Cặp Đôi Phản Diện Luôn Tỏ Ra Yếu Đuối

Chương 1

Bếp lửa đỏ sưởi ấm gian phòng, làn khói trắng tỏa ra hương thơm dịu dàng quyến rũ, tựa như hương thơm của con gái nhưng lại thêm mấy phần ngọt ngào .

Màn trướng màu đỏ sẫm rủ xuống, đem chiếc giường chạm trổ bằng gỗ mun phủ kín mít, chiếc áo choàng màu bạc có hình trăng lưỡi liềm của người đàn ông yếu ớt rủ xuống bên mép giường, màu sắc trang nhã mộc mạc rất không phù hợp với sự ngọt ngào của căn phòng này.

Nhìn cảnh tượng không nói nên lời trước mắt này, Đỗ Thấm Nhiên nuốt nước bọt.

Lý trí nói cho cô biết nên dừng bước, nhưng cái chân của cô lại không khống chế được mà bước lên phía trước.

Một bước..

Hai bước.

Ba bước.

Khi cô đến gần, tiếng thở dốc bị kìm nén của người đàn ông càng ngày càng rõ ràng, đôi tay mảnh khảnh của Đỗ Thấm Nhiên vén rèm giường lên một chút, đập vào mắt là một khung cảnh cực kỳ nóng bỏng quyễn rũ.

Người trên giường có vẻ ngoài nghiêm chỉnh, hàng mi dày cụp xuống, sống mũi cao, cằm thon gọn, ngược lại càng tăng thêm mấy phần lạnh lùng trong trẻo không dính khói bụi nhân gian.

Tuy nhiên, y phục sáng như trăng của hắn lại xộc xệch, đôi mắt đào hoa lờ đờ vì say rượu, cổ tay trắng nõn lạnh lẽo lộ rõ

xương của hắn đang bị sợi dây đỏ buộc chặt vào cột giường.

Những vết sẹo màu đỏ tươi giống như tiên nữ bị đày đọa này, khiến người ta cảm thấy người này bớt lạnh lùng hơn một chút, khiến người ta cảm thấy thương tiếc.

Mà vẻ đẹp bị làm ngược đãi làm nhục này…. đẹp không từ nào diễn tả được.

Có lẽ nghe thấy động tĩnh, người đàn ông ngẩng mặt lên nhìn Đỗ Thấm Nhiên đang đứng trước giường, trong mắt mang theo cầu xin “Cô nương, có thể giúp ta cởi nút thắt này ra được không?” Giọng nói vốn dĩ trong trẻo hơn bình

thường, nay lại thêm chút khàn khàn nhỏ càng khiến lòng người ta thêm ngứa ngáy.

Ánh mắt Đỗ Thấm Nhiên dời khỏi phần xương quai xanh nho nhỏ lộ ra ngoài, cả người có chút luống cuống, cô lẩm bẩm nói: “Ta vì một tên lưu manh mà lãng phí 7 năm thanh xuân, xứng đáng có được loại mộng tình này. "

Cô nhấc chân đi lên trước, cười nói: “Anh đẹp trai yên tâm, ta sẽ nhẹ tay.”

Khi cô tới gần, một mùi thơm nhàn nhạt xộc vào chóp mũi, lại phát ra một trận khô khốc.

Tạ Cảnh Trừng kiên nhẫn nhíu mày, miễn cưỡng đè xuống bên môi thở hổn hển, nghi hoặc nói: "Tiểu thư cái gì cũng không biết, ta... khụ khụ khụ, thân thể ta suy yếu..." Hắn ho khan

đến sắc mặt đỏ bừng, còn có Trong mắt dâng lên một tầng nước, ánh mắt chậm rãi hướng lên nhìn Đỗ Thấm Nhiên.

Mà ở nơi cô không nhìn thấy, cổ tay Tạ Cảnh Trừng hơi buông thõng, một tia sáng bạc lóe lên, lưỡi kiếm mỏng manh đã vô tình cắt đứt sợi dây thừng màu đỏ đang trói cổ tay hắn.

Nếu cô tiến thêm nửa bước, động mạch cổ của Đỗ Thấm Nhiên có thể sẽ bị cắt trong giây tiếp theo.

Trước mặt nam nhân, Đỗ Tần Nhiên không hề hay biết tất cả những điều này, vẫn tiến lên một bước, không hề nhàn rỗi nói: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, ta đã gặp qua cảnh này của rất nhiều lần rồi, tám phần là trúng..."

