Đối với vấn đề của Tô Li, đầu tiên là hiệu trưởng gật gật đầu, sau đó mới giải thích nói: “Cô cũng thuộc nhóm động vật có vυ' đấy, ngược dòng về thời tiền sử, nói không chừng tổ tiên của hai chúng ta còn là thân thích của nhau đó.”
Cũng có lý.
Tô Li lại đưa ra vấn đề thứ hai:
“Tôi còn muốn hỏi một chút, các người đưa học sinh tới Trái Đất thực tập, địa cầu có thể bị lộ vị trí, bị tấn công bởi các hành tinh có nền văn minh tiên tiến hơn không?”
Hiệu trưởng sửng sốt, ban đầu có chút mờ mịt, sau đó đột nhiên ha ha nói: “Cái gì mà lộ ra vị trí, mọi hành tinh trong Thiên Hà Cổ Tích của chúng tôi đều biết vị trí cụ thể của Trái Đất mà! Chúng tôi chính là từ Trái Đất đến đây, Trái Đất chính là hành tinh mẹ của chúng tôi, ai lại ăn no rảnh rỗi rồi đi tấn công quê quán của mình? Bên cạnh đó, tất cả các phương thức liên lạc ở hành tinh mẹ đều được giám sát chặt chẽ, chúng tôi đã sớm muốn mở khóa học thực tập này, nhưng bởi vì người phụ trách Không – Thời gian quá nghiêm khắc, chúng tôi đã nộp đơn xin hơn một trăm năm mới được phê duyệt. Trong đó có quy định nghiêm khắc nhất là chúng tôi không thể nhúng tay vào việc phát triển khoa học kỹ thuật của hành tinh mẹ. Học sinh của chúng tôi chỉ có thể thực hiện nghiên cứu về cuộc sống và văn hóa, nếu không thì khóa học này sẽ bị dừng lại khẩn cấp, các nhân viên của Cơ quan quản lý Không – Thời gian sẽ tiến hành chia cắt và khôi phục lại như ban đầu.“
Tô Li: “Tại sao vậy?”
Hiệu trưởng: “Bởi vì hành tinh mẹ là nơi khởi đầu, nếu khoa học kỹ thuật thay đổi quá nhiều, phát triển quá nhanh, sẽ làm cho mối quan hệ của các hành tinh thật vất vả mới ổn định như hiện tại lại hỗn loạn lần nữa, đến lúc đó nói không chừng lại đại chiến khói lửa tưng bừng mấy ngày liền.”
“Tôi hiểu rồi.”
Tô Li nghe những quan hệ chính trị phức tạp mà đau đầu, chỉ cần biết rằng Cửa hàng số ① cũng sẽ không mang lại thảm họa đến cho Trái Đất, còn những việc của mấy vạn năm sau cũng không tới phiên cô phải nhọc lòng…
Cái mà cô thật sự quan tâm là…
“Ừm, tôi có thể hỏi một chút hay không, làm giáo viên thực tập, tiền lương được tính như thế nào?”
Hiệu trưởng nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, điều kiện thế nào mới có thể giữ được người giáo viên được chọn cuối cùng này đây.
Đôi mắt đen sì của ông ấy nhìn chằm chằm vào Tô Li, đến khi sau lưng cô rợn cả tóc gáy, sau đó mới hỏi: “Gia đình của cô bị bệnh múa giật Huntington* di truyền?”
(*Bệnh múa giật Huntington là một bệnh di truyền do sự thoái hóa của các tế bào thần kinh trong não bộ gây ra. Đây là tình trạng mà cơ thể gặp phải những rối loạn vận động và có những chuyển động không thể đoán được. Ngoài ra, Huntington cũng dẫn đến những rối loạn về mặt tâm lý hay nhận thức của người bệnh)
Tô Li ngẩng ra một chút, qua một lúc lâu mới gật đầu một cách cứng ngắc.
Không chỉ mình cô bị, mẹ cô và em trai cũng đều bị.
Bệnh múa giật Huntington là một loại bệnh nhiễm sắc thể di truyền thường hiếm thấy, thường phát bệnh ở tuổi trung niên, đặc trưng của nó là các động tác rối loạn chức năng nhận thức và tâm thần giống như khiêu vũ. Người bệnh thường chết từ 15 đến 20 năm sau khi phát bệnh.
Mà mẹ của Tô Li, đã có dấu hiệu phát bệnh.
Tô Li lập tức nghĩ đến khoa học kỹ thuật trong tương lai tất nhiên là phát triển hơn, hai mắt sáng ngời, vội vàng hỏi: “Các ông có thuốc? Hoặc là nói các ông có thể chữa khỏi bệnh của chúng tôi?”
Hiệu trưởng vuốt vuốt chòm râu trắng, mỉm cười trả lời: “Bệnh múa giật huntington đã được chữa khỏi hoàn toàn rất nhiều năm trước kia và cũng đã biến mất rồi, nên trên thị trường bây giờ căn bản không còn sản xuất loại thuốc này nữa. Ngay cả cách trị liệu cũng chỉ có trong những quyển sách y học cổ, căn bản là không còn bác sĩ nào trị được loại bệnh này.”
Suy nghĩ trong đầu của Tô Li đang quay cuồng, đặc biệt là khi nói về cuộc sống của bản thân và gia đình cô.
