Tô Li kể lại đơn giản nguồn gốc của dịch chữa trị gen.
Phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh.
“Chị… chị nói thật ạ?”
Em trai Tô há hốc mồm nhìn Tô Li, không tin nổi trên đời này thực sự có người ngoài hành tinh biến đổi gen.
Bố Tô liếc mắt nhìn con trai ngốc nhà mình, nói: “Chị con sao có thể bịa chuyện lừa mọi người vào lúc này được, con động não suy nghĩ chút đi!”
Em trai Tô tủi thân: “…”
#Hằng ngày không thích bố#
Trọng điểm mà bố Tô chú ý khác nhau, ông hỏi thẳng Tô Li: “Dịch chữa trị gen này có giới hạn sử dụng không? Hoặc là tác dụng phụ?”
Tô Li giải thích: “Nguyên lý của thuốc chỉ là chữa trị tế bào biểu hiện sai, tương đương với việc thân thể đang tự tiến hành nên không có tác dụng phụ.”
“Nhưng bởi vì thuốc này có thể cưỡng chế kéo dài tuổi thọ của người bệnh, cho nên, để giảm bớt ảnh hưởng của người sử dụng với lịch sử, việc sử dụng dịch chữa trị gen được quy định rõ, người bệnh phải duy trì trạng thái về hưu khi sử dụng thuốc.”
“Nói cách khác, nếu mẹ uống thuốc này thì không thể tiếp tục làm việc mà phải trải qua cuộc sống nhàn rỗi.”
Mẹ Tô hơi nhếch khóe môi, cười một cách cứng nhắc:
“Mẹ như thế này… vốn không… không có cách nào làm việc tiếp được…”
“Mẹ đồng… đồng ý thử một lần…”
“Mẹ, mẹ không muốn A Huy lại phải hoảng sợ nữa…”
Lúc mẹ Tô được cấp cứu có tỉnh lại một thời gian ngắn, bà thấy biểu cảm tuyệt vọng đau khổ của con trai, trái tim bà đau đớn không chịu được, giống như không thể nào khống chế được suy nghĩ bi quan của bản thân, rõ ràng không nỡ nhưng lại muốn chết luôn đi cho rồi.
Mẹ Tô tranh thủ lúc bản thân còn có thể duy trì tỉnh táo, tiếp tục khó nhọc, đứt quãng nói:
“A Li và A Huy đừng dùng thuốc vội, chờ, chờ mẹ dùng thử trước, xem có hiệu quả không, không có vấn đề thì, các con, các con hãy dùng…”
Trong lòng Tô Li rất tin tưởng thù lao của bản thân, rốt cuộc thì ba học sinh đối phương đưa tới đã rõ ràng chính xác là ở trong tay cô, mức độ đáng tin cao vô cùng, vậy nên tác dụng của thuốc hẳn là rất được bảo đảm.
Trước mắt cô chỉ có ba bình dịch chữa trị gen, để phòng ngừa sự cố bất ngờ nên cô vốn có kế hoạch đưa cả ba bình cho mẹ, dù sao cô và em trai còn trẻ, có phát bệnh cũng là chuyện của nhiều năm về sau.
Bố Tô đưa ra quyết định cuối cùng: “Chúng ta dùng thuốc nhưng không được dùng ở bệnh viện, tránh để người khác nhìn ra manh mối, giữ mẹ các con lại làm nghiên cứu khoa học thì phiền toái.”
“Chúng ta lập tức thu dọn đồ đạc, xuất viện về nhà.”
Bố Tô gió cuốn sấm rền bảo thư kí ngoài cửa giúp đỡ xử lý thủ tục xuất viện, một tiếng sau đã cùng vợ con trở về biệt thự.
Tô Li quay lại Cửa hàng số ①, lấy quả trứng màu trắng chứa dịch chữa trị ra.
Mẹ Tô nhìn viên kẹo tròn vo màu xanh biếc mà con gái đưa cho mình, bên trong dường như có ánh sáng màu xanh nhạt đang nhẹ nhàng chuyển động, bà chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp.
“Đây, đây là dịch, dịch chữa trị gen?”
Tô Li gật đầu: “Đây là phân lượng của tháng này, sau này mỗi tháng đều phải uống một lọ.”
Mẹ Tô cẩn thận bỏ viên kẹo xanh biếc vào miệng, cả nhà lớn bé đều trừng mắt, ngưng thở nhìn bà, sợ bỏ qua chuyện gì.
Hương vị khi xuống họng rất kì quái, vừa đắng vừa chát, cơn đắng qua đi lại có vị hơi ngọt, còn có cảm giác sặc mũi, mẹ Tô vô thức chảy nước mắt.
