Lương Thiếp

Chương 2: Vào phủ

Kiệu nhỏ đi vào nhị môn thì dừng lại, Tống Kiều từ hồi ức bừng tỉnh, hỉ bà vén màng kiệu lên, nói: “Tống gia nương tử, tới rồi, xuống dưới đi.” Tống Kiều nghe tiếng vội vàng đem khăn voan đỏ vừa lấy xuống một lần nữa đội lên đầu, hạ kiệu hỉ bà một bên đỡ nàng hướng bên trong đi một bên nói: “Nương tử trước đem tay nải cấp quản sự ma ma đi, hiện tại muốn đi chính viện kính trà cho phu nhân.”

Tống Kiều bất giác cầm chặt tay nải, hỉ bà vỗ vỗ tay Tống Kiều trấn an nói: “Yên tâm, quản sự ma ma sẽ đem tay nải đưa tới trắc viện, chờ lát nữa ngươi kính trà xong cũng sẽ đi chỗ đó, lão bà tử bảo đảm, chờ nương tử đến trắc viện, tay nải tuyệt đối sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở lại trong tay nương tử ”

Dứt lời hỉ bà lấy tay nải trong tay Tống Kiều , đưa cho quản sự mụ mụ bên cạnh, đỡ Tống Kiều hướng nội viện đi đến.

Khoảng thời gian trước Cao thị có thai, lại bởi vì ở Nghi Châu khí hậu vẫn luôn không tốt, liền bệnh nặng một hồi, cuối cùng hài tử cũng không giữ được lại làm bị thương thân thể.

Hôm nay Cao thị thân mình tốt một chút, vả lại tuy rằng là nâng cái tiểu thϊếp vào cửa cũng coi như là làm hỉ sự để sung hỉ, cho nên liền ở trong sân đơn giản bố trí một chút, bày hai bàn rượu, một bàn ở trên đài cao cho mấy nữ chủ nhân của phủ Thông Phán, một bàn khác bày ở dưới đài cho quản sự mụ mụ có chút thể diện trong phủ uống rượu.

Tống Kiều đi theo hỉ bà đi không biết bao lâu, nàng trên đầu che khăn voan cũng nhìn không tới cảnh tượng trong phủ chỉ cảm thấy đại khái đi khoảng mười phút liền nghe từng đợt âm thanh ồn ào vui đùa.

Còn chưa tới gần, Tống Kiều liền nghe được bên trong truyền đến tiếng tiểu nha đầu vui cười : "Mau xem mau xem tân nương tử tới.”

Tống Kiều được hỉ bà dẫn đến trước mặt Cao thị, Cao thị đang muốn nói chuyện, liền thấy trong viện đột nhiên an tĩnh lại, mọi người giương mắt nhìn đoàn người đi từ cửa viện đến không phải Tô di nương còn có thể là ai.

Tô di nương đi đến trước mặt Cao thị ưu nhã hành lễ “Muội muội hôm nay đến chậm thỉnh phu nhân trách tội, chỉ vì thân mình thϊếp chưa được khoẻ nên hành động không được nhanh nhẹn.”

Cao thị còn chưa nói nửa câu tất cả đều bị Tô di nương nói xong.

Thụy Thu hơi hơi kéo tay áo Cao thị , lắc đầu. Cao thị hiểu ý, cũng minh bạch hôm nay là nàng chủ trì lễ nạp thϊếp, nếu là lúc này cùng Tô thị nháo lên, đem lễ nạp thϊếp này làm hỏng, vì thế liền nhàn nhạt đối Tô di nương nói: “Một khi đã như vậy ngươi cứ ngồi xuống đi, vì ngươi làm gián đoạn mà Tống muội muội đã đứng một bên nửa ngày.”

Lúc này Tô thị mới quay đầu tới nhìn về phía Tống Kiều, “Ai da, này còn che khăn voan đâu? Bất quá hiện tại lão gia còn ở phủ nha, sợ là không có thời gian tới sốc khăn voan đi.”

“Không bằng như vậy đi Tống muội muội. Dù sao hiện tại gia cũng không có ở đây ngươi đem khăn voan tháo xuống cho mọi người nhìn xem, cũng hảo nhận nhận mặt.”Tô di nương để nha hoàn đỡ ngồi xuống, vẻ mặt cười duyên đề nghị nói.

Thụy Thu ở một bên vội vàng nói tiếp ,“Di nương như thế nào có thể nói như vậy đâu, này Tống gia nương tử chính là phu nhân vì lão gia nạp lương thϊếp có quan phủ đã lập hồ sơ có cả công văn, này xốc khăn voan đỏ thể diện vẫn là lão gia nên cấp.”