Thấy đầu ngón tay của cô sắp chạm vào vạt áo của mình, ánh mắt Tạ Cảnh Trừng tối sầm lại, nhưng đang muốn động thủ, liền nghe thấy một tiếng "cạch cạch" từ ngoài cửa truyền tới.

Cánh cửa mở ra.

Một giọng nữ lanh lảnh vang phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng này: “Các ngươi đang làm gì vậy?!”

Đỗ Thấm Nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám người đứng ngoài cửa, có mười mấy cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.

Có hả hê, có khinh bỉ, và có nhiều ác ý không thể giải thích được.

Đúng lúc này, một giọng nữ lạnh lùng xuất hiện trong đầu Đỗ Thấm Nhiên: "Hoan nghênh đến với hệ thống trói buộc kéo hận thù. Cô là con gái của nha hoàn Đỗ tẩu bồi gả cùng với Thái Uý phu nhân, nhưng vì lòng tham nhất thời của mẹ ruột cô, nên cô đã bị tráo đổi thân phận với đích nữ Lâm gia. Nhiều năm qua vì cô có thân phận là đích nữ Lâm gia nên đều cẩm y ngọc thực, được nuôi dưỡng cực kỳ nuông chiều nhu nhược, không có dã tâm, vũ khí sắc bén nhất của cô là nước mắt. "

" Hôm nay, đích nữ thật lưu lạc ở bên ngoài được tìm về, mà đối tượng hôn ước cũng do cô đổi thành đích nữ Lâm Nhã Hàn. Cô biết rõ mình không thể chịu đựng được cuộc sống đạm bạc nghèo khó, một lòng muốn lấy Thái Uý của Tạ gia, vì vậy hạ xuân dược Tạ Uẩn, định gạo nấu thành cơm."

"Nhiệm vụ của cô:

Thu thập giá trị thù hận,

Thành công gả vào Tạ gia.

Xin chú ý thiết kế nhân vật, đừng quá lố "

Cốt truyện rất đơn giản, chẳng qua là thân phận thiên kim thật bị lộ, vì muoonsgar vào nhà giàu có nên cho nam chính uống thuốc xuân dược, nay lại bị bắt quả tang.

Nhưng vấn đề là...

Đỗ Thấm Nhiên tự nhéo mình một cái thật mạnh, ngay lập tức tỉnh táo lại.

Dưới ánh mắt áp bức mười phần, Đỗ Thấm Nhiên tỉnh táo nhận ra sự thật là:

Cô...xuyên....không

Con mơ mơ màng màng xuyên vào một nữ phụ ác độc không có não.

Cô rõ ràng vừa mới ngủ quên!

Đỗ Thấm Nhiên, người đã trở lại thời độc thân và tổ chức chè chén thâu đêm với bạn thân, cho biết: Lỗ Tấn đã nói, niềm vui tột độ sinh ra nỗi buồn!

Bất kể Đỗ Thấm Nhiên muốn hỏi hệ thống như thế nào, một người phụ nhân duyên dáng và sang trọng đã đi đến trước mặt cô, đôi mắt của bà ấy rưng rưng nước mắt đầy thất vọng: "Nhiên Nnhi, mặc dù con không phải là con gái ruột của ta, nhưng ta cũng sẽ không bỏ mặc con, con cần gì phải tự coi khinh bản thân như vậy ..."

Đỗ Thấm Nhiên đã quen không biết xấu hổ, không sợ bị mắng, chỉ sợ người khác lộ ra vẻ "Ta rất thất vọng về ngươi".

Mặc dù người phụ nữ nói những lời buộc tội, nhưng sự đau khổ và thương xót trong lời nói của bà ấy không thể giả được.

Đỗ Thấm Nhiên sờ mở miệng, còn chưa kịp phản ứng lại, liền nghe cô gái xông vào trước nói: “Nương, Đỗ cô nương đã tu hú chiếm tổ nhiều năm như vậy, nàng ta còn có chuyện gì mà không làm được ? Người cần gì phải vì một kẻ đức hạnh không đưng đắn như vậy mà tổn hại tin thần?"

Bộ váy lụa mỏng sáng màu của cô gái và những viên ngọc trai quý giá ở Đông Hải trên chiếc trâm cài tóc đều cho thấy địa vị của nàng ta bất phàm, chắc hẳn đây là đích nữ thật sự Lâm Nhã Hàn .

Nàng ta khinh thường nhìn Đỗ Thấm Nhiên: “Hạ xuân dược? Loại chuyện bẩn thỉu như vậy mà ngươi cũng dám làm”

Đỗ Thấm Nhiên không cách nào phản bác.

...... Mặc dù nàng ta nói khó nghe, nhưng tất cả những chuyện xấu xa này thực sự là do nguyên thân ban tặng.

