Phơi quần áo xong, Tô Li xác nhận sẽ tới nhà Chân gia kiểm tra sức khỏe cho Robert từ bữa, cứ thế chuẩn bị xuất phát đi xem Corgi bé nhỏ.
William XVIII tìm ra một cái áo màu đỏ sậm cùng với chiếc áo choàng màu đen khoác bên ngoài, trên sống mũi đeo cái kính râm, nói với Tô Li: “Một mình em đi ra ngoài tôi không yên tâm, anh nên là đi với em.”
Tô Li nhìn anh ăn mặc một thân đỏ đen như vậy muốn sa chấn tâm lý, chẳng biết tại sao trong lòng có hơi ngứa ngáy một tẹo.
Nghĩ tới ông xã mình coi như hầu hết mọi việc là đều bị sắp đặt khác biệt cộng với ký ức hỗn loạn nhưng đối với cô vẫn quan tâm, khóe miệng cô có hơi nhếch lên thầm cười ấm áp: “Được nha, nhưng chờ một chút đi, vì che giấu thân phận của anh nên anh không được nói nhiều gì đâu đó nha!”
Thân Vương điện hạ nghĩ nghĩ, cảm thấy khá đúng liền gật đầu đồng ý. Cùng lúc đó, anh lại bắt đầu lục tung mọi thứ để tìm đồ vật.
Tô Li tò mò: “Anh tìm cái gì vậy?”
Thân Vương điện hạ khéo léo trả lời: “Bên ngoài trời nắng chói chang, không có dù xinh đẹp che nắng anh sẽ không muốn đi ra ngoài đâu.”
Cô gái Tô Li xoàng xĩnh: “…”
Cô giơ tay lên bắt đầu ghi hình Thân Vương điện hạ, lập chí hướng muốn đem toàn bộ lịch sử đen tối của anh đều ghi lại được cho bằng hết.
“Này, cái này đưa cho anh che nắng đấy, màu đỏ nhất định anh sẽ thích.”
Tô Li đưa cho ông xã mình cái áo bên ngoài vải màu hồng thắm, phía trên điểm xuyến mấy cánh hoa nhỏ màu vàng, áσ ɭóŧ đen tuyền làm dù che nắng.
William XVIII lén xoay người lại, xích lại gần xem xét quả nhiên rất ưng ý. Màu hồng thắm rất xinh đẹp, đóa hoa cũng là dáng vẻ hoa cà chua mà anh yêu thích nhất, tất cả đều hoàn mỹ rất hợp ý với anh.
Ma cà rồng Thân Vương điện hạ giơ lên che nắng cho mình với cô gái mà anh yêu quý cùng đi ra cửa. Tô Li đi theo phía sau anh liều mạng nhịn cười hết mức, khóe mắt đều sắp chảy nước mắt ra.
Bởi vì bung dù nên từ xa nhìn lại Thân Vương điện hạ thật sự rất giống như một nồi… Canh cà chua trứng.
William XVIII cũng không biết vợ của mình đang có âm mưu xấu xa đến thế nào, anh vô cùng nghiêm túc lái xe đưa Tô Li đi tới tiểu khu. Bởi vì trên đường xe ít, hồi lâu không có thấy được kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Thân Vương điện hạ lén nhấn thêm ga cho xe chạy nhanh hơn.
Cho tới khi xuống xe, Tô Li mới nhận ra có gì đó không đúng lắm. Bởi vì William XVIII không cẩn thận làm rơi kính râm trên đất, Tô Li xoay người giúp anh nhặt lên, đột nhiên phát hiện, anh mang kính râm thì hoàn toàn không thấy được ánh sáng luôn…!
Nhưng trong tình huống không thấy rõ đường xá như thế thì ông xã nhà cô còn lái xe với tốc độ trên 100km. Tô Li bị dọa chảy đầy mồ hôi lạnh, hai chân có hơi bị nhũn ra. Cô nghĩ tới mà sợ muốn ngồi xổm trên mặt đất, trong đầu trong những giây phút ngắn ngủi một hồi thì căn bản lại khiến cô bất giác không cất nổi bước chân của mình.
William XVIII yên tĩnh đứng sau cô, vẻ mặt ngơ ra, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, vì sao vợ mình lại đột nhiên ngồi xổm xuống không đi nữa rồi.
Anh quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Đau bụng muốn đi toilet hả?”
