EDIT:hyaya05
Alpha cắn vào tuyến, bế Lâm Ân, người đến một chút sức lực cũng không có trở lại giường.
Hắn giơ cổ tay lên xem giờ, thấy đã đến lúc phải rời đi nên nói với Lâm Ân: "Buổi tối gặp lại em, sáng nay sẽ có người mang đồ dùng hàng ngày cho em, nếu em cần gì thì cứ việc nói với Phác Hằng."
Lâm Ân ngồi cụp mắt xuống, không đáp lại lời hắn nói.
Diêu Châu hai tay đút túi đứng ở bên giường hỏi: "Muốn tôi đút em uống hay là tự mình uống?"
Hơi thở của Lâm Ân có chút hỗn loạn, như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó, sau đó cậu đưa tay ra, lấy viên thuốc ra khỏi hộp nhựa rồi tùy tiện nhét vào miệng.
Diêu Châu đã đưa chiếc cốc vào tay cậu, cậu nhận lấy và nhấp một ngụm. Những viên nang hơi to nên khi nuốt với nước, Lâm Ân bị nghẹn, lập tức cuộn tròn và ho dữ dội.
Diêu Châukhông muốn đối xử với cậu như vậy. Nhưng Diêu Châulinh cảm là chính xác, loại tình cảm mà LâmÂn mong muốn không phải là thứ mà Diêu Châucó thể cho cậu, nếu hắn không dùng biện pháp này để giữ Lâm Ân lại, có lẽ pắn sẽ sớm mất cậu.
Diêu Châu cũng không tự chủ được mà bị một loại cảm xúc khống chế, hắn cảm thấy thật đáng thương cho Lâm Ân bị hắn lăn lộn thành bộ dáng như này, lại hận cậu không chịu buông bỏ muốn rời khỏi hắn.
Lâm Ân ho âm thanh càng lúc càng nhỏ, Diêu Châu đưa tay đỡ lấy vai cậu, ấn cậu xuống giường, cúi đầu hôn cậu.
Lâm Ân cắn răng ngăn cản hắn tiến sâu hơn.
Diêu Châu mυ'ŧ môi cậu, vừa mυ'ŧ vừa đưa một tay xuống dưới áo Lâm Ân, bắt đầu xoa xoa.
Lâm Ân phản kháng không được bao lâu, khi cậu không nhịn được rêи ɾỉ, Diêu Châu nhân cơ hội, hôn sâu hơn.
Vào một buổi sáng cuối đông, hai cơ thể quấn vào nhau trên chiếc giường bệnh không rộng rãi, họ hôn nhau say đắm nhưng trái tim lại cách xa nhau.
Lâm Ân cuối cùng dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Diêu Châu mà nổi lên phản ứng.
Cuối cùng cậu run rẩy mà xuất ra trong tay Diêu Châu, nhưng cậu nghiến chặt hàm không chịu kêu, hai mắt đỏ hoe, vừa ngẩng cổ lên, nước mắt đã rơi xuống gò má.
Trước khi ngọn lửa du͙© vọиɠ bị dập tắt, cảm giác tủi nhục đã dâng trào. Lâm Ân chộp lấy một chiếc gối và vùi mặt vào đó.
Diêu Châu cuối cùng cũng đứng dậy khỏi giường, lấy giấy lau tay, cúi đầu nhìn Lâm Ân nhếch nhác nằm trên giường với đống chăn bông.
Diêu Châu kéo chăn đắp cho Lâm Ân, sau đó ấn nút gọi ở đầu giường kêu người tới dọn sạch sẽ mảnh sứ vỡ trên sàn.
Lâm Ân nằm nghiêng người dưới chăn, Diêu Châu trước khi rời đi, liền đem gối ra, sờ trán, sờ sờ làn da nóng bừng.
Mấy phút sau khi Diêu Châu rời đi, một y tá và người chăm sóc gõ cửa bước vào.
Y tá mang thuốc hạ sốt, người chăm sóc bưng một chồng chăn ga gối đệm sạch sẽ. Lâm Ân đã có thể mặc quần áo bệnh viện, nhìn thấy hai người này cung kính đi tới chăm sóc mình, trong giây lát cậu cảm thấy khó chịu, muốn nói cậu có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng y tá và người chăm sóc không đồng ý, thái độ rất sợ hãi đối với người vừa ra khỏi phòng.
