Liếʍ vυ'
Trăng treo trên cao, tiếng ếch vang vọng.
Không gian ba ngàn đại dương mênh mông, có một đình viện tinh xảo, lặng lặng nằm đó.
Trong đình viện giăng đèn kết hoa, lụa đỏ liên miên, bên ngoài cửa sổ giấy dán chữ hỉ đỏ thẫm.
Phòng ngủ, trên bàn gỗ thanh nhã làm bằng gỗ mun có một cái bình sứ miệng rộng để cắm hoa mẫu đơn, quanh chiếc bình có đặt một vài chén rượu có hoa văn chữ hỉ, trong ly đựng đầy rượu hợp cẩn, đúng là cảnh tượng náo nhiệt xa hoa trụy lạc.
Bên cạnh bàn là hai người đang mặc hỉ phục màu đỏ giống nhau ngồi đối diện, nhưng trên mặt lại không có chút vui mừng nào.
Người đang ngồi ngay ngắn là tiên trưởng Giang Y Kính của Thanh Vân Môn, mặt như thoa phấn, môi tựa cánh đào.
Người đang dựa vào bàn là đồ đệ duy nhất của Giang Y Kính, Văn Bác, mày kiếm mắt sáng, mắt đào hoa hơi nhướng, khuôn mặt vô cùng tuấn tú đoan chính, đáng tiếc giữa mày luôn có loại lệ khí không xua tan được, làm cho người ta không dám tiếp cận.
Bọn họ là bị mắc bẫy lọt vào chỗ này, vốn là cùng nhau đi tới bí cảnh Cốc Sâm tìm bảo bối, nhưng lúc đến cửa đi vào thì đột nhiên xuất hiện một mảnh mây mù, lúc tỉnh dậy đã ở chỗ này.
"Lão già, tu vi của ngươi cao như vậy, sao cũng trúng thủ thuật che mắt của người khác hả ?" Văn Bác bất mãn ngẩng đầu trừng mắt nhìn về phía Giang Y Kính đang ngồi ngay ngắn.
Trên mặt Giang Y Kính không có chút giận dữ nào, y đã bị Văn Bác gọi là lão già nhiều năm rồi, chỉ xem hắn là trẻ nhỏ, không so đo với hắn.
"Tuy tu vi của vi sư cao nhưng lại chưa từng ra khỏi Thanh Vân Môn, không có kinh nghiệm với mấy loại âm mưu này, là do vi sư bất cẩn."
"Hừ, ai biết ngươi có phải muốn hại chết ta hay không, đưa ta đi gặp cha ta." Văn Bác hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn xoay vòng vòng trong phòng.
Giang Y Kính nhìn chằm chằm rượu hợp cẩn trong ly, rũ mắt trầm tư.
Tuy y không có kinh nghiệm ra giang hồ nhưng vẫn có thể nhìn ra người tới cũng không có ý muốn lấy mạng của mình và Văn Bác.
Giang Y Kính nhớ lại những chuyện mình từng trải qua, y luôn ru rú trong nhà, chưa bao giờ kết thù với người khác, người duy nhất làm y phải hổ thẹn là bạn thân của y, phụ thân của Văn Bác.
Rốt cuộc là ai đã nhốt y ở đây ?
Nến long phượng tỏa ra ánh sáng, bên trong phòng ngủ tráng lệ huy hoàng, tựa như cảnh đẹp của thế gian.
Trước khi hiểu rõ ý đồ của kẻ địch, không ai dám tự tiện ra cửa.
Dựa theo tình huống của bọn họ, hẳn là đang ở trong bí cảnh, không ai biết bên ngoài có loại nguy hiểm gì, ít nhất bây giờ trong phòng vẫn an toàn.
"Lão già, ngươi nghĩ cách đi." Văn Bác tức giận quát.
"Chờ." Giang Y Kính dùng rượu thấm ướt cánh môi, mùi thơm ngào ngạt, là thứ mỹ vị mà Thanh Vân Môn không có.
"Ngươi không muốn sống nữa sao ? Muốn chết thì cũng đừng có kéo theo ta." Văn Bác đoạt lấy cái ly trong tay Giang Y Kính.
"Sẽ không nguy hiểm tới tính mạng." Giang Y Kính buông tay, đặt trên đầu gối.
"Tu vi ngươi cao lợi hại, không sợ là đúng." Văn Bác ném cái ly lên mặt bàn, phát ra tiếng "cạch".
Sau nửa khắc Giang Y Kính uống ly rượu hợp cẩn kia liền cảm giác được toàn thân khô nóng khó chịu, cổ họng như muốn bốc khói.
Nháy mắt y đã xác định được trong rượu có độc, không hại tới tính mạng, nhưng lại làm người ta ngứa ngáy không chịu nổi.
"Lão già, người không sao chứ ?" Văn Bác đỡ lấy cánh tay Giang Y Kính.
"Đồ nhi yên tâm, vi sư không sao, chỉ là có chút nóng". Khuôn mặt Giang Y Kính nóng đến ửng đỏ, mắt như hồ thu, cánh môi hồng nhạt cũng trở nên đỏ bừng.
