Tô Li đang chờ bên kia trả lời chỉ ngắn ngủn một giây mà cô đã phải tập trung hết mà bất giác nín thở, lo lắng tới mức hình như nghe được tiếng tim mình đập thình thịch. Đối diện truyền tới âm thanh có hơi ồn ào, Hạ Hầu Nghị đổi chỗ khác gọi điện thoại, cuối cùng bên tai yên tĩnh lại: “Tin tức DNA của cô so sánh với thầy Tề, hai người có khả năng có quan hệ ruột thịt trực tiếp tới 99.99%”
Trong nháy mắt đôi mắt Tô Li mở lớn ra, ngạc nhiên vặn hỏi: “Thật sao?”
Hạ Hầu Nghị trả lời: “Vô cùng chính xác, tôi tự mình đưa ra bản trích mà, bạn học tôi cũng ở đó kiểm tra đo lường, tuyệt đối sẽ không có bất kì hướng nào nữa, cô bé đúng thật sự là Tề Diệu, không sai được.”
Tô Li thở mạnh ra một hơi, đồng thời nhìn về phía Tề Diệu đang ngồi ngoan ngoãn trên sô pha, Lisa và anh cả đều đang cảnh giác nhìn Tề Diệu, cũng không muốn thân thiết với cô ấy chút nào.
Vẻ mặt của cô vẫn cười ngọt ngào như cũ, nhưng đáy mắt lại xuôi theo là sự cô đơn và cô đơn khó nhận ra. Lúc ấy Tô Li cảm thấy vô cùng không nỡ, bên tai cô truyền tới giọng nói vô cùng lắng đọng và dễ nghe của Hạ Hầu Nghị.
“Để đảm bảo không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, tôi cố tình tìm người điều tra Tề Diệu được ghi chép trên máy tính dạo gần đây, còn có lịch sử trò chuyện trên WeChat. Cũng không có phát hiện ra bất kì ý đồ gì về việc trộm cắp tư liệu nghiên cứu khoa học của quốc gia…”
“ Đêm hôm khuya khoắt cô bé ấy vẫn trang điểm, còn cố ý tạo nốt ruồi lệ ở khóe mắt, tôi suy đoán là do cô ấy đang yêu đương.”
“Căn cứ theo lịch sử trò chuyện và thao tác chuyển khoản trên WeChat ghi lại, tôi suy đoán Tề Diệu bị rơi vào một đoạn tình yêu giả trang cho cuộc lừa dối tình tiền, trước mắt cô bé bị gạt gần 5000 nhân dân tệ.”
“Vốn tôi nên nói rõ trước mặt cô ấy chuyện này, thế nhưng xét thấy tình huống cô ấy khá đặc biệt, cho nên tôi nghĩ mời cô uyển chuyển nói chuyện này cho ấy biết, để cô bé ấy đề cao cảnh giác, phòng ngừa bị mắc lừa lần nữa, nếu như cô bé ấy không tin cô, tôi lại ra mặt giải thích tiếp, được không?”
Tô Li đồng ý, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Hạ Hầu Nghị, cô cố ý rót một ly cacao thơm nóng hổi cho Tề Diệu, sau đó ngồi ở bên người cô bé ấy, ôm lấy Lisa đang ở trạng thái xù lông trên nệm đặt trên hai chân mình.
Tô Li sờ đầu mèo Lisa, có ý muốn giải thích cho nó: “Lisa, em có biết ai đang ngồi bên cạnh chị không? Cô bé lại là con gái bảo bối của thầy Tề đó, chính xác 100% là hòn ngọc quý trên tay thầy!”
Lisa trừng lớn mắt mèo màu lam, không thể tin nổi “Meo” một tiếng.
Chỉ thấy cô Tô vô cùng chăm chú gật đầu, lúc này nó mới không thể không tin được. Thì ra là do mèo suy nghĩ nhiều rồi!