“Không phải các ông có máy móc đi xuyên thời gian sao? Có thể xuyên về thời đại thích hợp, mua một chút thuốc về đây hay không, tôi có thể nhận cái này thay cho tiền lương. Nếu ngài có thể làm như tôi nói, tôi sẽ nhận công việc này không chút do dự.”
Không biết vì sao mà ông lão lại lắc đầu, hai bím tóc trên đỉnh run lên theo động tác của ông ấy.
Ông ấy giải thích với sự tiếc nuối: “Cơ quan quản lý Không – Thời gian quản lý việc này rất chặt chẽ. Không thể chỉ vì một sinh vật nào đó mà mở ra cánh cửa thời không.”
Tô Li nhanh chóng ổn định cảm xúc hưng phấn không thôi lúc đầu lại, cô cũng không thất vọng khi nghe viện trưởng nói lời cự tuyệt, ngược lại còn bình tĩnh mà hỏi: “Nếu ngài đã cố ý đưa ra chứng bệnh của tôi, chắc chắn sẽ có phương pháp giải quyết khác.”
Bằng không thì hà tất phải hỏi nhiều.
Hiệu trưởng gật gật đầu, thầm khen bộ phận nhân sự làm việc cũng khá tốt, tuyển được một giáo viên thực tập thông minh đáng tin cậy.”
“Không tồi, nguyên nhân của bệnh múa giật Huntington là do tính không chính xác của chuỗi polynucleotide trên gen Huntington, ảnh hưởng đến các con đường phân tử khác nhau, cuối cùng là dẫn đến rối loạn chức năng thần kinh và suy thoái gen. Đối với vấn đề này, tôi có thể cung cấp cho cô 3 chai dịch chữa trị gen mỗi tháng Tuy rằng không thể trị tận gốc bệnh của cô, nhưng sẽ hiệu quả trong việc áp chế việc gen tiến hóa sai. Chỉ cần mỗi tháng có dùng dịch chữa trị gen đúng hạn, tôi có thể bảo đảm là bệnh sẽ không phát tác.”
Tô Li đồng ý công việc này không chút do dự, y học hiện tại đối chưa có biện pháp đối với loại bệnh di truyền này, hôm nay thật vất vả mới gặp được cơ hội có thể khống chế được bệnh tình, hiện tại trên người mẹ cô đã xuất hiện triệu chứng bệnh tình rõ ràng, dù thế nào thì cô cũng sẽ không từ bỏ.
Tô Li, người rất nổi tiếng, ngay lập tức đảm nhận vị trí giáo viên của lớp thực tập và đi làm trong vài phút.
“Xin hỏi thầy hiệu trưởng, nội dung cụ thể công việc của tôi là gì? Học sinh cần phải học cái gì? Khi nào nhập học, khi nào chương trình học kết thúc? Có bao nhiêu học sinh? Có bao nhiêu loại sinh viên?”
Một đống vấn đề được quăng vào người của viện trưởng, làm cho ông ấy không biết phải trả lời từ đâu.
Hiệu trưởng cười ha hả mà nói: “Đừng nóng vội đừng nóng vội, sau khi cô đã xác định là sẽ nhận công việc này, chúng tôi còn muốn báo cáo lên trên để xin cho cô vào biên chế, sau đó lại sắp xếp cho đồng nghiệp tìm cô ký kết hợp đồng. Cô về nghỉ ngơi trước, thương lượng quyết định này lại với người nhà, cô phải biết rằng thời hạn hợp đồng của chúng tôi là 50 năm.”
Tô Li gật đầu, ngẩng mặt hỏi: “Chuyện này… sau khi ký hợp đồng xong, tôi có thể nhận dịch chữa trị gen từ tháng này luôn không? Mẹ của tôi cũng bị bệnh di truyền, tôi có thể …”
Hiệu trưởng cười gật đầu: “Đương nhiên, phòng tài vụ sẽ cho cô biết phương pháp sử dụng và biện pháp phòng ngừa cụ thể. Được rồi, cô cứ về nghỉ ngơi trước đi, sau khi chúng tôi báo xuống cho cấp dưới, sẽ mau chóng sắp xếp cho cô ký kết hợp đồng.”
Tô Li vừa mới trả lời một tiếng được, vừa mở mắt ra đã về tới phòng khách nhà mình. Cúi đầu nhìn đồng hồ, mới có 10 phút trôi qua. Mà trên bàn trà trước mặt cô, là một phiên bản nhỏ của Cửa hàng số ① mà cô đã lắp ráp xong, nhắc nhở Tô Li rằng tất thảy mọi thứ vừa xảy ra không phải là một giấc mơ.
Đột nhiên, có tiếng ai đó dùng chìa khóa mở cửa.
Lục Khiên, chồng của Tô Li đã về.
Cô phấn khởi mà nhào tới, dép lê vẫn chưa mang, còn chưa kịp kể cho chồng mình nghe chuyện vừa mới xảy ra.
Lục Khiên liếc mắt một cái liền thấy trên bàn trà có một bộ trò chơi ghép hình lập thể.
Trong đầu của anh giống như có một cái công tắc bí mật đột nhiên bị kích hoạt, trước mắt tối sầm, rầm một tiếng đã ngã vật ra đất.
++++
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lục Khiên: Đinh —– A Li, chồng của bạn đã online
Tô Li: Chồng vừa online đã rớt mạng