Bụng dưới Văn Bác căng chặt, trước giờ hắn chỉ nhìn thấy bộ dáng xụ mặt dạy dỗ hắn của Giang Y Kính, chưa từng thấy qua lúc y mềm mại chọc người như vậy.
"Ai quan tâm ngươi chứ ? Ta chỉ sợ ngươi chết thì ta không thể ra ngoài được."
Giang Y Kính mỉm cười không lên tiếng.
Nếu y nói thêm hai câu nữa, Văn Bác sẽ tạc mao.
Y nhìn Văn Bác lớn lên, dốc lòng dạy dỗ, không nghĩ tới lại nuôi thành cái tính tình như vậy, ngoài miệng không chịu chịu thiệt chút nào.
Giang Y Kính thật sự không chịu nổi khô nóng, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cơ thể của y vô cùng kì lạ, đầṳ ѵú bị tơ lụa cọ qua dựng thẳng lên, da thịt bên ngoài nóng như lửa, ©ôи ŧɧịt̠ phía dưới không tự chủ được cứng lên, cái nơi không biết tên bên dưới cũng bắt đầu chảy nước.
Y cố thử hết tất cả các loại phương pháp nhưng vẫn không thể bức độc trong rượu ra.
Loại độc này quá lợi hại, không làm người ta đau đớn nhưng lại rất ngứa ngáy nóng bức, hận không thể xốc hỉ phục lên gãi, khó trách phụ thân của Văn Bác nói bên ngoài hiểm ác, bảo y không có chuyện gì thì đừng xuống núi.
Giang Y Kính cắn chặt răng, mặt mày vì du͙© vọиɠ kích động mà ửng hồng, bộ dáng nhu nhược đáng thương.
Một lúc sau, giữa môi răng vẫn không nhịn được thoát ra tiếng thở dốc.
"Ưʍ..."
Văn Bác bị tiếng rêи ɾỉ của Giang Y Kính cào cho đầu quả tim phát ngứa, tiếng thở dốc này còn dụ người hơn cả kĩ nữ.
Hắn nhìn ly rượu trên mặt bàn gỗ mun, rượu bên trong không có độc, có lẽ đã bỏ vào Hợp Hoan Tán.
Giang Y Kính muốn chịu đựng thì cứ cho y chịu đựng đi.
Dù sao cũng là tiên trưởng tựa như sen trắng của Thanh Vân Môn, loại chuyện thủ da^ʍ này rất mất mặt.
Văn Bác ngồi bên cạnh giường nhìn khuôn mặt đoan trang của Giang Y Kính bị tìиɧ ɖu͙© đốt đến đỏ bừng.
Hắn thật muốn nhìn xem y có thể chịu đựng tới chừng nào...
.....
Bảy ngày qua đi, Giang Y Kính bị Hợp Hoan Tán tra tấn đến tóc mai ướt đẫm, trên cái trán trơn bóng đều là mồ hôi mỏng, môi khẽ nhếch, lộ ra cái lưỡi mềm mại.
Văn Bác đá giường, ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, đúng là biết giả vờ thật đấy.
"Vi sư không sao... Độc này cũng không mất mạng, chỉ là có chút khó qua." Giang Y Kính mở to đôi mắt nhộn nhạo nước xuân, nhìn Văn Bác đang canh giữ bên giường trấn an nói.
"Lão già, ai quan tâm ngươi có sao hay không chứ, đừng tự mình đa tình, không ai quan tâm ngươi cả." Văn Bác hừ lạnh một tiếng, không nhìn bộ dáng bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn của Giang Y Kính nữa.
Hắn tất nhiên biết bên trong rượu không có độc, biểu hiện của Giang Y Kính bây giờ chứng tỏ là đang trúng Hợp Hoan Tán, không có chút nguy hiểm nào.
Giọng nói hùng hồn đột nhiên truyền đến từ phía chân trời, có thể thấy được tu vi của người tới cực kì cao thâm.
Cuối cùng cũng đến.
Giang Y Kính giãy dụa rời giường, ngồi vào bên cạnh bàn, dựng lỗ tai nghe gã kia nói.
"Ngô* là chủ nhân của Ma giới, đám người chính phái lấy đạo lý luân thường bức chết thê tử của ngô. Ngô liền khiến cho bọn họ nhìn xem Giang Y Kính nổi tiếng giống trăng sáng trên trời của chính phái có làm ra chuyện bất luân với đồ đệ hay không."
"Giang Y Kính, ngươi đúng thật là có thể nhịn, nhưng mà ngươi yên tâm, còn có bữa tiệc lớn đang chờ ngươi đấy. Khói độc sắp đến đây rồi, nếu ngươi không muốn giao cấu với đồ đệ, chướng khí sẽ chậm rãi ăn mòn tu vi của các ngươi, ếch xanh trong hồ lập tức sẽ bò lên trên bờ ăn sạch các ngươi."
"Hoặc là bị ȶᏂασ, hoặc là chết, tự ngươi chọn đi !"