Lisa bị hù cho sợ suốt buổi tối, nghĩ tới đã mệt phát hoảng, còn không bằng dựa vào Li Miêu xem truyện tranh và ăn cá khô đâu, quan tâm mù quáng đúng là hại chết mèo nha!~
Tề Diệu tò mò nhìn về phía Lisa, không rõ sao mà chủ cửa hàng lại nhấn mạnh thân phận của cô với bé mèo đó. Tô Li nâng vuốt mèo mềm mại lên nhéo nhéo, vẫy vẫy tay với Tề Diệu, rồi cười hỏi Lisa: “Hôm qua em mang theo anh trai Li Miêu chạy khắp nơi, trêu chọc tới mức chị gái nhỏ Tề Diệu lo lắng lâu như vậy, có phải em nên xin lỗi với chị Tề Diệu không nè?”
“Đồng thời còn muốn đảm bảo sau này cũng không được tiếp tục nghịch ngợm kiếm chuyện chạy ra ngoài đúng không?”
Lisa tự biết mình hiểu lầm Tề Diệu, bình tĩnh nhớ lại, giống như người kia cũng không làm gì với nó, ngược lại chỉ có tươi cười thân thiện, dịu dàng hơn mà thôi. Chỉ là lúc ấy nó suy nghĩ quá nhiều, bởi vì sợ hãi bị hại bởi chứng vọng tưởng, nên mới coi chị gái nhỏ Tề Diệu tươi cười ấm áp thành cười lạnh lùng quỷ quái.
Lisa ngại ngùng nhẹ nhàng dùng móng vuốt vỗ vỗ đùi chị gái nhỏ Tề Diệu, đem cái vuốt mềm mụp mụp của mình đưa cho cô, ý bảo cô ấy có thể tùy tiện bóp nắn tùy thích. Tề Diệu trừng lớn mắt, hỏi Tô Li: “Ý của nó là gì đây ạ?”
Tô Li cười giải thích: “Tối hôm qua khiến em lo lắng, đây là nó đang làm nũng xin lỗi em, thể hiện tình bạn bè tốt đó thôi.”
Tề Diệu có hơi được thương mà sợ, hôm qua lờ mờ nhận ra hình như mình không được hai bé đáng yêu này chào đón, chúng nó vẫn luôn nhìn cô như nhìn kẻ thù. Mặc dù biết nguyên do là mình và nó chưa đủ thân quen, nhưng Tề Diệu vẫn cảm thấy hơi mất mát, dù sao cô bé cũng rất thích mèo.
Bây giờ Lisa đột nhiên thể hiện ý tốt với mình, Tề Diệu không chút do dự nắm chặt lấy vuốt nhỏ ấm áp của nó, lại giống như bắt tay nhẹ nhàng lắc lắc: “Chào bé, chị là Tề Diệu, sau này mong bé sẽ quan tâm nhiều chị hơn.”
Lisa lộ ra một nụ cười ngại ngùng đáng yêu, kêu một tiếng “meo~” với chị gái nhỏ đặc biệt ngoan ngoãn này. Trong lòng Tề Diệu thoáng chốc tràn đầy sự can đảm và bạo gan sờ lên lông của Lisa, hỏi nó: “Chị có thể ôm bé một cái không?”
Lisa lập tức ngồi dậy, vươn hai cái móng vuốt mèo về phía chị gái nhỏ, một dáng vẻ muốn ôm. Lúc này Tề Diệu coi như đã hiểu ý nó, lập tức đem chú mèo xinh đẹp như thú bông ôm vào lòng mình.
Lisa cọ cọ cổ chị gái nhỏ, chọc cho Tề Diệu ngứa ngáy nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ. Tô Li cười hỏi cô bé: “Có muốn ngửi mèo không?”
