Sủng Thiếp Kiều Mị Của Nhiếp Chính Vương

Chương 8: Băng cơ ngọc cốt

Yến Mị nghe xong lúc sau không hiểu ra, nhưng chợt lại hiểu được, cô mẫu từng nói qua cho nàng những thủ đoạn tranh sủng của nữ nhân trong hậu cung. Để có được sự sủng ái của Hoàng Đế các phi tần trong cung đã cố ý trang điểm mỹ lệ chờ ở Ngự Hoa Viên để ngẫu nhiên gặp được Hoàng Đế, cho nên hắn là cho rằng nàng là đang tranh sủng, cố ý đứng ở chỗ này hấp dẫn hắn chú ý sao?

Nhϊếp Chính Vương này cũng thật tự luyến.

Yến Mị tuy nghĩ rằng nếu hắn không tới sân mình, nàng tất nhiên cũng sẽ dùng chút thủ đoạn tới tranh sủng, nhưng lần này lại thật không có tâm tư kia, nàng muốn chế tác Hương Cao để dưỡng da thịt mình mà thôi, nhìn Mộ Kỳ hình như ngoài ý muốn, chạy nhanh giải thích nói: “Vương gia hiểu lầm, nô hái hoa cánh là vì chế Hương Cao mà thôi, nếu Vương gia không tin, có thể đi đến Đường Lê Viện nhìn xem.”

Những vật liệu khác nàng cũng đã chuẩn bị xong, đặt trên chiếc hộp nhỏ trong phòng, sau khi hắn xem xong nhất định biết lời mình nói là sự thật.

Nhưng suy nghĩ lại, liệu nàng nói như vậy có thể hay không lại bị hắn hiểu lầm thành một loại lời tranh sủng?

Lời đều đã nói ra, hối hận đã là vô dụng.

Mộ Kỳ liếc nhìn cái giỏ trên cổ tay, bên trong chỉ có mấy cánh hoa, hoặc là vừa mới tới không lâu, hoặc là nàng không có ý định hái hoa, liền thấy ống tay áo tuột ra, lộ ra một đoạn cánh tay tuyết trắng

Mộ Kỳ nhớ tới ngày hôm qua, nàng cố ý quỳ xuống trước mặt hắn hầu rượu, mặc một chiếc áo ống rõ ràng là nhỏ hơn cỡ, bóp nghẹt hai bầu ngựcmềm mại, nặn ra khe tuyết sâu. Chẳng phải là muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn hay sao, hôm nay còn không phải là trò cũ?

Nếu nàng vội vã như vậy, vậy thì hắn liền thành toàn nàng.

Mộ Kỳ lạnh lùng nhướng mày, trong đôi mắt lạnh như hồ nước vẫn luôn tràn đầy châm chọc, khóe miệng tùy ý cong lên: "Nếu đã như vậy, vậy thì đi xem một chút."

Dù sao hôm nay hắn cũng là tới tìm nàng, hắn muốn nàng mặc giống vũ cơ trông giấc mơ đêm qua của hắn, vì hắn khiêu vũ.

Yến Mị cúi đầu, không nhìn vẻ mặt của nam nhân nghe hắn nói muốn đi Đường Lê Viện, nhuyễn thanh đồng ý: " Được, thỉnh Vương gia theo nô đi qua.”

Mặc dù nghe ra trong giọng điệu của nam nhân có chút trào phúng, tựa hồ đã nhìn thấu nàng, khinh bỉ nữ nhân dùng thủ đoạn như vậy, nhưng nàng cũng sẽ không tiếp tục giải thích, vô luận là cố ý hay không, nàng cũng sẽ đi bước này, hiện tại vừa tới trước thời hạn, đáng tiếc hiện tại nàng không hái được hoa, Hương Cao kia phải đến ngày mai mới có thể chế được.

Yến Mị cùng Đường Khê đi ở phía trước, trong tay Yến Mị còn cầm rổ, Mộ Kỳ cùng Tần Phong theo sau, ánh mắt Mộ Kỳ dừng ở bóng dáng nàng, dáng người nàng yểu điệu vô song, gió thổi hoa phất liễu đi ngang qua, những bông hoa tươi đẹp bắt mắt đó đó toàn bộ đều bị lưu mờ, chỉ cần nhìn vào phía sau cũng có thể khơi dậy niềm mơ ước vô hạn.