“Khụ…” Lúc này Tạ Cảnh Trừng đã nhờ người hầu giúp sắp xếp xong quần áo, ngồi trên xe lăn nhẹ nhàng nói: “Đỗ cô nương nhất định là vô ý phạm sai lầm, Lâm phu nhân không cần lưu tâm."

"Trời ạ , Thật là một người đàn ông tốt! Suýt chút nữ bị khinh bạc mà còn giúp mình nói chuyện, đây chính là thánh nhân trong truyền thuyết đó sao ?

Đỗ Thấm Nhiên cảm thấy đầu của Tạ Cảnh Trừng phát sáng như một thiên thần, không ngừng bảy tỏ ánh mắt cảm động đối với hắn.

Thấy vậy, Tạ Cảnh Trừng lặng lẽ cất con dao vào trong tay áo và mỉm cười ấm áp đáp lại.

Đỗ Thấm Nhiên áy náy nghĩ: Để hoàn thành nhiệm vụ, cô phải làm chuyện xấu hổ với người thánh thiện này, sau này có cơ hội cô sẽ bù đắp cho hắn.

Cô cố gắng hết sức thay mặt thành nữ nhân yếu đuối, ngu ngốc và xinh đẹp, suy ngẫm một lúc.

Sau đó, cô quỳ "bịch" xuống trước mặt Lâm phu nhân, đầu gối của cô đập mạnh xuống đất, khiến vẻ mặt của cô méo mó vì đau.

Đỗ Thấm Nhiên khi nói chuyện, trong giọng nói lộ ra một tia thảm thiết bi thương: "Mẫu thân, nữ nhi từ nhỏ đã được dạy tam thư lục lễ, cho nên nó biết lễ nghĩa, cho nên biết lễ nghĩa liêm sỉ, nên làm gì ... không nên làm gì . . "

Cô do dự không nói, liếc nhìn Tạ Cảnh Trừng, sau đó chậm rãi cúi đầu, lau đi giọt nước mắt không tồn tại.

Với nhiều năm kinh nghiệm lừa các nhà đầu tư, Đỗ Thấm Nhiên là một bậc thầy trong việc bịa đặt những điều không có , há mồm liền nói: "Tuy nhiên, nữ nhi vừa nhìn thấy hắn đã yêu. Hắn một thân bạch y giống như một trích tiên hạ phàm, khi hắn cong môi cười, như hút mất hồn phách người ta. Nữ nhi thật sự là ... có tình mà khó có thể kiềm chế ".

Nếu muốn diễn một người yếu đuối khóc lóc, hợp lý nhất là quy tất cả những điều đáng hổ thẹn này cho "tâm trí yêu đương".

Việc gạo chưa nấu suýt chút nữa đã thành cơm có thể lớn cũng có thể nhỏ, tuy nói tội đáng nên ngâm trong l*иg heo nhưng suy cho cùng những người có mặt đều là người trong cuộc.

Lâm phu nhân mềm lòng nên có thể lừa gạt cho chuyện này qua đi, nhận ra đứa con gái giả mạo này làm nghĩa nữ, gả cho Tạ Uẩn Lễ.

Đặc biệt,cửa nhà họ Lâm cao hơn nhà họ Tạ, vốn dĩ đích nữ bị gả đi, đổi thành nghĩa nữ cũng không sao.

Điều kiện tiên quyết là bản thân Tạ Uẩn Lễ không có phản đối.

Lâm Nhã Hàn ở bên cạnh lắng nghe, vẻ mặt nghi ngờ: "Ta sao không biết, ngươi đã gặp Tạ ..."

Đỗ Thấm Nhiên sợ rằng nàng ta sẽ làm gián đoạn sân khấu, vì vậy cô rơi nước mắt quay sang người đàn ông bên cạnh mình, Khuôn mặt to như lòng bàn tay của hắn phủ đầy vẻ ôn nhu: “Núi có mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân không biết” Giọng nói cực kỳ ôn nhu giả tạo, hư tình mật ý suýt làm Đỗ Thấm Nhiên tin.

Từ khóe mắt nhìn thấy vẻ mặt Lâm phu nhân hơi thả lỏng, Đỗ Thấm Nhiên tiếp tục nỗ lực, ánh mắt cũng trở nên trìu mến thâm tình hơn: “Ta nguyện làm chim liền cánh trên bầu trời, dưới đất nguyện làm cây liền cành. Người là một chùm sáng chiếu sáng sinh mệnh của ta, không có chàng ta biết sống thế nào, Tạ Uẩn Lễ?"