Tề Diệu chợt quay đầu nhìn về phía cửa hàng trưởng họ Tô, gật đầu mãnh liệt, một đôi mắt sáng lấp lánh, thần thái vô cùng sáng láng. Tô Li dạy cô bé: “Em đem Lisa bế cao lên, để phần bụng của nó đối mặt với em, sau đó ngẩng đầu nằm lên lưng ghế sô pha, đúng, chính là như vậy…”
“Lisa chú ý thu lại móng vuốt của mình, đúng… Tề Diệu em đem nó nhẹ nhàng để lên mặt mình, đúng từ từ để lên…”
“Mèo con sẽ từ trên mặt em trượt xuống, nên sẽ ôm chặt lấy đầu em, gần như một con mèo đáng yêu luôn nằm bò trên mặt em vậy…”
“Cảm giác thế nào rồi? Có phải rất thoải mái không?”
Tề Diệu nghe theo Tô Li nhắc nhở, đem Lisa để lên mặt mình, hít sâu một hơi, cảm thấy thuận lợi hít được hơi mèo.
Ôi, tư vị này, không từ ngữ nào có thể diễn tả sự thoải mái của nó.
Trong lúc vô hình, khoảng cách giữa Tề Diệu và Tô Li được xóa bỏ, hành động và cách cư xử của cô không còn quá mất tự nhiên nữa. Quả nhiên hít hơi mèo vô cùng có lợi cho tinh thần và thể xác.
Thấy bầu không khí không tệ, Tô Li liền thử trò chuyện đủ chủ đề trên trời dưới đất với Tề Diệu, nói rồi lại nói, liền nói tới những chuyện lừa gạt trên mạng.
“Trên mạng có rất nhiều chuyện không đáng tin…”
Tô Li thở dài cảm thán nói: “Nói một bí mật nhỏ với em, thật ra trước khi chị kết hôn, thiếu chút nữa là bị gạt tiền rồi.”
Tề Diệu đem Lisa ôm lại, nghe được Tô Li nói thì hơi lo lắng, vội vàng quan tâm hỏi: “Sao vậy ạ?”
Tô Li đem một số chiêu lừa gạt thường gặp trên WeChat nói tới mình, cho Tề Diệu một bài giảng hình ảnh sinh động, lấy mình ra làm ví dụ, vì cô bé mà giảng giải cách nào để nâng cao ý thức đề phòng.
Theo nội dung Tô Li nói chuyện càng sâu sắc, Tề Diệu cũng không phải bé gái ngốc, dần dần nhận ra không bình thường. Cô bé hơi hoài nghi, lại cảm thấy mình không thể nào xui xẻo như vậy, càng không nguyện ý tin tưởng bạn bè mình khó khăn tạo quan hệ lại là người lừa gạt.
Tề Diệu lấy điện thoại di động của mình ra, chủ động đưa cho cô nhìn lịch sử trò chuyện của mình và Tiểu Chương, thật cẩn thận lại tràn ngập mong đợi mà hỏi cô:
“Cửa hàng trưởng Tô, chị giúp em nhìn xem thử coi, cậu ấy có lẽ là bạn bè thật sự đúng không? Cậu ấy chắc không phải là những người xấu lừa gạt tiền của em đúng không?”
Tô Li nhận lấy nhìn xem kỹ, phía trên tất cả đều là trăm phương ngàn kế dùng lời ngon tiếng ngọt, hai người trò chuyện với nhau nhưng cuối cùng đều dính tới vay tiền, lời ngon tiếng ngọt các loại tầng tầng lớp lớp không tệ. Không hề nghi ngờ, cậu trai này chính xác là một tên lừa tiền.
Tô Li mắt tinh anh nhìn thấu tự nhiên có thể nhìn rõ âm mưu của người kia, nhưng Tề Diệu có tầng ngăn cách là 10 năm lại vừa tiếp xúc với internet nên bị mắc lừa là vô cùng dễ dàng.
Tô Li nhìn ánh mắt như con thỏ nhỏ đơn thuần của Tề Diệu, trong lòng thở dài, nhưng bên ngoài lại đối với vị “bạn” này từ chối cho ý kiến. Cô trả lời: “Người kia có phải bạn bè thật sự hay không, chị có thể dạy em một cách thí nghiệm đơn giản, kết quả như thế nào, thì cần do chính em suy đoán.”