Lâm Ân đành phải chọn một bộ quần áo sạch sẽ trốn vào phòng tắm trong phòng bệnh. Khi thay quần áo, cậu nghe tiếng đổi ga trải giường bên ngoài, cảm giác xấu hổ vì bị lột trần và nhìn chằm chằm lại bao trùm lấy cậu, nụ hôn mãnh liệt dường như vẫn còn trên môi anh.
Lâm Ân vốc nước lên mặt, rửa mấy lần rồi mới từ từ ngẩng đầu nhìn người trong gương, du͙© vọиɠ trong mắt và màu đỏ đậm trên môi vẫn chưa phai, cậu có thể thấy rõ ngửi thấy mùi pheromone mà Alpha để lại cho cậu.
Một dấu ấn còn dang dở còn đem cậu ấn trên giường làm chuyện khiến cậu không thể phản kháng.
Diêu Châu có cách đối phó với cậu.
Lâm Ân ôm bồn rửa mặt, lúc đầu muốn đè nén cảm xúc của mình, không muốn tỏ ra hèn nhát như vậy. Nhưng mùi thơm của cây bách vẫn còn đọng lại, cuối cùng cậu hơi ngã xuống, ngồi xổm xuống, vùi mặt vào trong khuỷu tay.
-
Kể từ hôm đó, Diêu Châu mỗi sáng và tối đều đến phòng bệnh một lần, mang bữa sáng và đồ ăn nhẹ nửa đêm cho Lâm Ân, đồng thời cũng nhìn cậu uống thuốc.
Lâm Ân hoài nghi Diêu Châu bận rộn như vậy, hẳn là không có nhiều thời gian đến gặp cậu, thế nhưng Diêu Châu lại đến liên tục mười ngày. Buổi sáng trước khi bình minh đã đến, buổi tối cả kể tuyết rơi cũng không thấy vắng mặt. Dưới sự sắp xếp của hắn, Lâm Ân được chuyển đến một phòng yên tĩnh hơn, đối diện với sân trong, ngoại trừ cỏ cây ngoài cửa sổ phủ đầy tuyết, bình thường không có người qua lại.
Điều này cũng có nghĩa là Diêu Châu sẽ chỉ trở nên càng không kiêng nể đối với Lâm Ân.
Lâm Ân về cơ bản đã bị Diêu Châu nhốt, ngày phẫu thuật của cậu được ấn định vào tuần sau Tết Nguyên đán. Nhưng ngoài việc không thể xuất viện, Diêu Châu cũng không hạn chế cậu ở những phương diện khác.
Lâm Ân vẫn có thể tham gia lớp học trực tuyến và sử dụng máy tính, thông qua tin tức đăng trên mạng, Lâm Ân biết rằng Lâm Sùng Cơ hối lộ mua chuộc phiếu bầu, chiến dịch tranh cử của ông ta ngày càng trở nên khó khăn. Chỉ vài ngày sau khi Lâm Ân được đài truyền hình phỏng vấn, cậu cũng nhìn thấy một tuyên bố có ý nghĩa pháp lý do luật sư của Lâm gia đưa ra thông qua tin tức: Lâm Ân đã bị gạch tên khỏi gia tộc và Lâm Sùng Cơ phủ nhận quan hệ huyết thống với Lâm Ân.
Ngày mà tuyên bố được đưa ra tình cờ là đêm giao thừa.
Đêm đó Diêu Châu đến sớm hơn, khi vào phòng bệnh, Lâm Ân đang đối mặt với bàn ăn do đầu bếp riêng phục vụ mà không hề dùng đũa.
Phòng mới của Lâm Ân rộng hơn nhiều so với phòng trước, có hiên trước, phòng khách và phòng ngủ riêng.
Diêu Châu đi qua tiền sảnh, cởϊ áσ khoác lạnh ném lên sô pha, nói y tá có mặt ra ngoài, sau đó kéo ghế ngồi cạnh Lâm Ân.
Lâm Ân thấy hắn ngồi xuống, liền đứng dậy định rời đi, lại bị Diêu Châu tóm lại.