Mộ Kỳ cảm giác được miệng lưỡi khô khốc, hắn vươn đầu lưỡi liếʍ môi.

Sau khi tới Đường Lê Viện, hoàng hôn liễm hết cuối cùng một ánh chiều tà, chiều hôm buông xuống, trong đình ngọ, Đường Khê ở chính phòng thắp đèn, lại rót nước ấm cho hai người, Mộ Kỳ uống trà, chỉ nhấp một ngụm nước nhạt nhẽo vô vị, ghét bỏ đặt xuống, không uống thêm một ngụm nào nữa

Yến Mị đi ra với nguyên liệu để làm Hương Cao của mình trên khay gỗ sơn mài màu đen được sơn vàng đưa cho Mộ Kỳ xem, Mộ Kỳ đại khái nhìn lướt qua, tuy không nhìn kỹ, nhưng ngửi thấy được trầm hương, nhũ hương, mộc hương, đinh hương và các loại hương liệu khác.

Hóa ra nàng thật sự là chế tác Hương Cao, cũng không có gạt người.

Không biết vì sao, Mộ Kỳ sau khi biết được sự thật lại không vui như vậy, nàng không phải đợi hắn, mà là hắn giống như ngày hôm qua đã có định kiến, hiểu lầm suy nghĩ của nàng, hắn ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói: “Bổn vương vậy mà hiểu lầm ngươi.”

Yến Mị đương nhiên sẽ không có lý tha người, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười ôn hòa vừa phải: “Chuyện này sao có thể trách Vương gia, là do nô suy xét không chu toàn."

Trong miệng nói như vậy trong lòng lại không phải nghĩ như vậy, nàng tuy rằng chỉ là đi hái hoa, nhưng mời Mộ Kỳ về, cũng coi như là ngoài ý muốn, sự tình so với trong tưởng tượng của nàng thuận lợi hơn rất nhiều.

Nàng cụp mắt xuống, Mộ Kỳ không nhìn ra cảm xúc nàng, nghĩ thầm nữ tử này thật ra tinh xảo đặc sắc, từng là nữ nhi của Hầu Phủ, dung mạo lại xinh đẹp, một đống người vây quanh ở bên người, hẳn là không cần lấy lòng ai, khía cạnh khéo léo và tinh vi này đương nhiên là từ Giáo Phường Tư học được.

Trước khi đem Yến Mị vào vương phủ, hắn liền phái người điều tra quá lai lịch của nàng, là đích nữ của Thành Dương Hầu Yến Triều Ngọc.

Yến Triều Ngọc cùng hắn xưa nay bất hòa, nếu hắn biết nữ nhi ở trong tay mình, cũng không biết sẽ sinh khí thành cái dạng gì.

Hắn cũng không thích người khác uốn mình theo người, mang theo mặt nạ tới cùng hắn nói chuyện, nhưng đối mặt với bộ dáng Yến Mị nịnh nọt lấy lòng như vậy, hắn không hề cảm thấy chán ghét.

Ánh mắt hắn dừng ở đôi môi hồng như hoa cùa Yến Mị, mặt trên phủ một tầng ánh sáng dịu nhẹ, như được bôi mật, hắn không khỏi nhớ tới giấc mớ đêm qua , nàng khẽ cắn môi đỏ, mắt hạnh rưng rưng cầu xin hắn, yết hầu Mộ Kỳ chậm rãi trượt xuống, dục niệm trong lòng lại lần nữa quay cuồng lên.

Ánh mắt hơi cụp xuống, ngón tay thon dài ở trên ghế bành vịn nhẹ nhàng gõ gõ nói: “Hôm nay, bổn vương muốn xem ngươi múa.”

Yến Mai không ngờ hắn lại hứng thú như vậy, hơn nữa cũng không có gì không tốt, huống chi nàng cũng không phải lần đầu múa trước mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Vương gia đợi một lát, chờ nô tỳ thay y phục."

Vừa muốn xoay người, bị Mộ Kỳ ra tiếng ngăn cản, hắn nói: “Không cần, xiêm y bổn vương đã giúp ngươi chuẩn bị tốt.”

Nói xong, Tần Phong đem trang phục vũ cơ đã chuẩn bị sẵn đưa cho Yến Mị.

Yến Mị đem tay nải mở ra, ngón tay mảnh khảnh chạm vào lớp vải sa mỏng, Yến Mị tức khắc nhớ tới khi ở Giáo Phường Tư từng nhìn thấy những Hồ vũ cơ Tây Vực đó mặc loại vũ y này khiêu vũ.