Tề Diệu vội vàng hỏi: “Cách gì ạ?”
Tô Li trả lời cô: “Chị nhìn thấy em đã chuyển khoản cho Tiểu Chương 5000: vạn, em lại nhắn tin WeChat cho cậu ta, nói hiện tại em cần 1000 vạn dùng gấp kêu cậu ta chuyển lại cho em.”
“Nếu như là bạn bè thật sự, dưới tình huống ban đầu là thiếu em 5000 vạn, em cần sử dụng gấp chỉ 1000 vạn, cậu ta chắc chắn sẽ tìm mọi cách trả lại cho em.”
“Nếu như cậu ta lừa đảo, như vậy thì sẽ tìm mọi lí do lấy lệ cho em.”
Tề Diệu nghĩ, rồi lại nói: “Có thể cậu ấy không trả lại cho em 1000 vạn nhưng nếu thật sự là cậu ta không phải lừa gạt thì sao ạ?”
Tô Li nhanh nhẹn liếc cô bé một cái nói, “Nếu như là bạn bè thật sự, vậy không tranh thủ thời gian chia tay còn muốn để lại ăn tết à?”
Tề Diệu gật đầu, cảm thấy cửa hàng trưởng họ Tô nói rất đúng, cúi đầu đánh chữ trên di động. Mười giây sau, Tiểu Chương trực tiếp kéo Tề Diệu vào danh sách đen.
Tô Li: “…”
Tề Diệu: “…..”
Lisa đau lòng duỗi ra móng vuốt mèo sờ lên mặt chị gái nhỏ này. Tề Diệu đơ mấy giây, đầu tiên là mặt mày tràn đầy hoảng sợ, sau đó lại biến thành mất mát và khổ sở, cuối cùng nắm chặt hai tay, hận tới nghiến răng nghiến lợi.
“Quả nhiên cậu ta là lừa đảo! Khốn nạn! Uổng phí cho em coi cậu ta như bạn bè mà nói chuyện với nhau!”
“Vậy mà em lại ngu ngốc coi cậu ta như bạn bè thật sự!”
“Cậu ta nói con gái trang điểm mới đẹp, em liền xem các video, cố gắng tập các kỹ thuật trang điểm!”.
“Cậu ta nói mình bị bệnh nên không có tiền xem bệnh, em liền đưa tiền tiêu vặt của em cho cậu ta!”
“Cậu ta nói khóe mắt con gái có nốt ruồi lệ là hấp dẫn nhất, nốt ruồi ở khóe mắt hồi đó em có mà lớn lên nhạt rồi thì lại ngu ngốc tìm hết cách cố ý vẽ giống như đúc!”
“Cũng bởi vì cậu ta đã từng nhẹ nhàng khen qua một câu “Xinh đẹp!”
“Sao em ngu ngốc như vậy! Đơn giản chính là đồ ngu, ngớ ngẩn, đần độn…”
“…”
Tô Li nhìn nốt ruồi lệ xinh đẹp được họa trên khóe mắt Tề Diệu, đột nhiên mở miệng ngăn cản cô bé tiếp tục chửi mình, hỏi: “Em có muốn bắt lấy tên khốn nạn đó không?”
Trong nháy mắt Tề Diệu như bị nghẹn trong cổ họng, hơn nửa ngày mới gật đầu, hung dữ nói: “Em muốn!”
“Em muốn đem tên khốn nạn đó ra pháp luật, để cậu ta không có cách nào lừa gạt các cô gái khác được nữa!”
Tô Li cười một tiếng nói: “Như em mong muốn!”
Lúc này Tề Diệu cuối cùng cũng không để ý tới giận nữa, mở máy tính ra, nháy mắt trả lời cô bé: “Lấy đạo của người trả lại cho người.”