Ba từ "Tạ Uẩn Lễ" được Đỗ Thấm Nhiên gọi ra rất triền miên, làm rung động tâm can.

Cô lặng lẽ nhìn phản ứng của những người khác, lại thấy những người hầu phía sau Lâm phu nhân đều lộ ra vẻ mặt đờ đẫn, tựa hồ rất cảm động trước lời thề non hẹn biển của cô.

Tình nghĩa liên tục sóng gió mãnh liệt như vậy, Đỗ Thấm Nhiên ghi một trăm điểm cho kỹ năng diễn xuất của mình.

Còn đối tượng tỏ tình của cô vẫn ôn nhu như ngọc, nét mặt hiền hòa như Đức Phật vậy.

Hắn nhẹ giọng nói: "Có thể Đỗ cô nương đã nhận diện nhầm người rồi, tại hạ là Tả Cảnh Trừng."

Đỗ Thấm Nhiên đờ đẫn trong chốc lát, đáy lòng chửi thề hệ thống cho sai tên, giãy giụa nói: " A, nhìn trí nhớ của ta này. Mặc dù ta nhớ nhầm tên, nhưng tâm ý của ta có nhật nguyệt chứng giám!"

Lâm Nhã Hàn cười không thương lưu tình chút nào.

Nàng ta khoanh tay ôm ngực, vẻ mặt đồng tình nói: “Đỗ cô nương, vị trước mặt này là cậu của Tạ Uẩn Lễ.”

Đỗ Thấm Nhiên không phản ứng nhìn Tạ Cảnh Trừng, lại thấy đầu ngón tay mảnh khảnh của hắn kẹp tấm lông cáo, gật đầu không chút gợn sóng: “Lâm cô nương nói đúng. Uẩn Lễ là con trai của tỷ tỷ ta."

... Cứu mạng.

Nguyên thân rốt cuộc là mỹ nhân ngu ngốc gì thế?

Tại sao hạ xuân dược mà cũng có thể đưa nhầm người! ! !

Đỗ Thấm Nhiên ngửa mặt lên trời, âm thầm thở dài: Hệ thống, ngươi đây là muốn gϊếŧ ta.

Cảm xúc thăng trầm bên trong của quá hỗn loạn, tuyến lệ phát triển tốt của nguyên thân cũng bị chạm đến, nước mắt rơi xuống ngay lập tức.

Đỗ Thấm Nhiên trừng mắt, người không bao giờ rơi nước mắt, giờ phải lau nước mắt rồi lại rơi vào tình trạng bối rối.

Lúc này, cô nghe thấy người bên cạnh khẽ thở dài, sau đó một chiếc khăn tay màu trắng được đưa cho cô.

“Lau một chút đi,” Tạ Cảnh Trừng nhẹ nhàng nói, sau đó quay sang Lâm phu nhân, thi lễ trước Lâm phu nhân,

“Tại hạ cầu cưới Đỗ cô nương làm nương tử, hy vọng phu nhân sẽ đồng ý.”

***************

Đỗ Thấm Nhiên trở về phòng, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Tại sao đột nhiên ... quyết định kết hôn chứ?

Còn là cậu của vị hôn phu?

Sau nhiều lần thúc đẩy, ngày cưới của cô và Tạ Cảnh Trừng đã được ấn định vào đầu tháng tám, cùng ngày với Lâm Nhã Hàn và Tạ Uẩn Lễ.

Ngày lành tháng tốt, song hỷ lâm môn.

Sau khi đợi qua cửa, chẳng phải Lâm Nhã Hàn sẽ gọi cô là... mợ sao? !

Đỗ Tần Nhiên nghĩ tới cảnh tượng này, liền cảm thấy sởn gai ốc, khi cô nằm ở trên giường kêu gào, một giây sau nụ cười trên mặt liền đông cứng lại.

Ánh nến đầu giường chập chờn, một bóng đen đổ bóng lên tường.

Trên tường có hai cái bóng, một cái là nàng, một cái khác là...

Đỗ Thấm Nhiên có chút cứng ngắc quay đầu lại, sau đó bị dọa suýt chết.

Đêm đen gió lớn, nửa đêm canh ba, trước giường có một hắc ý che mặt đứng trước giường, bộ dạng hung thần ác sát.

Đổi là ai mà không sợ chứ! ! !

Đỗ Thấm Nhiên không chớp mắt nhìn đại đao bên hông, cố nén nuốt nước miếng kêu to: "Cái đó... ngươi. . . "

Ai ngờ "bịch" một tiếng, đại hán này bất thiện này liền quỳ một gối xuống trước mặt cô không chút do dự.