Tô Li: “…”
Giờ phút này cô còn không đủ tí hơi nhưng lại quá xúc động rất muốn nhào tới hành hung ông xã mình ghê. William XVIII đứng ở chỗ cách Tô Li nửa mét, cô cùng kiên nhẫn chờ đợi nửa phút.
Tô Li thật vất vả mới từ từ thốt lên, trợn mắt nhìn ông xã nhà mình một chút và nói: “Anh còn không đỡ em một đứng lên sao?”
William XVIII do dự một chút, sau đó lắc lắc đầu từ chối nói: “Không…”
Tô Li: “…”
Cô thật ra cũng thấy được sự kì lạ, gần đây họ đừng nói vì yêu thì chỉ cần vỗ tay thôi cũng vui, nhưng ngay cả hôn môi, thậm chí là cơ hội đυ.ng chạm da thịt anh dành cho cô cũng vô cùng ít ỏi. Ngoại trừ vừa rồi ông xã vì lấy áo đυ.ng trúng cô, còn lại đều cố gắng duy trì khoảng cách nhất định. Không xa nhưng cũng tuyệt đối không gần, một mực duy trì khoảng cách trong phạm vi lễ phép.
Chỉ chốc lát trong vòng một đêm, cô đối với anh đã hoàn toàn không có sức hấp dẫn nữa. Tô Li có hơi khổ sở, dù sao thì từ khi kết hôn tới nay họ luôn rất thân mật, còn chưa từng xa lạ như bao giờ cơ mà.
Chẳng lẽ ba năm bị ốm đó sao?!
Tự Tô Li từ từ đứng lên, trong tay cầm chặt cái kính râm đáng sợ kia. William XVIII đứng sau lưng cô, trong lòng quay cuồng rối rắm lại niềm nở.
Anh biết giữa họ không có khả năng, sẽ không có kết quả tốt. Tình yêu của họ là cấm kỵ không được thế đời chấp nhận. Anh sống quá mức trường thọ, mà người trong lòng lại được định sẵn là đoản mệnh. Trong cơ thể anh mang theo thứ kịch độc đáng sợ, mà cô lại nhỏ bé yếu ớt như vậy…
Khoảng cách càng gần với cô, cô càng gặp phải nguy hiểm. Nếu định sẵn kết cục là bi kịch, như vậy cái sai lầm này tốt nhất là không cần phải bắt đầu. Thân Vương điện hạ che ngực, trong lòng yên lặng nhớ thương người trong lòng nhưng không có cách nào nói ra miệng được:
A! William XVIII…
Tình cảm của mày mãnh liệt như vậy, mênh mông như vậy. Mà mày ở trong tình yêu. Cầu mà không được bóng dáng nào. Rồi lại thảm hại như vậy, tuyệt vọng như vậy sao…
Tô Li căn bản không biết giờ phút này nội tâm ông xã cô đang diễn ra một màn dằn xé tâm can, cô đem kính râm trong tay đưa cho anh, vẻ mặt vô tình lại sắc bén trực tiếp hỏi anh: “Có phải anh không nhìn thấy không?”
Trong nội tâm Thân Vương điện hạ đang mãnh liệt vì đang tìm lời biện giải: “…”
Oóp, bánh ngọt không xong rồi, sao lại phát hiện nhanh như vậy. Kể từ hôm đó, cận thị trở thành một khiếm khuyết của mình, chẳng phải càng không xứng với người trong lòng sao!
Thân Vương điện hạ u buồn mà ngẩng đầu nhìn trời.
A! William XVIII. Tình yêu của mày… Nhất định cầu mà không được rồi…
Tô Li thấy ông xã đột nhiên quay đầu nhìn lên trời, nước mắt thuận theo hốc mắt hiện lên theo ánh sáng, lại tò mò hỏi anh: ‘Trả lời em, có phải anh không nhìn thấy không? Nói thật, đừng mong lừa được em chuyện gì…”
Thấy mình không cách nào đưa ra được những lời lừa dối cho qua, William XVIII xoa xoa cây dù Hồng hoa nhỏ, vô cùng không tình nguyện gật đầu thừa nhận.
Trên trán Tô Li rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, hai chân lại như nhũn ra.
Ông trời của tôi ơi, vậy cuối cùng là anh ấy lái xe thế nào vậy? Bằng trực giác sao?
“Xảy ra chuyện gì vậy? Đôi mắt anh bị thương sao?”
