Xuyên Nhanh: Ta Và Vai Ác Sống Tựa Lẫn Nhau

Chương 19: Em gái vai ác (19)

"Cần người khác làm gì, anh hai sẽ chiếu cố ngươi thật tốt."

"Nhưng nhà người khác đều có chị dâu nha." Tô Nguyên Nguyên nói. Cô cảm thấy tương lai chị dâu là ai cũng được, đừng liên quan đến Lý Thanh Diệp là được.

"Nhà chúng ta không cần chị dâu, chờ bé trưởng thành rồi lại nói. Vạn nhất người ta đến rồi khi dễ em thì làm sao?"

Tô Nguyên Nguyên nhíu mày: "Sao lại vậy chứ?"

"Đương nhiên sẽ như vậy, em xem trong thôn những người này, sau khi lấy vợ thì không còn đối tốt với người nhà nữa. Em không sợ anh hai về sau không thương em nữa sao?"

Tô Nguyên Nguyên lắc lắc đầu: "Không sợ, anh hai có người thương liền tốt."

Hoắc Cần cười lớn ôm lấy cô: "Anh hai có bé thương là được rồi."

Hoắc Cần không tìm vợ trong thôn được truyền khắp nơi. Người trong thôn đều nói Hoắc Cần người này trọng tình nghĩa, vì chiếu cố em họ, thế nhưng nguyện ý kết hôn trễ, không giống mấy đứa con trai khác trong thôn, đến tuổi liền la lối muốn kết hôn.

Lý mẫu còn có chút tiếc nuối. Vốn dĩ bà nghĩ con gái lớn Lý Hồng Hoa đã đến tuổi. Gả ra bên ngoài sao có thể tốt hơn so với gả cho trong thôn chứ.

Nhưng tên nhóc Hoắc gia hiện giờ không muốn tìm vợ, con gái của bà cũng không thể vẫn luôn chờ đợi. Cho nên chuyện này xem như không được như ý.

Lúc ăn cơm tối, còn lải nhải một chút: "Ba nó, ông nói Hoắc Cần cũng thật là, đều đến tuổi kết hôn rồi, sao lại không muốn tìm vợ chứ. Điều kiện tốt như vậy.."

Lý thợ mộc uống rượu, hắn gần nhất vẫn luôn giúp Hoắc gia làm đồ nội thất, đã làm xong một bộ phận. Hoắc Cần người này rất được a, chỉ cần hoàn thành một bộ phận, liền thanh toán một phận tiền.

Nhìn đến tiền mặt, hắn làm việc cũng hăng hái.

Nghe vợ mình cứ lải nhải chuyện này suốt, hắn liền nói: "Đó là do hắn còn nhỏ, chờ thêm mấy năm liền tự nhiên sốt ruột. Đàn ông mà, sao lại không muốn tìm vợ đâu?"

Lý mẫu thở dài. Đáng tiếc con gái của bà chờ không nổi.

Bà nhìn con gái lớn Lý Hồng Hoa. Con gái lớn cũng không biết làm sao chỉ cúi đầu ăn cơm. Nhưng thật ra con gái nhỏ bên cạnh lại thất thần, ăn cơm đều chỉ ăn cơm trắng, đồ ăn cũng không gắp.

"Diệp Nhi, đang nghĩ gì đó."

"Không, không có nghĩ gì." Lý Thanh Diệp vội vàng cúi đầu ăn cơm.

Lý thợ mộc nhìn cô một cái: "Diệp Nhi a, con năm nay cũng tốt nghiệp cấp hai đi."

Lý Thanh Diệp gật đầu: "Học kỳ này liền tốt nghiệp. Chuẩn bị thi cấp ba."

"Đừng. Con gái học nhiều sách cũng vô dụng. Sớm ở nhà hỗ trợ một chút."

Con trai lớn, Lý Ái Quốc nói: "Đúng vậy, em gái à, nào có cô gái nào giống em học nhiều sách như vậy. Làm nội trợ không giỏi sao này đều không gả được."

