Còn đừng nói đến những căn nhà ở phương Nam kia đúng thật là xinh đẹp, Tô Nguyên Nguyên nhìn thấy cái nào cũng vừa ý.
"Anh hai nói là nhà nào, thì liền xây như vậy, em nghe theo anh hai."
Tiếng anh hai này, Tô Nguyên Nguyên hiện tại đã kêu thực thuận miệng rồi. Không bội phục không được. Nhìn xem người ta mới mười mấy tuổi đã làm nên chuyện như vậy, cô có thúc ngựa cũng đuổi không kịp.
Hoắc Cần nở nụ cười nói: "Vậy chúng ta liền làm căn nhà nhỏ có hai tầng lầu này đi. Ngoài cửa lại có một cái sân, trong viện lại làm một cái bàn đu dây cho bé. Được không?"
Tô Nguyên Nguyên liên tục gật đầu: "Lại nuôi hai con chó được không?" cô thích nhất là tiểu động vật.
Hoắc Cần khóe miệng trầm xuống sau đó lại cười nói: "Bé còn nhỏ, chó sẽ cắn người. Chờ bé trưởng thành rồi lại nói."
Tô Nguyên Nguyên nhìn tay chân nhỏ bé của mình, trong lòng có chút mất mát. Bất quá nghĩ đến cũng chỉ mấy năm thôi, cô vẫn chờ nổi, vì thế cười gật đầu: "Được."
Nhà họ Hoắc muốn xây nhà, chuyện này làm toàn bộ thôn náo loạn rất lớn.
Rốt cuộc mọi người còn đang nỗ lực vì cái ăn cái mặc, kết quả nhà họ Hoắc sa cơ thất thế trong thôn vậy mà có thể xây nhà.
Một năm này Hoắc Cần thay đổi, mọi người đều thấy.
Người cũng không còn âm u nữa, có đôi khi gặp người khác cũng sẽ chào hỏi một cái. Đặc biệt là đứa trẻ nhà mình đôi khi qua nhà người ta chơi. Cho nên đối với hắn cũng thay đổi cách nhìn không ít. Nhưng lại thay đổi thì nhà họ Hoắc cũng là người sa cơ thất thế. Trong nhà không có trưởng bối chống đỡ, đồng ruộng cũng không trồng trọt, người như vậy là ăn bữa nay lo bữa mai. Liền bà mối thích làm mai nhất, cũng chưa nghĩ đến làm mai cho Hoắc Cần.
Kết quả hiện giờ người ta nhưng lại là nhà đầu tiên trong thôn xây nhà.
Có người chạy đến nhà bí thư thôn hỏi chuyện này có thật không thì thấy bí thư thôn gật đầu.
Hơn nữa Hoắc Cần còn tìm mua một khối nền nhà trong thôn, cái nền nhà kia cũng chính là nền nhà trước đó của nhà họ Hoắc.
Lúc trước thời đấu địa chủ, nhà cũ Hoắc gia đã bị Công Xã Cách Ủy Hội tháo dỡ, gạch xanh cùng mái ngói đều dùng để xây dựng Công Xã. Dư lại nền cũng bị xung công.
Hiện giờ Hoắc Cần một lần nữa mua trở về, chuẩn bị xây nhà mới trên đó.
Đứng trên nền nhà cũ này, Hoắc Cần trong mắt có chút âm trầm xuống. Thẳng đến khi cảm giác ngón tay bản thân bị một bàn tay nắm lấy, mới lộ ra tươi cười: "Bé làm sao vậy?"
"Lúc nào chúng ta xây nhà." Tô Nguyên Nguyên cao hứng nói. Cô quá thích nơi này. Nền nhà cũ này thực tốt, sau có núi trước có sông nước, phong cảnh đặc biệt đẹp, khó trách nhiều năm như vậy vẫn còn giữ lại.
Chỗ tốt như vậy khẳng định nhiều người tranh đoạt.
Hoắc Cần cười nói: "Đợi tìm được đủ người liền làm."
Tô Nguyên Nguyên nghiêng đầu nói: "Ba Mao Đản biết xây nhà. Ba của Nhị Cẩu Tử cũng biết, bọn họ đều trong đội ngũ tiểu học của em."
Hoắc Cần trước đó không hề suy xét qua những người trong thôn, nhưng lúc này nhìn thấy em gái cao hứng như vậy, hắn cũng không nghĩ làm cô thất vọng.
Trải qua ở chung lâu như vậy, hắn nhìn ra được, bé cùng hắn là không cùng một loại người. Cô thích náo nhiệt, thích ở chung với người khác. Cô vẫn luôn nỗ lực dung nhập với cái thôn này.
"Được, vậy tìm bọn họ làm."
Hoắc Cần liền đi tìm bí thư thôn, làm hắn hỗ trợ gọi người trong thôn, tìm người giúp đỡ xây nhà.
Đây là chuyện tốt, rốt cuộc có thể giúp người trong thôn kiếm tiền.
Tin tức này vừa ra tới, thật nhiều người đều đi tìm bí thư thôn nói muốn hỗ trợ xây nhà cho nhà họ Hoắc.
Ba của Lý Thanh Diệp, Lý thợ mộc cũng cao hứng không thôi.
Nhà họ Hoắc muốn xây nhà, là không thể thiếu thợ mộc mà toàn bộ thôn này hắn là thợ mộc duy nhất, người khác có thể không được chọn, nhưng hắn khẳng định là được.
