【 Không thể bắt đầu hoạt động cửa hàng đầu tiên 】
【 Hoàn thiện cửa hàng số ①, chuẩn bị đi vào hoạt động】
【 Lần này không thể chuyển phát tín hiệu đi 】
【 Cần chọn một người chủ cửa hàng thân thiện 】
【 Bắt đầu tìm chủ tiệm 】
【 Đang tìm kiếm ……】
Tô Li từ nhỏ đã rất có duyên với động vật, khi còn học tiểu học, mẹ cô dẫn cô đi tham quan vườn bách thú, kết quả cô bị rơi khỏi cây cầu gỗ vì đυ.ng trúng học sinh trung học đang vô ý đùa giỡn ven đường, rơi xuống giữa hồ nước.
Tiểu Tô Li không những không biết bơi, mà trong hồ còn có vài con cá sấu!
Dù hầu hết bầy cá sấu đều đang lười biếng híp mắt ngủ gật, căn bản không chú ý tới người vừa rơi xuống nước, nhưng lại có một con cá sấu to khỏe nhất bắt đầu chậm rãi tiến tới gần Tô Li…
Tình huống rất nguy hiểm.
Khi mẹ cô vội vàng đến độ muốn nhảy xuống hồ cứu con gái mình, Tiểu Tô Li đang giãy giụa ở trong nước thì phịch một cái, được một con cá sấu thích giúp đỡ mọi người nâng lên.
Tiểu Tô Li ngồi ổn định trên lưng con cá sấu to lớn, thở dốc, dùng sức ho ra số nước đã sặc đến phổi.
Các du khách đang vây xem ở hiện trường đều bị hình ảnh ở trước mắt làm cho sợ hãi đến ngây người.
Con cá sấu lớn không chỉ không cắn Tiểu Tô Li, mà còn cứu cô một mạng, thậm chí còn chở cô an toàn, đưa đến bên cạnh ao, giao cho nhân viên công tác đang chạy như điên tới để cứu người.
Cũng chính từ hôm nay, Tô Li nhận thức được rõ ràng mình có nhân duyên không tồi đối với động vật.
Sau khi lớn lên và kết hôn, Tô Li gặp lại cậu bạn Đại Ngưu cùng lớp hồi cấp hai ở trường sơ trung, khi cô chạy bộ vào buổi sáng.
Đại Ngưu là một tên tiểu tử cao gầy, kiểu tóc húi cua, trông rất nhanh nhẹn.
Cậu ấy đang nắm sợi dây dắt chó đi dạo, thỉnh thoảng ngân nga vài câu hát, mỗi lần cậu hát xong một câu, con chó lại “ngao ngao~” vài tiếng, thoạt nhìn giống như cả 2 đang cùng nhau hát tình ca.
Chó cưng của Đại Ngưu là một loại chó chăn cừu của Đức, đầu của nó có đường cong rắn chắc, đôi mắt hình hạnh nhân, phần cổ vạm vỡ, dáng dấp mạnh mẽ.
Nó thường xuyên ngẩng đầu, đem phần cổ cao cao ngước lên, đó là dấu hiệu khi chó cảm thấy hạnh phúc.
Tô Li nhìn thấy cảnh này không tự chủ được mà nở nụ cười, chào hỏi bạn học cũ.
Lúc này không đến không được, Đậu Côve hưng phấn lập tức nhào tới người Tô Li, Đại Ngưu kéo về mãi mà không được.
Thân thể của con chó này quá nặng, đầu lại cao lớn uy mãnh, lúc này lại đứng thẳng dậy vồ lấy người khác quả thật có chút dọa người.
Đại Ngưu nói lớn: “Đậu Côve, dừng lại, mau dừng lại!”
Nhưng căn bản con chó không chịu nghe, vẫn liên tục định lao đến, vồ lấy Tô Li.
Cuối cùng vì bất đắc dĩ, Đại Ngưu đành phải ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy Đậu Côve, lúc này mới giải cứu được cô.
Đại Ngưu không ngừng xin lỗi Tô Li: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Đậu Côve không có ác ý, cũng không cắn cậu, là vì nó quá thích cậu thôi!”
Tô Li vỗ vỗ vào cái quần bị Đậu Côve làm bẩn, không để ý mà cười nói: “Tớ biết tớ biết, nó chỉ là quá nhiệt tình mà thôi.”
Thấy bạn học cũ thật sự không bị dọa sợ, Đại Ngưu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Vất vả lắm Đậu Cove mới có thể bình tĩnh lại, đợi đến lúc này Đại Ngưu mới dám buông nó ra, đứng lên buồn rầu giải thích với Tô Li:
“Muốn mang nó ra tản bộ thì phải chọn nơi xa lạ một chút, bởi vì chỉ cần tớ chào hỏi một người nào đó, nó sẽ lập tức hưng phấn đến mức nhào lên người của người ta, giống như nó cũng đang muốn cùng người ta chào hỏi vậy.”