William XVIII lắc lắc đầu, giải thích: “Anh là Ma cà rồng biến chủng, trong gen có một bộ phận bắt nguồn từ con dơi…”
“Em biết mà, đa số con dơi đều là cận thị cao độ, cho nên…”
Tô Li hít sâu một hơi, lại hỏi: “Cho nên anh có thể định vị, giả bộ như dáng vẻ mình vẫn thấy được là bởi vì sóng siêu âm hả?”
William XVIII mím môi, có chút kiêu ngạo mà gật đầu.
Thượng Đế đúng là thật công bằng, người đóng lại cánh cửa này lại mở ra cánh cửa khác cho họ.
Tô Li vuốt vuốt huyệt thái dương, tiếp tục hỏi: “Đối với sinh hoạt hằng ngày, anh có bị ảnh hưởng không?”
Thập bát William vội vàng lắc đầu, anh không muốn bị người trong lòng coi là kẻ tàn tật.
“Hoo~ vậy là tốt lắm rồi.”
Lúc này Tô Li mới nhẹ nhàng thở ra, nghĩ tới trước đó chính mình tự phát hiện ra, hình như không thấy ông xã mình không có cái gì không tiện hết, hẳn là không có gì khó khăn.
“Em có một điều muốn hỏi, nếu anh cận thị cao độ, vậy khi lái xe làm thế nào phán đoán được đèn đỏ đèn xanh?”
William XVIII ngoan ngoãn trả lời: “Căn cứ theo chiếc xe bên trái hay phải mà đoán.”
Tô Li vội vàng nghiêm túc cảnh cáo ông xã mình: “Từ hôm nay trở đi, anh không được lái xe nữa!”
William XVIII còn muốn từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt vợ mình rất nghiêm túc, đành không tình nguyện mà đồng ý cái lệnh này khiến Ma cà rồng như anh luôn cảm thấy cái hiệp ước phân biệt đối xử này không bình đẳng chút nào.
Khi Tô Li đi tới thì cả nhà Chân gia đã ngồi chờ trong phòng khách. Ngày đó bên ngoài cửa người tình nghi bị bắt, cảnh sát căn cứ theo thư tống tiền phía trên tài khoản, thành công khóa chặt thân phận phạm nhân.
Rất rõ ràng đây là một tên tội phạm gây án có trí thông minh không cao, sơ hở cả trăm chỗ, em Chân số may mắn nên lúc đó tránh thoát một kiếp nguy hiểm.
Robert lập tức đạt được công trạng lớn, nó có sự thông minh trí tuệ nên cũng làm cho sự nổi tiếng tăng vọt, một lần vượt qua được em Chân ngốc.
Người nhà họ Chân lại thể hiện ra vẻ mặt cảm ơn với Tô Li. Khi Tô Li thấy Robert, tình trạng của nó đơn giản là mặt mày tỏa sáng.
Kiểm tra sức khỏe đơn giản cho nó, Tô Li cười cười sờ đầu chú chó nhỏ Corgi, khen ngợi nó: “Rất khỏe mạnh, làm tốt lắm!”
Robert điên cuồng vẫy đuôi, ngẩng đầu ưỡn ngực vui vẻ mà kêu hai tiếng “Gâu gâu”.
Em Chân một bên gặm sầu riêng thơm ngào ngạt, một bên mặt mũi tràn đầy khó hiểu hỏi: “Các người sao vậy? Vì sao em trai rõ ràng nghịch ngợm gây sự như vậy, các người lại đều khen nó vậy?”
Nói tới đây trong giọng nói của em Chân mang theo chút uất ức: “Vì sao em ngoan ngoãn quét tước vệ sinh này kia lại bị ghét bỏ chứ?”
Mọi người đều cười vang. Mẹ Chân ôm con trai nhỏ vào ngực hôn một cái, an ủi cậu: “Tiểu Dũng của chúng ta mới không có ngốc, chỉ là Robert thông minh mà thôi…”
Bị nói thành chỉ số thông minh không bằng con chó nhỏ, mẹ à… mẹ thật sự là mẹ ruột sinh ra con sao?
Em Chân ngẩng đầu nhìn mẹ của mình, vẻ mặt không thể tin nổi.
Mọi người lại cười vang lần nữa. Em Chân tránh thoát cái ôm của mẹ, chạy đi tìm Robert chơi. Cậu nhóc uất ức vô cùng nên thổ lộ tiếng lòng với chú chó nhỏ: “Em trai, vẫn là em tốt nhất, chỉ có em mới không chê anh.”