Nghe Thụy Thu nói xong, Tô di nương hơi hơi vặn vẹo sắc mặt, nàng lúc trước đã gả qua một đời chồng, chỉ vì chồng trước chết sớm, nàng mới cầu đương gia lão thái thái đem nàng đưa tới cấp Hồ Nghiễm làm thϊếp, người Bát Kỳ tuy rằng không có như người Hán đối với nữ tử nhiều quy củ, cũng không chú trọng nữ nhân phải thủ tiết, cũng không thèm để ý quả phụ tái giá.

Nhưng Mãn Thanh nhập quan nhiều năm như vậy vẫn bị người Hán ảnh hưởng. Làm cho nàng cái này quả phụ nhị gả từ thê thành thϊếp liền có điểm lên không được mặt bàn.

Tô di nương đôi tay hợp lại trong tay áo, dùng sức siết chặt khăn tay, miệng mỉm cười nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt : “Phu nhân mấy ngày nay liền bắt đầu chuẩn bị lễ nạp thϊếp , lão gia cũng là biết tân nhân hôm nay sẽ vào cửa, chẳng qua hôm nay sắc trời mau tối, làm sao còn không có trở về, chẳng lẽ là quên mất.”

Cao thị thấy nàng càng nói càng hỗn trướng, lo lắng Tống Kiều sẽ nghĩ nhiều, vội vàng phân phó nha hoàn bà tử mang theo Tống Kiều đi xuống nghỉ ngơi.

Tống Kiều cùng hai cái nha hoàn vυ' già đi qua không biết bao lâu, mới vào một cái sân viện, vào sương phòng hỉ bà dẫn Tống Kiều ngồi vào trên giường. “Về sau nơi này chính là nới di nương trụ, di nương trước hảo hảo nghỉ một lát đi, trễ chút gia trở lại liền sẽ lại đây, di nương cần phải hảo hảo hầu hạ.”

“Ân, ta đã biết.”

Tống Kiều đứng lên lễ phép đối với hỉ bà phúc thân. Kia hỉ bà vội vàng nghiêng người tránh, không có chịu thi lễ, “Ai nha, bà cô hiện tại người chủ tử không đối với ta lão bà tử này hành lễ.”

“Lâu như vậy, còn không biết như thế nào xưng hô ngài đâu?”

Kia hỉ bà nói: “Ta cũng là quản sự ở chính viện, phu nhân cảm thấy ta nhiều con nhiều phúc, hôm nay khiến cho ta đảm đương hỉ bà. Ở trong phủ mọi người đều kêu ta Lưu mụ mụ.”

“Hôm nay đa tạ Lưu mụ mụ, ta vừa mới đến trong phủ, cái gì cũng không hiểu, về sau còn thỉnh mụ mụ chiếu cố nhiều hơn .Mụ mụ cũng biết ta là gia đình bình dân ra tới, cũng không có của hồi môn bàng thân, khối khăn này là ta thời điểm ở trong nhà thêu, mụ mụ nếu là không chê, cầm đi cho vui.”

Tống Kiều nói xong từ cổ tay áo móc ra một cái khăn thuê mặt trên thêu mấy đóa bìm bìm màu tím nhạt, nhìn có vài phần hứng thú. “Di nương nữ công thật đúng là tốt, so với tú nương ở tú phòng nhà chúng ta cũng không kém bao nhiêu.” Lưu mụ mụ cũng không thoái thác, nhận lấy khăn tay của Tống Kiều.

Tiễn Lưu mụ mụ đi, Tống Kiều xuyên qua khăn voan đỏ nhìn đến trong phòng loáng thoáng còn có người, nàng nhớ rõ đây là phu nhân Cao thị phân cho nàng nha hoàn thϊếp thân.

“Ngươi tên là gì?”

Tống Kiều hỏi nửa ngày, không thấy người đáp lại, chỉ phải hỏi lại một lần.

Kia nha hoàn tả hữu lung lay một chút, mới đối với Tống Kiều nói: “Di nương là ở kêu ta sao?”

Tống Kiều không biết nha đầu này là ngốc thật hay ngốc giả, cũng không biểu lộ nửa điểm cảm xúc, kiên nhẫn nói: “Đúng vậy, chính là đang hỏi ngươi.”

“Hồi di nương, nô tỳ tên là Thúy Hoa.” Thúy Hoa! Ta còn tưởng dưa chua đâu.

Nghe thấy cái này tên, Tống Kiều thiếu chút nữa liền phun, nguy hiểm thật nàng luôn luôn ổn được, mới không có thất thố.

“Hảo Thúy Hoa, ngươi trước đi ra ngoài nhìn xem, gia đã trở lại không?” Tống Kiều nói.

