Mỹ Nhân Đáng Thương Bị Điên Phê Cưỡng Chế

Chương 2: Ngực thật ngứa

Trần Ân một mình ngồi trên giường trong phòng ngủ, lông mi khẽ run rẩy, môi bất an mím chặt.

Thân thể cậu có chút kỳ quái, hai đầu ti trước ngực gần đây dường như đặc biệt mẫn cảm, luôn cương cứng, hơi ma sát quần áo cũng khiến cho cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu, mà khiến cho Trần Ân cảm thấy khó chịu nhất chính là, bộ ngực vốn nên bằng phẳng, không biết bắt đầu từ khi nào vậy mà hơi hơi nhô lên, tựa như con gái tuổi dậy thì mới bắt đầu phát triển vυ' bồ câu, dù không rõ ràng nhưng cũng đủ để cho cậu khủng hoảng.

Nhất là vừa rồi, trước ngực đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn khó nhịn, khiến cho cậu không thể không xin giáo viên nghỉ phép, nhưng sau khi giáo viên chấp nhận, cậu lại không dám đến phòng y tế tìm y tá trường học, loại bệnh bí ẩn này thật sự khiến cho cậu khó có thể mở miệng.

Trần Ân có chút khó chịu cắn cắn môi, ngón tay thon dài trắng nõn xinh đẹp chậm rãi vén áo lên, còn vén đến xương quai xanh, bầu vυ' trắng nõn cùng đầu ti hồng hào bại lộ trong không khí không hề che giấu.

Một tay cậu nắm lấy quần áo, ngón trỏ cùng ngón cái của tay kia vuốt ve một đầṳ ѵú trong đó, luống cuống nhéo nhéo, lực tay cũng không mạnh, nhưng truyền đến cảm giác đau đớn nhạy bén khiến cho Trần Ân vô thức đỏ mắt.

Chuyện quái gì đang xảy ra với cậu vậy? Trần Ân suy sụp buông tay vuốt ve núʍ ѵú, chỉ là tay kia vẫn vén quần áo như cũ, tư thế này không khỏi có chút sững sờ.

Đột nhiên Trần Ân cảm giác trước ngực ướŧ áŧ khác thường, cậu lấy lại tinh thần, tập trung nhìn bộ vị trước ngực mình, đợi đến khi thấy rõ, đồng tử chợt co rụt lại.

Trước ngực cậu, núʍ ѵú vừa mới bị ngón tay cậu vuốt ve, vậy mà tiết ra vài giọt chất lỏng màu trắng nhạt không rõ, thoạt nhìn giống như... Sữa?

Trần Ân không khỏi mở to hai mắt, sững sờ nhìn mấy giọt sữa xuất thần kia, trong lòng kinh hoảng thất thố đến cực điểm, trong đôi mắt mèo xinh đẹp tràn đầy hoảng sợ.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, Nghiêm Thiệu từ bên ngoài đi vào.

Trần Ân ngẩng mạnh đầu, tay theo phản xạ buông quần áo xuống, che lấp bí mật cùng bất kham của cậu.

Đáy mắt Nghiêm Thiệu xẹt qua một tia đen tối không dễ phát hiện, sau đó dùng vẻ mặt căng thẳng tới gần Trần Ân, quan tâm nói: "Trần Ân, mình nghe nói cậu xin nghỉ ốm, cho nên cố ý chạy về, rốt cuộc cậu làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái?”

Trần Ân nhìn vẻ trên mặt Nghiêm Thiệu tràn đầy vẻ, vành mắt đột nhiên ướt đẫm, trong mắt tràn đầy nước mắt, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bất lực và yếu ớt như thế, nhưng lý trí còn sót lại khiến cho Trần Ân không cách nào đem bí mật này nói ra.

Cậu cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: "Mình không sao, cậu không cần lo lắng.”

"Phải không, nhưng sao mình thấy biểu cảm của cậu không giống như vậy?" Nghiêm Thiệu nửa ngồi xổm trước mặt Trần Ân, đôi mắt thâm thúy vô cùng sắc bén, phảng phất có thể nhìn thấu người khác: "Lúc mình vừa mới tiến vào thấy cậu thả quần áo xuống, chẳng lẽ bị thương ở ngực?”

Sắc mặt Trần Ân tái nhợt, run giọng nói: "Không, không phải..."

Nghiêm Thiệu nhíu nhíu mày, giọng điệu tăng thêm nói: "Trần Ân, giấu bệnh sợ thầy là hành vi không tốt!"

"Mình..." Môi Trần Ân khẽ run rẩy, vẫn không thể nói ra miệng.

Giọng Nghiêm Thiệu dịu lại, dịu dàng dỗ dành: "Ngoan, để mình xem thử.”

Trần Ân giật mình, dường như có chút chần chờ.