Tuy rằng Tô Li cũng rất thích động vật, nhưng vẫn khuyên bạn học cũ một câu: “Để chó trèo lên vồ vào người có vẻ không tốt lắm, như vậy rất nguy hiểm, những người khác sẽ cảm thấy nó hung dữ.”
Đại Ngưu thở dài: “Đúng vậy, sự nhiệt tình này của Đậu Côve làm tớ buồn đến rụng tóc!”
Sự hiểu biết đối với động vật của Tô Li tương đối chuyên nghiệp, cô giải thích: “Loại tình huống giống Đậu Côve này là bởi vì lúc còn nhỏ không được huấn luyện tốt, lúc còn nhỏ thì chó con rất thích vồ người, đa số sẽ cảm thấy chúng thật đáng yêu, nhưng khi chúng nó trưởng thành thì sẽ rất phiền toái, đặc biệt là những con chó to lớn.”
“Nó sẽ không cảm thấy bề ngoài của mình đã trở nên to lớn hung hăng, mà cho rằng mình vẫn là tiểu bảo bối của chủ nhân như cũ, nhào tới sẽ được người yêu thích.” Cho nên, nếu chúng ta phản ứng tích cực với loại hành vi vồ người này, nó đương nhiên sẽ vì vậy mà luôn lặp lại mãi.”
Đại Ngưu nghe được mà sửng sốt, buột miệng thốt ra: “Làm sao mà cậu biết nhiều như vậy?”
Tô Li cười trả lời: “Bởi vì tớ là bác sĩ thú y, đối với hành vi của động vật sẽ hiểu biết hơn người bình thường một chút.”
Ánh mắt của Đại Ngưu sáng ngời, giống như đã tìm thấy được cọng cỏ cứu mạng, lập tức nhờ vả: “Vậy cậu có thể giúp tớ hay không, dạy Đậu Côve không được đứng lên vồ người nữa.”
Tô Li gật đầu: “Tớ sẽ cố thử một lần. Ừm, kỳ thật rất nhiều lúc con người chúng ta khen thưởng hành vi vồ ôm này của loài chó, nhưng chính chúng ta cũng không ý thức được điểm này.”
Đại Ngưu lập tức giơ tay tỏ vẻ trong sạch: “Tớ không có như vậy, mỗi lần Đậu Côve vồ người, tớ đều sẽ đẩy nó ra, còn sẽ bảo nó dừng tay, bắt nó xuống khỏi người của họ.”
Tô Li cười ha ha nói: “Tớ nói Đại Ngưu này, kỳ thật những động tác này của cậu được Đậu Côve xem là một loại cổ vũ đó! Có khi trong đầu nhỏ của nó lại tưởng là: ‘Ô kìa, chủ nhân đang chú ý tôi, anh ta còn vuốt ve tôi’, Đậu Côve sẽ tiếp tục duy trì, cố gắng vồ người khác! Những phản ứng của cậu đều là một loại chú ý, mà những sự chú ý đó sẽ cổ vũ nó lại vồ người lần nữa.”
Đại Ngưu bừng tỉnh ngộ: “Thì ra đây chính là nguyên nhân!”
Tô Li kiềm chế sự thôi thúc muốn ngồi xổm xuống sờ vào cái đầu to đáng yêu của Đậu Côve, kiến nghị với Đại Ngưu: “Cho nên một, muốn cho Đậu Côve không vồ người, chúng ta phải nói cho nó biết loại này hành vi không được loài người ưa thích.”
Đại Ngưu: “Tớ phải làm thế nào?”
Tô Li: “Luyện tập, sử dụng phương pháp luyện tập chính xác hơn.”
Đại Ngưu quả thực ham học hỏi như khát nước gặp được coca, lập tức hỏi: “Cụ thể là luyện tập như thế nào?”
Tô Li suy nghĩ, trả lời: “Lát nữa tớ sẽ tiến về phía cậu từ phía đằng xa, nếu Đậu Côve xông tới trước, tớ sẽ không nhìn thẳng vào mắt nó, không duỗi tay ôm nó, càng không vuốt ve nó. Nếu nó vồ lên người tớ, tớ sẽ làm bộ không nhìn thấy nó, sau đó bình tĩnh mà xoay người sang chỗ khác, lạnh nhạt quay lưng với nó.”
Đại Ngưu: “Chỉ cần như vậy là được sao?”
Tô Li giải thích: “Hành vi vồ người của Đậu Côve là để hấp dẫn sự chú ý của tớ, cho nên chúng ta muốn cho nó biết, chỉ có bốn chân chạm đất ngoan ngoãn giữ bình tĩnh, mới được chúng ta chú ý tới, mới được chủ nhân vuốt ve, khen ngợi.”
Đại Ngưu hấp tấp không chờ nổi, nói: “Chúng ta cố gắng thử một lần, nếu có thể làm cho Đậu Côve bỏ tật xấu này của nó, tớ nhất định sẽ bao cậu ăn một bữa thịnh soạn!”
