Giang Việt như là đau đớn như là hạnh phúc, lắc đầu muốn bò tiến về phía trước. Quá sâu, quá lớn, không thể chịu nổi.
Trong lúc đang hưởng thụ hết mức, Cố Chuẩn nhìn Giang Việt đang vật lộn không ngừng muốn bò tiến về phía trước, anh cũng không ngăn cản. Chỉ khi Giang Việt sắp thoát khỏi gậy thịt của anh, anh đâm mạnh một cú, ưm, thật sướиɠ, thật chật, không đợi Giang Việt phản ứng, Cố Chuẩn liền đè cậu lại tiếp tục điên cuồng ra vào.
Tiếng đập và tiếng nước chậc chậc lập tức liên tục vang lên trong căn phòng.
Những hành động liên tiếp này khiến Giang Việt vặn vẹo cơ thể, âm thanh rêи ɾỉ cũng ngày càng lớn: "Đừng...Ah, quá nhanh... Chậm lại... Chậm lại, quá lớn, cᏂị©Ꮒ chết tôi đi."
Cố Chuẩn vừa thở hổn hển vừa hạ thấp cơ thể, cúi lại gần bên tai Giang Việt và nói: "Đồ đĩ, chỉ có thứ hàng to mới có thể cᏂị©Ꮒ cho cậu sướиɠ, thoải mái chứ, đúng không? Thường xuyên làm phiền tôi, không đối xử đàng hoàng với tôi, cậu có phải đã sớm muốn bị tôi cᏂị©Ꮒ rồi không, phải không, phải không hả?!" Nói rồi anh càng đẩy mạnh hơn, đâm liên tiếp vài cái làm cho Giang Việt không thốt nên lời, chỉ có thể nằm xuống không còn chút sức lực hít thở.
"Nhanh nói đi a, có phải là cậu đã sớm muốn bị tôi cᏂị©Ꮒ rồi không, nếu không thì tại sao lại rất tình cờ như vậy, bị tôi nhìn thấy cảnh cậu bị bỏ thuốc, đồ lẳиɠ ɭơ, cậu chắc chắn là cố ý, nói nhanh lên!" Liên tục vài trăm cái đẩy ra rút vào, Cố Chuẩn sướиɠ đến độ thở hổn hển.
Giang Việt bị kɧoáı ©ảʍ tra tấn đến mức sắp phát rồ, chỉ có thể liên tục lắc đầu để giảm bớt cảm giác nghẹt thở này: "A, đúng, tôi cố ý, chậm lại, tôi không chịu nổi nữa, chậm lại đi."
Nhìn thấy Giang Việt đang quỳ trên giường, bị mình cᏂị©Ꮒ đến đôi mắt đỏ hoe, Cố Chuẩn cảm thấy một cảm giác tàn bạo và chinh phục cực lớn, bình thường lúc nào cũng làm phiền mình, nhưng trong tình huống quan trọng vẫn bị mình đè lên giường. Chậc…thật là sướиɠ, quả nhiên tên nhóc thường xuyên làm phiền mình này đúng là thiếu cᏂị©Ꮒ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Giang Việt đã bị làm mấy lần, mặt mày hoảng hốt dính trên giường, hai tay yếu ớt nắm chặt tấm chăn, nếu không có Cố Chuẩn ở sau nắm lấy eo, Giang Việt có thể lập tức sụp xuống: "Ah, không được nữa, đừng làm nữa, tôi sắp chết rồi, không muốn nữa." Giang Việt hoảng hốt lắc đầu, phía sau Cố Chuẩn vẫn đang thở hổn hển, xoay người cậu lại, dươиɠ ѵậŧ vẫn còn ở bên trong, Cố Chuẩn gần như bắn ra ngay lúc đó.