"Thuộc hạ yết kiến

lầu chủ!"

Bếp lửa đỏ sưởi ấm gian phòng, làn khói trắng tỏa ra hương thơm dịu dàng quyến rũ, tựa như hương thơm của con gái nhưng lại thêm mấy phần ngọt ngào .

Màn trướng màu đỏ sẫm rủ xuống, đem chiếc giường chạm trổ bằng gỗ mun phủ kín mít, chiếc áo choàng màu bạc có hình trăng lưỡi liềm của người đàn ông yếu ớt rủ xuống bên mép giường, màu sắc trang nhã mộc mạc rất không phù hợp với sự ngọt ngào của căn phòng này.

Nhìn cảnh tượng không nói nên lời trước mắt này, Đỗ Thấm Nhiên nuốt nước bọt.

Lý trí nói cho cô biết nên dừng bước, nhưng cái chân của cô lại không khống chế được mà bước lên phía trước.

Một bước..

Hai bước.

Ba bước.

Khi cô đến gần, tiếng thở dốc bị kìm nén của người đàn ông càng ngày càng rõ ràng, đôi tay mảnh khảnh của Đỗ Thấm Nhiên vén rèm giường lên một chút, đập vào mắt là một khung cảnh cực kỳ nóng bỏng quyễn rũ.

Người trên giường có vẻ ngoài nghiêm chỉnh, hàng mi dày cụp xuống, sống mũi cao, cằm thon gọn, ngược lại càng tăng thêm mấy phần lạnh lùng trong trẻo không dính khói bụi nhân gian.

Tuy nhiên, y phục sáng như trăng của hắn lại xộc xệch, đôi mắt đào hoa lờ đờ vì say rượu, cổ tay trắng nõn lạnh lẽo lộ rõ

xương của hắn đang bị sợi dây đỏ buộc chặt vào cột giường.

Những vết sẹo màu đỏ tươi giống như tiên nữ bị đày đọa này, khiến người ta cảm thấy người này bớt lạnh lùng hơn một chút, khiến người ta cảm thấy thương tiếc.

Mà vẻ đẹp bị làm ngược đãi làm nhục này…. đẹp không từ nào diễn tả được.

Có lẽ nghe thấy động tĩnh, người đàn ông ngẩng mặt lên nhìn Đỗ Thấm Nhiên đang đứng trước giường, trong mắt mang theo cầu xin “Cô nương, có thể giúp ta cởi nút thắt này ra được không?” Giọng nói vốn dĩ trong trẻo hơn bình

thường, nay lại thêm chút khàn khàn nhỏ càng khiến lòng người ta thêm ngứa ngáy.

Ánh mắt Đỗ Thấm Nhiên dời khỏi phần xương quai xanh nho nhỏ lộ ra ngoài, cả người có chút luống cuống, cô lẩm bẩm nói: “Ta vì một tên lưu manh mà lãng phí 7 năm thanh xuân, xứng đáng có được loại mộng tình này. "

Cô nhấc chân đi lên trước, cười nói: “Anh đẹp trai yên tâm, ta sẽ nhẹ tay.”

Khi cô tới gần, một mùi thơm nhàn nhạt xộc vào chóp mũi, lại phát ra một trận khô khốc.

Tạ Cảnh Trừng kiên nhẫn nhíu mày, miễn cưỡng đè xuống bên môi thở hổn hển, nghi hoặc nói: "Tiểu thư cái gì cũng không biết, ta... khụ khụ khụ, thân thể ta suy yếu..." Hắn ho khan

đến sắc mặt đỏ bừng, còn có Trong mắt dâng lên một tầng nước, ánh mắt chậm rãi hướng lên nhìn Đỗ Thấm Nhiên.

Mà ở nơi cô không nhìn thấy, cổ tay Tạ Cảnh Trừng hơi buông thõng, một tia sáng bạc lóe lên, lưỡi kiếm mỏng manh đã vô tình cắt đứt sợi dây thừng màu đỏ đang trói cổ tay hắn.

Nếu cô tiến thêm nửa bước, động mạch cổ của Đỗ Thấm Nhiên có thể sẽ bị cắt trong giây tiếp theo.

Trước mặt nam nhân, Đỗ Tần Nhiên không hề hay biết tất cả những điều này, vẫn tiến lên một bước, không hề nhàn rỗi nói: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, ta đã gặp qua cảnh này của rất nhiều lần rồi, tám phần là trúng..."

Thấy đầu ngón tay của cô sắp chạm vào vạt áo của mình, ánh mắt Tạ Cảnh Trừng tối sầm lại, nhưng đang muốn động thủ, liền nghe thấy một tiếng "cạch cạch" từ ngoài cửa truyền tới.