Bố Tô khẩn trương hỏi: “Cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Mẹ Tô cười khẽ lắc đầu, nhận khăn giấy con trai đưa, chấm chấm khóe mắt, cả nhà yên tĩnh chờ đợi khoảng 5 phút đồng hồ.
Bố Tô lại khẩn trương hỏi vợ: “Cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Mẹ Tô cố ý nở nụ cười để mọi người yên tâm: “Thuốc này đắng thật đấy, hahaha…”
“Còn nữa, mọi người đừng nóng vội, làm gì có thuốc nào tác dụng nhanh như vậy, chắc chắn phải chờ một thời gian mới thấy hiệu quả…”
Bố Tô há tô miệng: “!!!”
Mắt Tô Li tràn đầy kinh ngạc và vui vẻ: “!!!”
Lục Khiên nhếch miệng cười nhìn sen nhà mình.
Chỉ có em trai Tô vẻ mặt mờ mịt: “???”
Bố Tô vừa kích động vừa vui vẻ, ôm chặt lấy vợ mình, cười đến mức khóe mắt ươn ướt: “Thật sự có tác dụng! Thật sự có tác dụng! Em nói chuyện nhanh nhẹn hơn, thân thể cũng không cứng đờ nữa, tốt quá, thật sự tốt quá!”
Lúc này em trai Tô mới hiểu được, cậu nhảy cẫng lên như châu chấu rồi chạy quanh phòng khách một vòng.
Bố Tô kéo Tô Li vào trong ngực, người một nhà ôm chặt lấy nhau.
Bố Tô quay đầu nhìn con trai đang lên cơn điên của mình: “Nhỏ tiếng chút! Bình tĩnh bình tĩnh! Còn không qua ôm mẹ nhanh, đứng ngốc trên bàn cơm làm gì.”
Lúc này em trai Tô cũng không rảnh để chán ghét bố mình, cậu giống như chú chim nhỏ bay về tổ, vui sướиɠ nhào vào lòng bố mẹ.
Lục Khiên cũng không chịu cô đơn, anh nhào lên đè lên người Tô Li, cả nhà đều vui vẻ như muốn bay lên vậy.
Đột nhiên, Tô Li hét lớn một tiếng: “A Khiên, con gấu béo nhà anh, anh không biết rõ cân nặng của mình à? Mau xuống khỏi lưng em!”
Lục Khiên: “…”
Bị sen ghét bỏ cân nặng, không vui!
Đợi đến khi tất cả đều đã bình tĩnh trở lại thì đã qua vài tiếng đồng hồ, trong lúc đó Tô Li còn bớt chút thời gian thay tã, bón sữa cho mấy con thú con.
Lúc trở về, cô hỏi mẫu thân đại nhân nhà mình: “Mẹ, mẹ định sau này làm gì?”
Mẹ Tô ngồi lên thảm yoga, thử đủ loại tư thế tập, rất nhiều tư thế trước kia không làm được giờ lại dễ như trở bàn tay, còn có thể cảm giác được thể lực tốt hơn rất nhiều.
Giống như quay lại tuổi hai mươi vậy!
Nếu tình trạng thân thể đã cho phép, mẹ Tô suy nghĩ một chút, bà muốn nhân cơ hội này hoàn thành một số ước mơ mà khi còn trẻ chưa thực hiện được.
Bà trả lời: “Công ty thì không cần lo lắng, vì trước đó mẹ nghĩ thân thể của mình sẽ xảy ra vấn đề nên mẹ đã tìm sẵn quản lý cấp cao, tìm thời gian ký hợp đồng với cô ấy là được.”
Vốn mẹ Tô muốn giao công ty cho con gái, tiếc là Tô Li không có hứng thú, nhất quyết chọn học thú y, hết cách, bà đành phải tìm quản lý hỗ trợ, sau này con gái con trai chỉ cần trở thành thành viên ban quản trị, mỗi năm chờ chia hoa hồng là được.
Tô Li hỏi bà: “Vậy sau khi về hưu mẹ định làm gì?”
Mẹ Tô vui vẻ cười, thân thể nhẹ nhàng làm tinh thần bà trẻ ra rất nhiều.
“Mẹ muốn thử sinh tồn dã ngoại, đây là chuyện mẹ muốn làm nhưng chưa có điều kiện làm, giờ mẹ giống như có được sinh mạng thứ hai nên muốn thử một lần!”
Tô Li: “…”
Em trai Tô: “… Mẹ, mẹ điên rồi à? Sức khỏe của mẹ vừa mới tốt mà mẹ đã muốn bay lên trời rồi?”
Bố Tô gõ bụp một phát lên đầu tổ chim của con trai: “Chú ý cách dùng từ, nói chuyện với mẹ như thế à?”
Mẹ Tô là kiểu người đã muốn thì sẽ tìm mọi cách để thực hiện mục tiêu, tính cách này của Tô Li rất giống bà.