Lý mẫu cũng cho là đúng gật đầu. Lại nói tiếp, con gái nhỏ nhà bọn họ là người đọc sách nhiều nhất thôn. Đều sắp 15 tuổi, qua mấy năm nữa là có thể làm mai, vẫn sớm ở nhà làm việc nhà một chút, bằng không về sau về nhà chồng phải làm sao? Nói tới đây, cô cẩn thận nhìn con gái nhà mình. Tuổi này, chờ mấy năm nữa kết hôn liền thích hợp. Đến lúc đó không chừng có thể gả cho tên nhóc nhà Hoắc gia đâu..

Con trai nhỏ, Lý Ái Dân cũng xen mồm: "Đúng vậy a, chị à, chị nấu cơm còn khó ăn hơn chị hai nữa."

Lý Thanh Diệp quật cường cầm chặt chiếc đũa, không nói lời nào.

Lý thợ mộc liền xụ mặt: "Dù sao chuyện này đã định rồi, sang năm ba không trả học phí cho con nữa."

Cơm nước xong lúc sau, Lý mẫu liền kéo Lý Thanh Diệp vào phòng bếp: "Diệp Nhi, ba con đều là vì muốn tốt cho con thôi, đừng chống đối lại ba con. Đàn bà con gái chúng ta học nhiều để làm gì, không bằng gả cho người tốt. Con xem tên nhóc Hoắc gia, nhà ai nếu gả cho bọn họ liền có phòng lớn để ở a."

Lý Thanh Diệp vẫn không nói lời nào.

Lý mẫu thấy cô quật như vậy cũng chỉ thở dài nói: "Con, cái đứa nhỏ này a.. Thật không hiểu chuyện."

Chờ Lý mẫu đi rồi, Lý Thanh Diệp liền nhìn ra phía ngoài phòng bếp, hướng đó là nhà Hoắc gia.

Buổi chiều, Tô Nguyên Nguyên liền ở nhà cùng Hoắc Cần dọn dẹp nhà cửa. Lý thợ mộc làm việc hiệu suất cao, một ít nội thất đã làm ra tới. Tỷ như giường của hai người, còn có cái bàn đã làm tốt.

Tô Nguyên Nguyên cùng Hoắc Cần chậm rãi dọn vào, vừa ở vừa dọn.

Nhà mới chủ yếu là muốn dọn rác lúc xây nhà để lại thôi, Tô Nguyên Nguyên là rất muốn hỗ trợ, nhưng Hoắc Cần không cho cô làm, còn đưa cô một con búp bê bảo cô ra băng ghế ngồi chơi.

Tô Nguyên Nguyên: "..."

"Hệ thống, ta cảm thấy chính ta trở thành tàn phế rồi. Chuyện gì cũng không làm được."

888 lười biếng nói: "Sinh hoạt tốt như vậy, ta đều hâm mộ."

"Ta quyết định, sau khi ta trưởng thành nhất định phải làm ra một phen sự nghiệp." Tô Nguyên Nguyên kiên định nói.

888 phát một cái mỉm cười.

Tô Nguyên Nguyên còn đang suy nghĩ hàm nghĩa đằng sau cái mặt cười này, thì đột nhiên trong đầu vang lên tiếng cảnh báo: "Cánh cáo cảnh cáo, nữ chủ đến gần."

Tô Nguyên Nguyên tức khắc kinh ngạc đứng lên. Vì phòng ngừa tiếp xúc với nữ chủ, cô cố ý làm 888 nhắc nhở cô, nếu nữ chủ đến gần liền nhắc nhở cô, cô sẽ đi đường vòng. Ai làm người ta là nữ chủ đâu, không thể chọc còn không thể trốn nổi sao?

Nhưng cô còn ở nhà mà. Sao nữ chủ lại đến gần rồi?

Cô chạy nhanh đến cửa nhà xem, anh cô mới vừa đi vứt rác.

Ngàn vạn đừng đυ.ng phải.