Cánh cửa mở ra.

Một giọng nữ lanh lảnh vang phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng này: “Các ngươi đang làm gì vậy?!”

Đỗ Thấm Nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám người đứng ngoài cửa, có mười mấy cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.

Có hả hê, có khinh bỉ, và có nhiều ác ý không thể giải thích được.

Đúng lúc này, một giọng nữ lạnh lùng xuất hiện trong đầu Đỗ Thấm Nhiên: "Hoan nghênh đến với hệ thống trói buộc kéo hận thù. Cô là con gái của nha hoàn Đỗ tẩu bồi gả cùng với Thái Uý phu nhân, nhưng vì lòng tham nhất thời của mẹ ruột cô, nên cô đã bị tráo đổi thân phận với đích nữ Lâm gia. Nhiều năm qua vì cô có thân phận là đích nữ Lâm gia nên đều cẩm y ngọc thực, được nuôi dưỡng cực kỳ nuông chiều nhu nhược, không có dã tâm, vũ khí sắc bén nhất của cô là nước mắt. "

" Hôm nay, đích nữ thật lưu lạc ở bên ngoài được tìm về, mà đối tượng hôn ước cũng do cô đổi thành đích nữ Lâm Nhã Hàn. Cô biết rõ mình không thể chịu đựng được cuộc sống đạm bạc nghèo khó, một lòng muốn lấy Thái Uý của Tạ gia, vì vậy hạ xuân dược Tạ Uẩn, định gạo nấu thành cơm."

"Nhiệm vụ của cô:

Thu thập giá trị thù hận,

Thành công gả vào Tạ gia.

Xin chú ý thiết kế nhân vật, đừng quá lố "

Cốt truyện rất đơn giản, chẳng qua là thân phận thiên kim thật bị lộ, vì muoonsgar vào nhà giàu có nên cho nam chính uống thuốc xuân dược, nay lại bị bắt quả tang.

Nhưng vấn đề là...

Đỗ Thấm Nhiên tự nhéo mình một cái thật mạnh, ngay lập tức tỉnh táo lại.

Dưới ánh mắt áp bức mười phần, Đỗ Thấm Nhiên tỉnh táo nhận ra sự thật là:

Cô...xuyên....không

Con mơ mơ màng màng xuyên vào một nữ phụ ác độc không có não.

Cô rõ ràng vừa mới ngủ quên!

Đỗ Thấm Nhiên, người đã trở lại thời độc thân và tổ chức chè chén thâu đêm với bạn thân, cho biết: Lỗ Tấn đã nói, niềm vui tột độ sinh ra nỗi buồn!

Bất kể Đỗ Thấm Nhiên muốn hỏi hệ thống như thế nào, một người phụ nhân duyên dáng và sang trọng đã đi đến trước mặt cô, đôi mắt của bà ấy rưng rưng nước mắt đầy thất vọng: "Nhiên Nnhi, mặc dù con không phải là con gái ruột của ta, nhưng ta cũng sẽ không bỏ mặc con, con cần gì phải tự coi khinh bản thân như vậy ..."

Đỗ Thấm Nhiên đã quen không biết xấu hổ, không sợ bị mắng, chỉ sợ người khác lộ ra vẻ "Ta rất thất vọng về ngươi".

Mặc dù người phụ nữ nói những lời buộc tội, nhưng sự đau khổ và thương xót trong lời nói của bà ấy không thể giả được.

Đỗ Thấm Nhiên sờ mở miệng, còn chưa kịp phản ứng lại, liền nghe cô gái xông vào trước nói: “Nương, Đỗ cô nương đã tu hú chiếm tổ nhiều năm như vậy, nàng ta còn có chuyện gì mà không làm được ? Người cần gì phải vì một kẻ đức hạnh không đưng đắn như vậy mà tổn hại tin thần?"

Bộ váy lụa mỏng sáng màu của cô gái và những viên ngọc trai quý giá ở Đông Hải trên chiếc trâm cài tóc đều cho thấy địa vị của nàng ta bất phàm, chắc hẳn đây là đích nữ thật sự Lâm Nhã Hàn .

Nàng ta khinh thường nhìn Đỗ Thấm Nhiên: “Hạ xuân dược? Loại chuyện bẩn thỉu như vậy mà ngươi cũng dám làm”

Đỗ Thấm Nhiên không cách nào phản bác.

...... Mặc dù nàng ta nói khó nghe, nhưng tất cả những chuyện xấu xa này thực sự là do nguyên thân ban tặng.