Nàng biết loại vũ y này nguyên liệu cực cực mỏng, che không được mấy lượng thịt, hiện tại Mộ Kỳ lại để nàng mặc loại xiêm y này múa, quả thực là…… Vũ nhục nàng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Yến Mị choáng váng, hơi nóng lên, nàng ngước một đôi mắt hạnh nhân ngập nước, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ và khó chịu, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, tỏ vẻ vô cùng xấu hổ.

Mộ Kỳ thấy nàng chậm chạp không nhúc nhích, không tiếng động cười lạnh nói: “Như thế nào hiện tại lại rụt rè."

Khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết của Yến Mị đều đỏ lên, Mộ Kỳ là cố ý, hắn muốn giẫm đạp nàng muốn nhục nhã nàng.

Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Mộ Kỳ, nàng liền biết Mộ Kỳ căn bản không thích nàng, nàng không biết Mộ Kỳ vì sao lại chọn nàng, nhưng trực giác nói cho nàng, người nam nhân này cũng không phải người có thể bị sắc đẹp mê hoặc, hắn sở dĩ làm như vậy, tựa hồ đối với tồn tại của nàng là một loại đùa bỡn, khả năng ở trong lòng hắn, nàng là một nữ nhân thấp hèn.

Yến Mị không muốn bị nhục nhã như vậy, nhưng hôm nay nàng đã vào vương phủ, trở thành nữ nhân của hắn, nàng sớm hay muộn hầu hạ hắn cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Nghĩ tới nghĩ lui, Yến Mị rốt cuộc chấp nhận, nàng cái gì đều không muốn hy sinh, như thế nào cứu người nhà?

Hàng mi dài đen cong vυ't của nàng khẽ rung vài cái, giống như con bướm đập cánh: “Vương gia chờ một chút một lát, đợi nô vào nội thất đem xiêm y thay.”

Mộ Kỳ liếc nàng một cái: "Ở trước mặt bổn vương có thể thay, sớm muộn gì cũng phải cởi ra, không phải sao?"

Lỗ tai Yến Mị đỏ bừng, Mộ Kỳ nói khó nghe, nhưng nàng lại không có cách nào phản bác lại, nàng đã trở thành nữ nhân của hắn, nàng còn ngượng ngùng cái gì, huống chi nàng tới Tây Bắc Vương phủ, còn không phải là mịnh nọt lấy lòng hắn sao?

Yến Mị khẽ cắn môi, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Nàng quay đầu nhìn, người trong phòng đều đi ra ngoài, lời nói của hai người vưag rồi, hẳn là người khác đều không có nghe được.

Yan Mei vươn đôi tay trắng nõn và mảnh khảnh ra, run rẩy bắt đầu cởϊ qυầи áo trước mặt Mộ Kỳ, trong mắt Mộ Kỳ toàn là cơ bắp trắng nõn chói mắt của cô, như sương tuyết.

Ánh mắt hắn tối đen như chạng vạng, trong cổ họng như có lửa đốt, hắn ngửa đầu uống cạn một ngụm nước.

Yến Mị nơi nào lo đi quản sắc mặt Mộ Kỳ, sau khi xiêm y bên ngoài rơi xuống, nàng nhanh chóng nắm lên bộ vũ y Mộ Kỳ đưa để che khuất, nhanh nhẹn đem xiêm y mặc lên trên người.

Nhưng bộ xiêm y này mặc ở trên người, cũng che không được cái gì, một đoạn vòng eo mềm mại hoàn toàn lộ ở bên ngoài, phía dưới váy lụa khinh bạc, Yến Mị dùng cánh tay đem thân mình chắn lại, chịu đựng ủy khuất tiến lên hỏi: “Vương gia muốn múa bài gì?”

Mộ Kỳ giọng khàn khàn nói: “Tùy tiện.”

Yến yến nhảy chính là Hồ Toàn Vũ, mặc dù không có nhịp, nhưng động tác đã sớm khắc vào trong đầu, Yến Mị hất tay áo dài vặn eo nhẹ, kế tiếp tất cả các động tác sau đó giống như gió trở về tuyết, cơ thể xoay tròn nhanh chóng, dáng múa uyển chuyển nhẹ nhàng, trang phục múa như mây bồng bềnh, làm người hoa mắt say mê.

