Mỹ Nhân Ác Độc Lại Bị Nhóm Điên Phê Lộng Khóc

Quyển 1 - Chương 2: Giẫm Lên Ngực Chính thụ, Bị Hắn Liếm Ngón Chân

Thiếu niên ôn hòa tuấn diễm hiển nhiên không ngờ bên trong còn có người, giữ nguyên động tác mở cửa, tầm mắt dừng trên người Giang Thất.

Không biết vì sao, ngực Giang Thất là lạ, thoạt nhìn có chút phồng lên, đường viền qυầи ɭóŧ mỏng manh ôm trọn lấy hai cánh mông, tròn vo vểnh lên cao, độ cong mượt mà xinh đẹp, chỗ nối liền gắt gao lõm xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy khe mông, một đôi chân thẳng tắp trắng như tuyết cực kỳ chói mắt.

Không đợi hắn kịp phản ứng, đã bị ngay một cẳng chân ngọc ngà trắng nõn hung ác đạp lên ngực.

Bàn chân Giang Thất giẫm lên ngực Tống Miện, cực kỳ nhục nhã đối phương, một nửa trọng lượng trên người đều đè lên, tức giận hung ác hỏi, "Ai cho ngươi vào? Hai tai ngươi điếc à? Không nghe thấy ở bên trong có tiếng sao? Hay là ngươi đang cố ý trả thù ta?”

Thời tiết oi bức, bên trên Tống Miện chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay mỏng manh, có thể cảm nhận được rõ ràng bàn chân giẫm lên ngực hắn vừa mềm vừa nóng, ngón chân phấn nộn mềm mại, thậm chí bởi vì đè lên l*иg ngực mà nén ra một mảnh phấn hồng tích tụ nơi ngón chân, cực kỳ đáng yêu.

Cánh môi mỏng của Tống Miện khẽ nhếch, ngước mắt nhìn lên dọc theo ngón chân trắng nõn, một mảnh tuyết trắng mềm mại, trên đôi chân thon dài ngay cả một sợi lông cũng không nhìn thấy, cuối chân giấu vào quần đùi rộng thùng thình cùng chiếc qυầи ɭóŧ không quá vừa người, lại có thể nhìn thấy khối mông thịt cao cao khép lại. Theo động tác của Giang Thất, chóp mông căng tròn kiều kiều run rẩy, mà bên trong chân, thịt mềm vừa trắng vừa phấn, rất thích hợp... Ngậm trong miệng liếʍ mυ'ŧ.

Tống Miện thần sắc tối tăm, cổ họng nhẹ nhàng lăn qua, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào cảnh xuân diễm lệ kia, trên mặt lại là vẻ mặt ảm đạm, tràn đầy áy náy mở miệng, "Xin lỗi, tôi không phải cố ý. ”

Nội tâm lại nói: "Thật tao.”

Lại không biết liêm sỉ quyến rũ hắn như thế.

Quả nhiên... Thiếu thao.

Giang Thất quen đi chân trần tắm rửa, nước bên trên còn chưa lau, giẫm lên ngực Tống Miện, lập tức làm ướt tất cả mảng áo trước ngực hắn, làm nó trở nên trong suốt, cơ bắp trước ngực hiện rõ ràng, ngay cả chỗ lồi nhỏ kia cũng đặc biệt rõ.

Không biết có phải Tống Miện đang sợ hãi hay không, Giang Thất cảm giác cơ ngực cứng rắn dưới chân phập phồng lợi hại, làm cho lòng bàn chân của cậu không thoải mái. Nhưng nhìn bộ dáng Tống Miện chật vật lại không thể không xin lỗi mình, Giang Thất trong lòng khoái hoạt, ngón chân cái trực tiếp giẫm lên khối lồi nhỏ kia, đè lên nhũ hạt màu hồng phấn dùng sức nghiền nát.

"Ưʍ..."

Tống Miện lập tức tràn ra thanh âm, bộ dáng thống khổ khó nhịn, thần sắc có chút ủy khuất, cũng không dám phản kháng.

Giang Thất đạp càng dùng sức, giống như muốn đem núʍ ѵú kia đè xuống ngực, nghiền vào trong da thịt, "Làm sai thì phải bị trừng phạt. ”

Tống Miện khó nhịn mím môi, động tác chậm chạp nắm lấy bắp chân trần trụi của Giang Thất, gian nan đứng dậy. Dưới ánh mắt chăm chú của đối phương, chậm rãi cúi đầu, mở ra đôi môi mỏng, khắc chế lại đói khát muốn ngậm lấy ngón chân phấn nộn mượt mà, đầu lưỡi ướŧ áŧ trượt.

Thơm quá.

Muốn ăn hết.

Giang Thất kinh ngạc, thật không ngờ Tống Miện lại hiểu lý lẽ như vậy, đồng ý cho cậu sỉ nhục. Có điều, bị người ta ăn ngón chân, ít nhiều gì cũng thấy hơi ghê tởm.

Đang chuẩn bị quát Tống Miện, bỗng cảm giác có thứ gì đó trơn trượt liếʍ lên ngón chân mình, ngón chân bị nhét vào một thứ mềm mại, Giang Thất sợ tới mức nhất thời rút chân về, bên trên còn mang theo nước miếng vừa dính lên.

"Con mẹ nó liếʍ chân lão tử làm gì?! Có ghê tởm hay không hả, thực là xúi quẩy.”

Giang Thất nhấc chân, điên cuồng cọ cọ lên trên người Tống Miện, lau sạch sẽ mới dừng lại, vẻ mặt u ám trừng mắt nhìn Tống Miện.

Tống Miện nửa ngồi trên mặt đất, trên người bị Giang Thất cọ thành một mảnh lộn xộn, đáy mắt ửng đỏ, giống như vừa bị người ta ngược đãi, "Thực xin lỗi, tôi chỉ muốn xin lỗi cậu, Thất Thất còn muốn tôi làm gì mới có thể nguôi giận?”

"Quỳ xuống."

Giang Thất cầm lấy điện thoại di động đặt trên bồn rửa mặt, Tống Miện đã quỳ xuống, cậu lại nhấc chân đạp lên lưng hắn một cái, Tống Miện không phòng bị, lập tức cúi người, hai tay chống trên mặt đất.

"Nếu đã muốn xin lỗi, liền từ đây bò qua, rồi hẵng lại xin lỗi." Giang Thất ngồi trên vai Tống Miện, hai chân tách ra đặt ở hai bên đầu hắn, có như vậy camera điện thoại đang mở mới có thể quay được mặt của cả hai người bọn họ.