“Khụ…” Lúc này Tạ Cảnh Trừng đã nhờ người hầu giúp sắp xếp xong quần áo, ngồi trên xe lăn nhẹ nhàng nói: “Đỗ cô nương nhất định là vô ý phạm sai lầm, Lâm phu nhân không cần lưu tâm."

"Trời ạ , Thật là một người đàn ông tốt! Suýt chút nữ bị khinh bạc mà còn giúp mình nói chuyện, đây chính là thánh nhân trong truyền thuyết đó sao ?

Đỗ Thấm Nhiên cảm thấy đầu của Tạ Cảnh Trừng phát sáng như một thiên thần, không ngừng bảy tỏ ánh mắt cảm động đối với hắn.

Thấy vậy, Tạ Cảnh Trừng lặng lẽ cất con dao vào trong tay áo và mỉm cười ấm áp đáp lại.

Đỗ Thấm Nhiên áy náy nghĩ: Để hoàn thành nhiệm vụ, cô phải làm chuyện xấu hổ với người thánh thiện này, sau này có cơ hội cô sẽ bù đắp cho hắn.

Cô cố gắng hết sức thay mặt thành nữ nhân yếu đuối, ngu ngốc và xinh đẹp, suy ngẫm một lúc.

Sau đó, cô quỳ "bịch" xuống trước mặt Lâm phu nhân, đầu gối của cô đập mạnh xuống đất, khiến vẻ mặt của cô méo mó vì đau.

Đỗ Thấm Nhiên khi nói chuyện, trong giọng nói lộ ra một tia thảm thiết bi thương: "Mẫu thân, nữ nhi từ nhỏ đã được dạy tam thư lục lễ, cho nên nó biết lễ nghĩa, cho nên biết lễ nghĩa liêm sỉ, nên làm gì ... không nên làm gì . . "

Cô do dự không nói, liếc nhìn Tạ Cảnh Trừng, sau đó chậm rãi cúi đầu, lau đi giọt nước mắt không tồn tại.

Với nhiều năm kinh nghiệm lừa các nhà đầu tư, Đỗ Thấm Nhiên là một bậc thầy trong việc bịa đặt những điều không có , há mồm liền nói: "Tuy nhiên, nữ nhi vừa nhìn thấy hắn đã yêu. Hắn một thân bạch y giống như một trích tiên hạ phàm, khi hắn cong môi cười, như hút mất hồn phách người ta. Nữ nhi thật sự là ... có tình mà khó có thể kiềm chế ".

Nếu muốn diễn một người yếu đuối khóc lóc, hợp lý nhất là quy tất cả những điều đáng hổ thẹn này cho "tâm trí yêu đương".

Việc gạo chưa nấu suýt chút nữa đã thành cơm có thể lớn cũng có thể nhỏ, tuy nói tội đáng nên ngâm trong l*иg heo nhưng suy cho cùng những người có mặt đều là người trong cuộc.

Lâm phu nhân mềm lòng nên có thể lừa gạt cho chuyện này qua đi, nhận ra đứa con gái giả mạo này làm nghĩa nữ, gả cho Tạ Uẩn Lễ.

Đặc biệt,cửa nhà họ Lâm cao hơn nhà họ Tạ, vốn dĩ đích nữ bị gả đi, đổi thành nghĩa nữ cũng không sao.

Điều kiện tiên quyết là bản thân Tạ Uẩn Lễ không có phản đối.

Lâm Nhã Hàn ở bên cạnh lắng nghe, vẻ mặt nghi ngờ: "Ta sao không biết, ngươi đã gặp Tạ ..."

Đỗ Thấm Nhiên sợ rằng nàng ta sẽ làm gián đoạn sân khấu, vì vậy cô rơi nước mắt quay sang người đàn ông bên cạnh mình, Khuôn mặt to như lòng bàn tay của hắn phủ đầy vẻ ôn nhu: “Núi có mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân không biết” Giọng nói cực kỳ ôn nhu giả tạo, hư tình mật ý suýt làm Đỗ Thấm Nhiên tin.

Từ khóe mắt nhìn thấy vẻ mặt Lâm phu nhân hơi thả lỏng, Đỗ Thấm Nhiên tiếp tục nỗ lực, ánh mắt cũng trở nên trìu mến thâm tình hơn: “Ta nguyện làm chim liền cánh trên bầu trời, dưới đất nguyện làm cây liền cành. Người là một chùm sáng chiếu sáng sinh mệnh của ta, không có chàng ta biết sống thế nào, Tạ Uẩn Lễ?"

Ba từ "Tạ Uẩn Lễ" được Đỗ Thấm Nhiên gọi ra rất triền miên, làm rung động tâm can.