Đặc biệt là khi nàng ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt hạnh nhân đó đầy nước, vũ mị lưu luyến, hình như có sự ôn nhu triền miên ở bên trong.

Đôi mắt của Mộ Kỳ mờ mịt, trong đôi mắt đen kịt kia dường như có một con dã thú đang bị giam cầm đang thoát khỏi xiềng xích, giây tiếp theo Yến Mị chỉ cảm thấy một lực đạo mạnh mẽ kéo nàng về phía trước, cơ thể nàng không ổn định, ngã vào trong một vòng tay vững chắc.

Vòng eo uyển chuyển của nàng bị cánh tay cường tráng của nam nhân giữ chặt, Yến Mị ngước mắt lên, khi đôi mắt hoa mai của nàng chạm vào đôi mắt đen láy của Mộ Kỳ, nàng giật mình, chỉ cảm thấy mình sắp bị bóng tối nuốt chửng.

Yến Mị theo bản năng muốn tránh thoát khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, Mộ Kỳ lại không cho phép, đem nàng chặn ngang bế lên, hướng nội thất đi đến.

Nam nhân đem nàng ném ở trên giường, Yến Mị muốn đứng dậy, lại bị hắn ấn bả vai áp xuống, thanh âm Mộ Kỳ khàn khàn nói: “Ngươi không phải từ lâu muốn như vậy sao?”

Yến Mị cắn chặt đôi môi đỏ mọng, đôi mắt ngấn nước nhìn hắn mọi hành động của nàng đều bị người nam nhân này nhìn thấu, nàng muốn nịnh nọt hắn, muốn có được tình yêu của hắn, hắn đều biết, nếu như vậy, nàng còn giả vờ cái gì, hiện giờ thân phận của nàng, trong sạch hay không trong sạch lại có cái gì khác nhau.

Yến Mị nghĩ thông suốt, nàng đôi tay nhỏ vươn trắng nõn ra, bắt lấy tay áo Mộ Kỳ ,ngượng ngùng nói: “Vương gia……”

Một đôi mắt hạnh yêu tinh dường như câu lấy hắn.

Yến Mị thông tuệ, mặc dù là ở Giáo Phường Tư thời gian không dài, cũng đem những thủ đoạn của nữ nhân trong Giáo Phường Tư để câu dẫn nam nhân đều học được, nàng vốn là sinh tuyệt sắc vũ mị, đó là cái gì cũng không cần làm, cũng có thể làm nam nhân vì nàng khuynh đảo, nếu là chịu dùng, đó chính là chỉ cần cười một cái, ngay cả một nam nhân có ý chí sắt đá như Mộ Kỳ, cũng có thể bị hớp hồn.

Trên trán Mộ Kỳ nổi lên gân xanh, cánh tay ôm eo Yến Mị càng lúc càng siết chặt, phảng phất một giây sau liền có thể bóp chết nàng, Yến Mị khẽ kêu một tiếng đau đớn, trong mắt hiện lên sương nước, nhu nhược động lòng người.

Tiếng kêu khe khẽ như chim hoàng oanh khiến lý trí của Mộ Kỳ hoàn toàn sụp đổ, giống như trong mộng, hắn giơ tay xé toạc bộ quần áo mỏng manh trên người Yến Mị

Vũ y màu đỏ như mảnh vỡ rơi xuống đất, nàng chỗ nào cũng đẹp, cái gọi là băng cơ ngọc cốt đó gọi là như thế.

Yến Mị bị ánh mắt Mộ Kỳ nhìn như vậy, rất là không được tự nhiên, nàng e lệ đem đầu quay đi.

Kế tiếp sự tình càng thêm hợp lý hơn, nam nhân phất tấm rèm, cúi người áp xuống.

Nam nhân cắn vành tai phấn nộn mượt mà của nàng, ở trong miệng nhẹ nhàng gặm cắn trêu đùa, hơi thở nóng bỏng kia khiến toàn thân nàng nóng bừng.

Yến Mị từng nghe sở nương tử nói qua, nếu đều tới trên giường, cũng không cần rụt rè, còn không bằng phối hợp chút, như vậy thân mình cũng thoải mái rất nhiều, nếu không nam nhân tùy ý một hồi đâm loạn, kết quả có hại vẫn là chính mình.

Nghĩ đến đây, hai tay của Yến Mị quấn quanh cổ Mộ Kỳ như một con rắn.