"Tiêu thiếu gia." Diêu Châu gọi cậu, giọng nói trầm thấp có chút mệt mỏi, "Sắp đến Tết rồi, cùng tôi dùng cơm."
Lâm Ân nghiêng người đối mặt với hắn, tựa hồ không nhìn thấy Diêu Châu, không chút lưu tình từ chối: "Tôi không có khẩu vị."
Diêu Châu ôm eo cậu, ôm cậu ngồi vào lòng, nói: "Tết không thể nhịn đói, ăn nhiều một chút."
Lâm Ân căn bản không có muốn ăn, giọng nói tựa như một tầng băng, gọi tên Diêu Châu, cố ý chọc tức hắn, nói: "Anh không cần phải làm người tốt ở thời điểm này."
Diêu Châu nhốt Lâm Ân ở giữa mình và bàn ăn, nghe vậy, hắn mỉm cười, ghé vào tai Lâm Ân chậm rãi nói: "Tôi là một tên khốgiữan, tiểu thiếu gia, em không phải vẫn luôn biết rõ sao?"
Vừa nói, hắn vừa cầm lấy bát cơm Lâm Ân chưa hề chạm vào, dùng thìa múc một thìa cơm, đặt một miếng phi lê cá chua ngọt lên trên cơm rồi đưa cho Lâm Ân.
"Chỉ khi ăn no mới có sức để chửi." Diêu Châu nói.
Hai người giằng co nửa phút, cuối cùng Lâm Ân cũng không nhận lấy thìa từ tay Diêu Châu mà cầm bát cơm lên.
Diêu Châu ăn một thìa phi lê cá với cơm, không còn ép Lâm Ân nữa mà để Lâm Ân ngồi lại ghế, hai người im lặng dùng bữa tối.
Ăn tối xong, Diêu Châu dẫn Lâm Ân đến bên cửa sổ, tuyết rơi cả ngày cuối cùng cũng tạnh, chiếc đèn tường trên bức tường bên ngoài chiếu sáng khu vườn vào đêm khuya, mang đến vẻ đẹp yên bình và thuần khiết.
Diêu Châu nói với Lâm Ân: "Tôi đã chuẩn bị quà cho em rồi, xem xem có thích không."
Hắn lấy áo khoác trên ghế sofa và khoác lên vai Lâm Ân, rồi đẩy cửa kính ra. Khi gió lạnh ùa vào phòng, những ngọn đèn như nến chợt sáng lên trên lối đi trong vườn, những đứa trẻ mặc bộ đồ lông cừu màu trắng lần lượt xuất hiện dưới ánh đèn, từ từ tụ tập lại với nhau, đi đến bệ cửa sổ và hát cho Lâm Ân nghe một bài hát chúc mừng năm mới.
Lâm Ân sửng sốt không nói gì, lắng nghe tiếng đồng ca của bọn trẻ.
Diêu Châu vẫn luôn đứng bên cạnh, ôm vai cậu, bầu không khí hòa hợp giữa hai người dường như đã quay về quá khứ.
Khi điệp khúc kết thúc, Lâm Ân cầm túi kẹo trên bàn lên, phân phát cho từng đứa trẻ, sau đó nhìn bọn chúng được người của Diêu Châu dẫn tới một chiếc xe thương vụ đậu ngoài vườn.
Chung quanh lại yên tĩnh, Diêu Châu không muốn Lâm Ân bị cảm lạnh, liền kịp thời đóng cửa sổ lại. Lâm Ân quay lại và đối mặt với hắn.
Diêu Chây đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài qua lông mày của Lâm Ân, nói: "Trước giao thừa, tôi có thể ở đây với em vài giờ được không?"
Lâm Ân liếc hắn một cái, khẽ mỉm cười, giọng nói vẫn lạnh lùng: "Một tên khốn kiếp sao có thể hỏi ý kiến
con tin?"
Sau đó Diêu Châu cũng mỉm cười, hắn vén tóc Lâm Ân ra sau tai, nói với Lâm Ân bằng vẻ mặt rất chân thành mà Lâm Ân chưa từng thấy trước đây: "Cho dù là một tên khốn nạn, cũng sẽ vì người mình yêu mà trong giây phút nào đó muốn thành người tốt.