Nói xong cậu liền đem miếng sầu riêng mình thích ăn nhất cho em trai cún, kết quả Robert xích lại ngửi một cái, sau đó nó…
Trực tiếp ọe một tiếng, lập tức quay đầu đi, tránh thoát cậu chủ ôm ấp, chạy thật xa, sau đó ghét bỏ bịt kín cái mũi của mình.
Trong nhà một người duy nhất không ghét bỏ em Chân nhưng bây giờ cũng muốn ghét bỏ cậu nhóc luôn rồi. Em Chân cảm thấy ngày tháng mình trôi qua thật quá gian khổ.
Cậu nhóc yên lặng cúi đầu gặm miếng sầu riêng. Dùng cái này để giải lo âu, chỉ có sầu riêng thôi…
…
Khi về nhà, Tô Li phụ trách lái xe, Thân Vương điện hạ ngoan ngoãn ngồi cạnh ghế lái. Tô Li thấy cảm xúc của anh có hơi sa sút, hỏi: “Anh sao thế?”
Trong ngực Thập bát William đang ôm một hộp lớn cherry do nhà họ Chân tặng, thở dài, hỏi người trong lòng: “Anh cận thị cao độ, cho nên em ghét bỏ anh sao?”
Tô Li chờ đợi thời điểm đèn đỏ quay đầu nhìn ông xã: “Vì sao anh nói vậy?”
William XVIII giơ tay đưa lên một quả cherry nói: “Em tịch thu quyền lợi lái xe của anh.”
Tô Li cười nhẹ, giải thích nói: “Em cũng vì tốt cho anh cũng muốn tốt cho sự an toàn của người khác, cũng không phải ghét bỏ như ý anh nói, đừng quá nhạy cảm như vậy mà…”
Cảm giác được người trong lòng quan tâm rất tốt, lúc này tâm trạng William XVIII cũng tốt lên, cúi đầu cười lén.
Tô Li hơi tò mò, ông xã này đột nhiên cười cái gì vậy, vui vẻ thế sao. Cô thuận theo ánh mắt của Thân Vương điện hạ nhìn qua, nhìn thấy trên đùi anh có một hộp cherry màu đỏ sẫm như trân châu. Viên nào cũng no đủ, màu sắc tươi rói trơn bóng, láng mịn như đá mã não.
Chỉ nghĩ tới là biết, một ngụm ăn vào nhất định là hương vị rất ngon, chắc thịt nhiều nước, thịt quả ngọt ngào tinh tế.
Tô Li cười hỏi Thân Vương điện hạ tôn quý: “Vì sao anh lại thích ăn Cherry đến như vậy?”
William XVIII nói chuyện một cách hiển nhiên: “Bởi vì nó được gọi là “quả làm đẹp” thường ăn có thể nhuận da, đồng thời dinh dưỡng rất nhiều, chứa hàm lượng sắt cao, có thể xúc tiến để tái tạo máu hiệu quả.”
Tô Li: “…”
Cô cũng không muốn cùng vị Thân Vương điện hạ này thảo luận vấn đề làm đẹp, liền nói sang chuyện khác: ‘Đúng rồi, nghe nói Ma cà rồng có thể biến thân thành con dơi, anh cũng có thể hả?”
Động tác của William XVIII hơi dừng lại, không tình nguyện lắm đành thừa nhận: “Đúng là có thể, nhưng mà ngàn năm nay anh chưa từng thay đổi.”
“Vì sao vậy?”
“Bởi vì nguyên hình không dễ nhìn.”
Tô Li: “…”
Cô lại nói sang chuyện khác: “Vậy anh có thể bay không?”
William XVIII quay đầu nhìn về phía cửa sổ, không nguyện ý trả lời vấn đề này. Cho nên Tô Li vĩnh viễn cũng không biết, bởi vì trước đó Lục Khiên là khủng long bạo chúa, cho nên anh ăn quá nhiều thịt từ đó thể trọng tăng vọt. Đến mức hiện tại biến thành Thân Vương Huyết Tộc, nhưng bởi vì anh quá nặng… Không bay lên được.
Thân Vương điện hạ đẹp đẽ thật ra đã bị đả kích, anh cũng không rõ vì sao chính mình lại tỉnh ngủ, rồi đột nhiên biến thành nặng như vậy!
Tuy rằng hình dáng không thay đổi, nhưng bởi vì mật độ gia tăng, cho nên thể tích không có thay đổi mà chất lượng lại…
Vẫn thay đổi theo!!!
A, Vật lý học…Vật lý học thật tàn nhẫn.
Yên lặng nhìn về phía cửa sổ trong lòng Thân Vương điện hạ tiếp tục lén làm thơ.