“Chính là di nương, nô tỳ muốn ở chỗ này hầu hạ ngài a.” Thúy Hoa nghi hoặc nói.

“Không có việc gì, ngươi trước đi ra ngoài nhìn xem, ta hiện tại không cần hầu hạ.”

“Thật sự không cần sao? Kia nô tỳ đi ra ngoài nga”

“Đi thôi, ngoan” canh tốt thời gian, đem Thúy Hoa cấp lộng đi ra ngoài, Tống Kiều một phen kéo xuống khăn voan thở ra một hơi.

Từ khi lên kiệu bắt đầu liền vẫn luôn mang theo ngoạn ý nhi này, thiếu chút nữa không đem nàng nghẹn chết.

Tống Kiều nhìn quanh căn phòng, này nhưng thật ra rất lớn.

Trên mặt đất để thảm nhung cẩm văn tốt nhất, bình phong trước giường khắc hoa phức tạp lại tinh mỹ. Trong sương phòng bày một bàn tròn lớn, mặt trên để các kiểu trái cây điểm tâm.

Từ khi lên kiệu hoa chưa từng ăn gì, trước khi ra khỏi cửa Tống mẫu sợ nàng cần đi nhà xí, đồ ăn của nàng thật sự rất ít, Tống Kiều đói lợi hại, tùy tay cầm khối bánh phù dung lên ăn, sau khi ăn mấy khối điểm tâm xuống bụng, giải quyết xong cơn đói, nàng mới ngồi xuống, cầm lấy ấm trà tử sa trên bàn đổ cho chính mình ly trà.

Đang lúc Tống Kiều tính toán thử hết các loại điểm tâm trên bàn thì ngoài phòng truyền đến một trận tiếng bước chân, sau đó là thanh vén rèm cửa .

Tống Kiều động tác nhanh chóng đi trở về mép giường ngồi xuống, lại đem khăn voan đỏ một lần nữa đội trên đầu. Người tới thực mau tiến vào trong nhà, thanh âm ôn nhuận trầm thấp, Tống Kiều nghe hắn phân phó: “Đều lui ra đi.”

Sau đó ngoài phòng một trận nhỏ vụn tiếng bước chân chậm rãi đi xa. Người nọ chậm rãi đi đến trước mặt Tống Kiều thì tạm dừng một chút. Tống Kiều có chút khẩn trương, tuy rằng nói đã sống qua cả đời, nhưng nàng đời trước cũng chỉ là một công dân bình thường mà thôi, đời này nàng đều vẫn luôn sinh hoạt ở nông thôn đây vẫn là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với người ở tầng lớp cao của thời đại này gần như vậy, hơn nữa người này từ nay về sau vẫn phu quân của nàng là áo cơm cha mẹ của nàng.

Hắn cầm cây gậy mừng nâng khăn lên Tống Kiều nhìn thấy một bàn tay, một bàn tay thon dài, trắng nõn có vết chai thật dày. Bàn tay của người đọc sách chẳng sợ có vết chai cũng mang theo một loại thanh lãnh cao quý ở hậu thế khẳng định sẽ bị đảng tay khống bắt lấy liếʍ liếʍ.

Phía trước nàng biểu cữa mẫu chính là vẫn luôn lại nói, vị thông phán đại nhân dáng vẻ phi phàm, tổ tiên vẫn là hậu duệ quý tộc nói nàng là nhặt được đại tiện nghi.

Kỳ thật trước khi xuất giá nàng vẫn luôn dò xét xuất thân của vị thông phán lão gia này, xác thật xuất thân nhà Ái Tân Giác La, chẳng qua ở thời điểm Cửu Long đoạt đích đứng sai đội, sau khi Ung Chính gia thượng vị, nhất tộc của bọn họ bị hàng xuống Tương Hồng Kỳ rốt cuộc là xuống dốc.

Nhìn khăn hỉ chậm rãi bị xốc lên, Tống Kiều ngược lại có điểm tưởng hảo xem vị lục phẩm thông phán đại nhân trông như thế nào, nhưng mà khăn voan còn không vén lên hết, ngoài cửa lại truyền đến từng trận ầm ĩ .

Tống Kiều nghe được ngoài cửa một giọng nữ cao giọng hô: “Lão gia, không hảo, đại thiếu thân mình khó chịu, di nương khóc ngất đi rồi.” Thanh âm thê thảm, giống như đại thiếu gia sinh bệnh nặng sắp không còn.

Hồ Nghiêm buông khăn voan mới vén một nữa xuống hướng bên ngoài cửa đi đến. Sau một trận binh mã tán loạn thiên viện trở về bình tĩnh.

Tống Kiều kéo xuống khăn hỉ, thở ra một hơi đem giày trên chân đá rơi xuống, hướng trên giường nằm.