phải ai cũng có nhân tính.

Thân tình vốn đã mỏng manh, thêm chuyện này thì xem như hóa thành phân hết, hai nhà Cố - Dung sẽ trực tiếp đối đãi với nàng như cừu nhân.

Cái tên Trạm vương biếи ŧɦái này, chắc chắn đang âm mưu muốn kéo thêm cừu nhân cho nàng mà! Dù không thân thiết mấy với người thân, nhưng trực tiếp trở mặt thành cừu nhân, đối với nàng mà nói cũng không phải chuyện tốt gì! Ít ra cũng phải đợi nàng mò được chút tiền mang bên người chứ! Đáng chết...

"Phát hiện được gì chưa?"

"Thưa thống lĩnh, không có!"

"Tiếp tục tìm!"

Nghe tiếng, Dung Khuynh khẽ cử động mi mắt, sau đó, lê thân thể cồng kềnh sưng to của mình chậm rãi đi đi lại lại.

"Thống lĩnh, Vương gia đến!"

"Chủ tử!"

"Trạm vương, là Trạm vương gia!"

Nghe được câu này, Dung Khuynh bỗng nhiên căng thẳng trong lòng, thần kinh khẩn trương kéo căng ra!

"Tiểu dân khấu kiến Trạm vương gia..."

Nhìn đám người đang quỳ xuống trước mặt, ánh mắt Trạm vương lướt qua từng người một, sau đó mở miệng: "Đứng lên đi."

"Tạ Vương gia!"

Vì hiểu rõ tính tình Trạm vương, không dám chậm trễ, đứng dậy, đỡ phải chọc tới phiền toái, khom người, thối lui, tản đi.

Dung Khuynh trộn lẫn vào dòng người, cúi đầu, chạm chạp đi về phía trước. Theo đó, khoảng cách với Trạm vương dần dần được kéo ra, nhưng tim nàng vẫn đập nhanh như cũ, vì ánh mắt sau lưng ấy, khiến da thịt nàng như căng phồng lên.

"Dung Cửu..."

Đột nhiên kêu lên một tiếng, tất cả mọi người đều chấn động, còn Dung Khuynh thiếu chút nữa đã không túm lại được trái tim như muốn văng cả ra ngoài vào khoảnh khắc ấy, may mắn bước chân không theo phản xạ mà dừng lại, tiếp tục bước đi.

Trạm vương thấy thế, khẽ nhếch lông mày, chẳng lẽ hắn nhìn nhầm sao? Không, hắn không cho là vậy, nhấc chân, chậm rãi tiến lên!

Khóe mắt lóe ra ánh sáng, nhìn thấy nam nhân đang dần tiến lại gần, toàn thân Dung Khuynh bắt đầu đổ mồ hôi, đáng chết...

Chạy? Không thể nữa rồi!

Nhận thua? Không cần suy nghĩ, vì sẽ thua nhanh thôi!

Khoảng cách ngày càng gần, Dung Khuynh gồng mình đứng vững, mắt thấy nguy hiểm ngày càng cận kề, cái chết chỉ còn cách một lằn ranh mỏng, bỗng nhiên...