Nữ Huyện Lệnh Xinh Đẹp Cải Trang Thành Nam (NP)

Chương 4

Hai tay Lương Tụ đầy vết chai sần sùi, Đường Vãn Ý bị xúc cảm xa lạ này làm cho run rẩy một hồi, nàng rêи ɾỉ một tiếng, hai mắt rơm rớm, nức nở nói: “Ngươi buông ta ra, ta là nữ nhi nhà lành…” Lúc này hiếm khi có được suy nghĩ sáng suốt, dưới tình huống hiện tại, nàng tuyệt đối không để tên nam tử này biết được thân thế của mình.

Giọng nói mềm mại đáng yêu này cứ như giọng nói người trời, lọt vào tai Lương Tụ như là thêm dầu vào lửa, bất luận như thế nào hắn cũng không buông tay. Giờ hắn chỉ cảm thấy vật bên dưới kia ngày càng căng lên, không đợi nàng nói xong, Lương Tụ kìm lòng không đặng dùng đôi môi mỏng của mình hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, sau đó dùng sức mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để.

Nàng mất đi cơ hội nói chuyện, bắt đầu dùng chân đá hắn, không ngờ bị đùi nam nhân đè lại khiến nàng không thể động đậy, chỉ có thể phát ra âm thanh ưm ưm kháng nghị. Lúc này, nàng cảm giác có một cây gậy nóng bỏng ấn vào đùi mình khiến nàng sợ đến mức không dám di chuyển. Tốt xấu gì cũng làm nam tử nhiều năm như vậy, sao nàng có thể không biết đây là gì.

Lương Tụ thấy nàng không chống cự mới hơi nới lỏng cho đôi chân dài của nàng, một bàn tay khác cởi chiếc váy rách nát của nàng ra. Thân thể khí thế bừng bừng đè người Đường Vãn Ý, tách đôi chân thon dài trắng nõn của nàng, dùng cây gậy thô to nóng bỏng của mình đâm hoa huyệt cách một lớp tiết khố, tiếng thở của hắn ngày càng nặng nhọc, hôn ngày càng mãnh liệt.

Dần dần, nàng không ngờ rằng mình lại từ từ chìm đắm trong sự vuốt ve của tên nam tử này, hai tay của hắn di chuyển trên cơ thể trắng nõn của nàng nhưng nàng vẫn thấy không đủ, vẫn thấy trống rỗng.

Lương Tụ buông miệng nàng ra, kéo mảnh vải cản đường, nhìn hai khỏa hoa đào đang run rẩy, ánh mắt của hắn tối lại, cúi đầu ngậm chúng vào miệng, dùng lưỡi và miệng chầm chậm nhấm nháp, lòng bàn tay bao bọc bên no đủ còn lại.

Hai hàng nước mắt rơi xuống khỏi khóe mắt của Đường Vãn Ý, nàng mê mang nhìn cái đầu đang vùi trước ngực mình, muốn ngăn cản hắn nhưng lại phát ra âm thanh yêu kiều: “A… Ưm… Nhẹ một chút… Ư…” Nàng cảm giác dưới thân đã ướt một mảnh, ngứa ngáy khó chịu khiến nàng không ngừng vặn vẹo.

Lương Tụ lần lượt lưu luyến trên đôi gò bồng của nàng. Thấy hai gò má trắng trẻo của Đường Vãn Ý đã chuyển sang ửng đỏ, hàng mi dài cong vυ't đẫm nước và đôi mắt ướt ánh lên vẻ cầu xin, vật bên dưới khố của hắn phồng lên phát đau, hận không thể lập tức cởϊ qυầи, đút vào hoa kính của nàng. Nhưng hắn không muốn thấy con người mềm mại thế này chịu đau nên vẫn nhịn lại, xé tiết khố bằng lụa mỏng của nàng ra, bàn tay lớn đi vào bên trong u cốc của nàng, đυ.ng đến hoa dịch hắn mỉm cười rồi ấn vào chỗ hoa hạch, nhẹ nhàng ấn một cái, âm thanh khàn khàn thấm rượu: “Muốn sao?”

“Đừng…!” Đường Vãn Ý cắn môi dưới, cả người run lên, hơi hơi ngửa người. Nàng chống lại ánh mắt lửa dục của hắn, nức nở thành tiếng rồi lại nằm xuống. Nàng không biết tại sao mình trở nên như vậy, trở nên… Dâʍ đãиɠ thế! Nhớ tới chiếc bình của tên Vương Hạn ép uống, nàng lập tức hiểu ra, chắc chắn là do thứ đó gây ra!

Lương Tụ híp mắt, không hài lòng với dáng vẻ mất tập trung của nàng, đột nhiên ngón tay thon dài chọc vào bên trong hoa kính, đau đớn khiến mỹ nhân bên dưới lần nữa cong eo, cơ thể mềm mại run rẩy, khóc lóc: “A, đừng nhét nó vào mà!”

Lương Tụ mắt điếc tai ngơ, ngón tay dài từ từ luồn vào trong hoa huyệt chật hẹp của nàng, một tay khác trượt dọc theo vòng eo đến bờ mông nhỏ nhắn nảy nở của nàng nhào nặn chơi đùa, tán thưởng thành tiếng. Hắn nhìn chằm chằm thân thể bị chính mình đυ.ng chạm đến nhuộm một tầng ửng hồng, khuôn mặt quyến rũ ý loạn tình mê. Đôi môi mỏng dán lên bên gáy đẹp đẽ của nàng để lại một vết hồng ngân, từ từ đi dọc xuống xương quai xanh xinh đẹp, tiền đà dừng lại trước hai hạt đậu mềm mại đẫy đà trên bộ ngực trắng tuyết. Mà phía dưới đã thêm một ngón tay thâm nhập vào trong.

Đường Vãn Ý đà hoàn toàn mất đi sự minh mẫn, những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng không ngừng tuôn ra từ miệng nàng.

Lương Tụ đã nhẫn nại đến mức giới hạn, hắn rút ngón tay ra, đứng thẳng dậy bên giường, gấp gáp cởi hạ khố, Đường Vãn Ý cảm nhận sự trống rỗng bên dưới, đôi mắt bất lực nhìn Lương Tụ.