Có thể thấy thói quen thích đứng thẳng vồ người của cún bảo bối nhà Đại Ngưu làm cậu ta ăn không ngon ngủ không yên.
Biện pháp của Tô Li rất hữu hiệu, chỉ qua vài lần huấn luyện, Đậu Côve đã học được, không hề đứng dậy vồ người nữa, mà ngoan ngoãn ngồi ở bên người chủ nhân, điên cuồng hất đuôi để biểu đạt sự thích thú của mình.
Nó nghiêng đầu dùng đôi mắt to ướt dầm dề nhìn Tô Li, làm cho người đối diện muốn tan chảy cả con tim.
Đại Ngưu rất vui vẻ, duỗi tay vuốt ve cổ và lông của nó không ngừng, làm cho Đậu Côve bị sờ đến nheo mắt lại, hưởng thụ đến run cả lỗ tai.
Tô Li quả thực bị chọc đến tâm can run rẩy, cô cũng gia nhập vào đội ngũ vuốt lông của Đậu Côve.
Đậu Côve càng thêm vui sướиɠ thì lỗ tai càng run, hơn nữa còn run có tiết tấu, đầu tiên là lỗ tai bên trái run, sau đó là lỗ tai bên phải, tiếp theo là trái phải luân phiên run run, cuối cùng hai bên lỗ tai cùng nhau vui sướиɠ mà run rẩy, như là đang cùng nhau nhảy múa.
Tô Li ở bên cạnh cảm thấy mỹ mãn mà vuốt lông, một bên dặn dò Đại Ngưu: “Cậu phải nhớ tăng cường huấn luyện vài lần, cho Đậu Côve hoàn toàn nhớ kỹ.”
Đại Ngưu rất cảm kích, một hai phải mời cô ăn một bữa thịnh soạn để bày tỏ lòng biết ơn chân thành.
Tô Li từ chối, cô khom lưng nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt lông xù xù của Đậu Côve rồi mới tách ra khỏi bọn họ, tiếp tục chạy bộ.
【Đã tìm được chủ cửa hàng】
【Chuẩn bị giao】
Người tập luyện buổi sáng không nhiều lắm, công viên thưa thớt chỉ có vài vị bác trai bác gái tản bộ, lúc Tô Li rẽ vào con hẻm đang chuẩn bị chạy lên sườn núi…
Đột nhiên từ trên trời giáng xuống một cái hộp chuyển phát nhanh, nện ngay xuống trước mặt cô, suýt chút nữa là đập trúng vào mũi của cô rồi.
Tô Li vỗ vỗ ngực, sợ tới mức thở ra 1 hơi thật mạnh, nhặt hộp chuyển phát nhanh vừa thấy trên mặt đất lên, trên mặt hộp có viết:
Chuyển phát nhanh vật phẩm: Cửa hàng số①
Người nhận bưu kiện: Tô Li
Phương thức liên hệ của người nhận: 136********
Sau đó thì tin tức gì cũng không có, không có người gửi bưu kiện, cũng không có phương thức liên hệ của người gửi, càng không có… nhân viên chuyển phát nhanh!
Bốn phía đều an tĩnh, trừ Tô Li ra thì không còn ai nữa cả.
Cô ngẩng đầu nhìn lên không trung, còn tưởng rằng khoa học kỹ thuật đã phát triển đến mức có thể thông qua máy bay không người lái để chuyển phát nhanh, đáng tiếc, cũng không có, bầu trời trừ hai con chim sẻ vừa bay qua thì ngay cả nửa cái bóng của máy bay không người lái cũng không thấy.
Chuyện này đúng là khủng bố mà.
Hộp chuyển phát nhanh trong tay Tô Li không lớn, vuông vức, một cái hộp các-tông bình thường, được gói gọn gàng, không có nơi nào kỳ quái.
Cô lắc lắc thử cái hộp giấy, bên trong phát ra tiếng giấy các-tông va chạm.
Tô Li là người rất hiếu kỳ, lại có lá gan rất lớn, nhìn thấu loại chuyện kỳ quái này cũng không sợ hãi, sau khi xác nhận lại lần nữa bưu kiện chuyển phát nhanh này đúng là gửi cho mình, liền cầm hộp chuyển phát nhanh về nhà.
Mặc kệ nó rốt cuộc là cái gì, cứ mở ra nhìn kỹ rồi hẵng nói.
Kết quả, trong nháy mắt Tô Li đang mở hộp chuyển phát nhanh thần bí này ra, trước mắt đột nhiên tối sầm, sau đó cảnh sắc chung quanh liền thay đổi.
Rõ ràng là cô đang ngồi ở sô pha trong phòng khách nhà mình, cái hộp chuyển phát nhanh ở trên bàn trà, chỉ vừa nháy mắt một cái, cô đã ngồi ở trong một căn phòng kín kỳ quái.