Lúc ăn cơm, Lý thợ mộc ở nhà vừa uống rượu vừa cùng Lý mẫu nói chuyện của Hoắc Cần: "Tên nhóc này cũng biết làm sao thế nhưng kiếm được nhiều tiền như vậy. Nghe nói là nhà hai tầng lầu đâu, ta xem ra là kiếm không ít. Thật không thể nghĩ tới a, một cái du thủ du thực, sao đột nhiên lại kiếm tiền đâu, không phải làm chuyện xấu gì đi."
Lý mẫu nói: "Hẳn là không thể nào, nếu làm chuyện xấu sớm đã bị bắt đi rồi."
Đứa con trai lớn, Lý Ái Quốc nói: "Con biết, lần trước con đi huyện thành thấy bọn họ bán quần áo. Nói cái gì là hàng xuất khẩu, sinh ý nhưng rất tốt a."
"Sao trước đó không nghe con nói gì." Lý thợ mộc kinh ngạc nói.
"Lại không thân thiết gì, con nói cái gì a." Lý Ái Quốc nói. Khi đó hắn đang theo đuổi một cô gái, người không theo đuổi được, chuyện này không tốt gì mà nói cho trong nhà nghe. Nhưng giờ đã theo đuổi được rồi, hắn tự nhiên cũng dám nói.
"Tên nhóc này sao đột nhiên biết tiến tới?" Lý thợ mộc hiếu kỳ nói.
Lý mẫu nói: "Đây cũng là chuyện tốt, so với mấy cái du thủ du thực trong thôn tốt hơn nhiều. Ta trước kia vừa thấy hắn liền sợ hãi."
Lý Thanh Diệp vẫn luôn cúi đầu ăn, mặt lại đỏ rực. Thời gian dài như vậy, cô cũng chưa gặp đôi anh em kia, nguyên lai là bận đi kiếm tiền.
Trong lòng cô đột nhiên có chút vui mừng.
Thấy bọn họ sống được tốt, cảm thấy thật tốt a.
Nhưng cô nhớ đến khối kẹo mạch nha trước kia, hương vị thật ngọt ngào. Trong lòng lại có chút rối rắm.
Cô không muốn yêu đương, chỉ nghĩ tiếp tục học tập, về sau lại còn học đại học.
Lý Thanh Diệp trước kia tiếp xúc với đám thanh niên trí thức, nghe bọn họ kể về thế giới bên ngoài, cho nên trong lòng vẫn luôn có chủ ý nhất định phải rời khỏi nông thôn này đi vào thành phố học, rồi ở trong thành phố có được một công việc. Đây là mộng tưởng của cô.
Sau khi rối rắm nửa ngày, cô liền lại kiên định tin tưởng nếu đối phương thật sự đến tìm mình, cô nhất định phải kiên định từ chối.
Nhà của Hoắc Cần thực mau liền bắt đầu khởi công.
Nơi này cách huyện thành gần, Hoắc Cần đã mua một chiếc xe đạp. Vào thành chỉ tốn nửa giờ. Cho nên Hoắc Cần là chuẩn bị ở chỗ này thường trú. Nhà ở tự nhiên cũng muốn tốt một chút.
Mặc kệ dáng vẻ hay là chất lượng, đều thực chú ý.
Bởi vì xây nhà, người trong thôn cũng tiếp xúc với Hoắc Cần nhiều hơn.
Tiếp xúc qua mới phát hiện, trước kia là nhìn lầm. Tên nhóc này con người kỳ thật khá tốt, đối nhân xử thế cũng rất chú ý. Tuy rằng không cho tiền cơm tháng, nhưng mỗi ngày trợ cấp một khối tiền cơm.
Đây chính là một bút tiền lớn. Hơn nữa lúc nói chuyện với người khác cũng đặc biệt trầm ổn.
Đặc biệt cô bé kia của nhà họ Hoắc, thật đúng là hiểu chuyện. Cô gái nhỏ mới 4 tuổi, còn biết bưng ấm nước hỏi bọn hắn có khát hay không, muốn uống nước hay không.
Cùng với mấy đứa trẻ chắc nịch ở trong thôn so sánh, anh em này quả thực chính là mẫu mực a.
Những người khác trong thôn dần qua lại với bọn họ. Tỷ như mẹ Cẩu Đản tặng Hoắc Cần chút rau xanh, mẹ Mao Đản càng hào phóng, còn cố ý cho Tô Nguyên Nguyên trứng gà để ăn.
Mao Đản cũng đi theo sau mẹ tới. Cười hì hì đối với Tô Nguyên Nguyên làm mặt quỷ.
Tô Nguyên Nguyên không để ý hắn, mà cùng mẹ Mao Đản khách khí vài câu: "Dì a, không cần đâu, dì giữ lại cho mình ăn đi."
"Thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện. Khách khí với ta làm gì, con cùng Mao Đản quan hệ tốt. Mao Đản thường xuyên ăn đồ con cho đâu." Mẹ Mao Đản cười nói. Hoàn toàn quên trước đó nhà mình còn vì conn trai bị đánh mà tới liều mạng với nhà người ta.
Mao Đản ở bên cạnh xen mồm nói: "Đúng vậy, về sau ngươi là vợ của ta rồi mà, đừng khách khí."
Tô Nguyên Nguyên tức khắc cảm thấy như bị sét đánh