Cô lặng lẽ nhìn phản ứng của những người khác, lại thấy những người hầu phía sau Lâm phu nhân đều lộ ra vẻ mặt đờ đẫn, tựa hồ rất cảm động trước lời thề non hẹn biển của cô.

Tình nghĩa liên tục sóng gió mãnh liệt như vậy, Đỗ Thấm Nhiên ghi một trăm điểm cho kỹ năng diễn xuất của mình.

Còn đối tượng tỏ tình của cô vẫn ôn nhu như ngọc, nét mặt hiền hòa như Đức Phật vậy.

Hắn nhẹ giọng nói: "Có thể Đỗ cô nương đã nhận diện nhầm người rồi, tại hạ là Tả Cảnh Trừng."

Đỗ Thấm Nhiên đờ đẫn trong chốc lát, đáy lòng chửi thề hệ thống cho sai tên, giãy giụa nói: " A, nhìn trí nhớ của ta này. Mặc dù ta nhớ nhầm tên, nhưng tâm ý của ta có nhật nguyệt chứng giám!"

Lâm Nhã Hàn cười không thương lưu tình chút nào.

Nàng ta khoanh tay ôm ngực, vẻ mặt đồng tình nói: “Đỗ cô nương, vị trước mặt này là cậu của Tạ Uẩn Lễ.”

Đỗ Thấm Nhiên không phản ứng nhìn Tạ Cảnh Trừng, lại thấy đầu ngón tay mảnh khảnh của hắn kẹp tấm lông cáo, gật đầu không chút gợn sóng: “Lâm cô nương nói đúng. Uẩn Lễ là con trai của tỷ tỷ ta."

... Cứu mạng.

Nguyên thân rốt cuộc là mỹ nhân ngu ngốc gì thế?

Tại sao hạ xuân dược mà cũng có thể đưa nhầm người! ! !

Đỗ Thấm Nhiên ngửa mặt lên trời, âm thầm thở dài: Hệ thống, ngươi đây là muốn gϊếŧ ta.

Cảm xúc thăng trầm bên trong của quá hỗn loạn, tuyến lệ phát triển tốt của nguyên thân cũng bị chạm đến, nước mắt rơi xuống ngay lập tức.

Đỗ Thấm Nhiên trừng mắt, người không bao giờ rơi nước mắt, giờ phải lau nước mắt rồi lại rơi vào tình trạng bối rối.

Lúc này, cô nghe thấy người bên cạnh khẽ thở dài, sau đó một chiếc khăn tay màu trắng được đưa cho cô.

“Lau một chút đi,” Tạ Cảnh Trừng nhẹ nhàng nói, sau đó quay sang Lâm phu nhân, thi lễ trước Lâm phu nhân,

“Tại hạ cầu cưới Đỗ cô nương làm nương tử, hy vọng phu nhân sẽ đồng ý.”

***************

Đỗ Thấm Nhiên trở về phòng, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Tại sao đột nhiên ... quyết định kết hôn chứ?

Còn là cậu của vị hôn phu?

Sau nhiều lần thúc đẩy, ngày cưới của cô và Tạ Cảnh Trừng đã được ấn định vào đầu tháng tám, cùng ngày với Lâm Nhã Hàn và Tạ Uẩn Lễ.

Ngày lành tháng tốt, song hỷ lâm môn.

Sau khi đợi qua cửa, chẳng phải Lâm Nhã Hàn sẽ gọi cô là... mợ sao? !

Đỗ Tần Nhiên nghĩ tới cảnh tượng này, liền cảm thấy sởn gai ốc, khi cô nằm ở trên giường kêu gào, một giây sau nụ cười trên mặt liền đông cứng lại.

Ánh nến đầu giường chập chờn, một bóng đen đổ bóng lên tường.

Trên tường có hai cái bóng, một cái là nàng, một cái khác là...

Đỗ Thấm Nhiên có chút cứng ngắc quay đầu lại, sau đó bị dọa suýt chết.

Đêm đen gió lớn, nửa đêm canh ba, trước giường có một hắc ý che mặt đứng trước giường, bộ dạng hung thần ác sát.

Đổi là ai mà không sợ chứ! ! !

Đỗ Thấm Nhiên không chớp mắt nhìn đại đao bên hông, cố nén nuốt nước miếng kêu to: "Cái đó... ngươi. . . "

Ai ngờ "bịch" một tiếng, đại hán này bất thiện này liền quỳ một gối xuống trước mặt cô không chút do dự.

"Thuộc hạ yết kiến

lầu chủ!"