Bà cười giải thích: “Các con đừng lo, cũng không phải là ngày mai lập tức đi khiêu chiến, tất nhiên trước đó cần chuẩn bị sẵn sàng…”
“Ví dụ như học kĩ năng sinh tồn, ví dụ như mới giáo viên có kinh nghiệm đến huấn luyện, trước tiên rèn luyện sức khỏe thật tốt, lập ra đường đi và kế hoạch cấp cứu…”
Tô Li: “…”
Khi cô nghe thấy mẹ nói rõ ràng chi tiết từng kế hoạch muốn hoàn thành thì cô đã biết mình không có khả năng thuyết phục bà từ bỏ sở thích nguy hiểm này.
Sếp nhà người ta một khi bị cưỡng chế về hưu, phải ủy quyền cho người khác đều sẽ có một thời gian rất dài không thích ứng nổi.
Mà sếp nhà bọn họ, đã có kế hoạch tỉ mỉ để chuẩn bị tham gia sinh tồn dã ngoại từ sớm rồi!
Mẹ không thể giống mẹ nhà người ta, về hưu thì đi nhảy quảng trường, đừng khiêu chiến cực hạn được không!
Tô Li đặt hy vọng duy nhất lên người bố mình, mong ông có thể cứng rắn lên, khuyên nhủ bà mẹ đang có suy nghĩ kì lạ này.
Kết quả, dù gì bố Tô cũng cùng mẹ Tô làm vợ chồng mấy chục năm trời, rất hiểu con người của vợ, nửa câu cũng không khuyên mà nói thẳng với mẹ Tô:
“Thật ra anh cũng muốn tham gia, em có thể chờ anh mấy tháng không, trước đó anh đã tăng ca xử lý công việc công ty, vốn là anh định về hưu chăm sóc em lúc em bệnh tật, hiện tại gặp được hi vọng, chúng ta vừa lúc lập thành một đội, cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.”
Tô Li: “…”
Em trai Tô: “…”
Mẹ Tô nhìn cái bụng đang có xu thế phát triển thành bụng bia của bố Tô, ánh mắt có hơi dao động: “Mấy tháng à, lâu vậy…”
Vợ mình vừa chuyển mắt bố Tô đã biết bà nghĩ gì, ông đen mặt ôm lấy mặt vợ mình, lời lẽ chính đáng nói:
“Vừa lúc em có thể tranh thủ mấy tháng này để rèn luyện thân thể, bệnh của em vừa khỏi, anh chắc chắn không đồng ý cho em vận động mạnh.”
Vừa dứt lời, bố Tô còn không phục mà cúi đầu cắn một cái lên môi vợ, hùng hổ nói:
“Còn nữa, ánh mắt chê bai của em khi nãy là thế nào hả? Anh bận công việc nên mới có mỡ bụng, luyện tập một chút rồi sẽ lại trở về cơ bụng sáu múi!”
Em trai Tô: “…”
Tại sao lại đột nhiên ngược cẩu! Trong nhà cũng chỉ còn mỗi con cẩu độc thân quý giá là cậu thôi đó!
Tô Li xoa xoa giữa mày: “…”
Cô đột ngột đứng dậy, cứng rắn tuyên bố: “Mẹ, mẹ gửi kế hoạch của mẹ cho con, con tìm nhân viên chuyên nghiệp kiểm tra sức khỏe cho mẹ, nếu không qua thì không được đi!”
Mẹ Tô cúi đầu: “Được.”
Tô Li lại đột nhiên vén áo Lục Khiên lên, để lộ cơ bụng hoàn hảo của anh, chỉ vào đó nói với bố Tô: “Bố, đây là mục tiêu của bố, nếu bố không luyện được như thế này thì không bàn chuyện đi cùng mẹ nữa!”
Bố Tô bị nghẹn, chần chờ một chút rồi miễn cưỡng đồng ý: “Được.”
Chỉ là ánh mắt ông nhìn Lục Khiên khiến cho gấu trúc hung bạo cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
“Còn em!”
Em trai Tô đột nhiên bị tay ngọc của chị mình chỉ vào mũi.
Tô Li trừng mắt nhìn em trai: “Tại sao kiểm tra giữa kì tất cả đều không đạt tiêu chuẩn! Có phải ngứa da muốn bị anh rể đánh một trận hay không?”
Em trai Tô run bần bật, điên cuồng lắc đầu.
Tô Li hạ tối hậu thư: “Thi cuối kì tất cả phải đạt 80 điểm trở lên.”
Em trai Tô đáng thương, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Nếu không thì?”
Tô Li cười nguy hiểm: “Để anh rể đưa em đi chơi vui vẻ suốt kì nghỉ hè, thế nào, thích không?”
Em trai Tô ngã lộn nhào về phòng học, thề không bao giờ mải chơi trốn học nữa!