Khổng Quân nghe bọn họ nói xong, trong lòng có chút ủy khuất, cũng có chút bất an rũ mắt xuống, cô ta không có ý xấu, chẳng qua là muốn mượn cơ hội cùng... Cô ta dùng ánh mắt liếc Tề Duyên một cái, hai gò má đỏ lên, cô ta quả thật có tâm tư khác, chỉ muốn mượn cơ hội này ở chung cùng học trưởng mà mình mến mộ một chút mà thôi.
Lục Phong và Nghiêm Xuyên Hạo nhìn sắc mặt của Khổng Quân, trong mắt đột nhiên hiểu ra. Chậc chậc, thì ra là hoa đào nát mà tên Tề Duyên kia trêu chọc. Được rồi, nếu là hắn trêu chọc, vậy thì để cho hắn tự mình giải quyết đi.
“A Duyên, học muội này hình như có chút quen thuộc với cậu, hay là chuyện hợp tác đến thành phố B này cậu quyết định đi.” Lục Phong cúi đầu, triệt để ném vấn đề này cho Tề Duyên.
Sắc mặt Tề Duyên đen lại, hắn có chút vội vàng nhìn sắc mặt cô gái bên cạnh, giống như sợ cô hiểu lầm cái gì đó vậy.
“Bạn học Khổng, thật xin lỗi, đối với lời thỉnh cầu của các cô, tôi không thể đồng ý được, lúc chúng tôi ăn cơm không thích có người khác quấy rầy, mời bạn học Khổng đi cho.” Tề Duyên không có thời gian đánh thái cực với bọn họ nữa, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
“Nhưng mà, học trưởng…” Khổng Quân bị lệnh đuổi khách không chút lưu tình của Tề Duyên dọa sợ, cô ta còn muốn nói cái gì đó để vãn hồi một chút, lại bị anh trai mình kéo đi.
Những người không liên quan đã biến mất, cuối cùng bọn họ đã có thể bình tĩnh để ăn tối.
Tề Duyên rũ mắt nhìn cô gái không hề bị ảnh hưởng đến cảm xúc, tiếp tục ăn uống bình thường, trong lòng có chút buồn cười. Hắn tò mò hỏi: “Kiều Kiều, vừa rồi khi bạn học Khổng kia muốn cô giúp đỡ, cô nghĩ sao?” Có thể cảm thấy chúng tôi từ chối bọn họ quá mức tuyệt tình không? Tề Duyên mím môi, rốt cuộc không hỏi ra câu nói trong lòng.
Trong thực tế, nếu cô không có mặt ở đây, bọn họ sẽ nói quá mức và tàn nhẫn hơn. Vừa rồi từ chối rất lễ nghĩa như vậy cũng là vì có cô gái này ở đây, không muốn để cho cô nhìn thấy một màn vô tình này nên mới tìm lý do tùy tiện cho qua.
“Hả?” Nam Kiều ngẩng đầu lên, miệng còn nhai thức ăn, trong con ngươi đen như mực đầy khó hiểu: “Chỉ là có chút kỳ quái, cô ấy hỏi tôi thì có ích lợi gì chứ?”
“Kiều Kiều, vì sao lại không có ích lợi chứ?!” Lục Phong hơi tò mò. Tính cách của cô gái có chút mềm mại, trái tim cũng mềm mại nốt, bọn họ còn tưởng rằng cô sẽ cầu tình cho đám người của Khổng Quân nữa chứ.
“Bởi vì người lợi hại là các người chứ không phải tôi. Bọn họ tìm kiếm sự bảo vệ cũng là các người chứ không phải tôi.” Nam Kiều tự mình biết mình, cô không có dị năng, thân thể lại gầy yếu, cũng phụ thuộc vào bọn họ, cô có tư cách gì bảo ba nam sinh này phải để đám người Khổng Vũ đi cùng được, cô chỉ là một kẻ yếu dựa vào cường giả để sống, cho dù hưởng được sự chăm sóc đặc biệt từ bọn họ, cũng không thể bố thí lòng thương hại cho người khác.
“Cho nên tôi mới nghi hoặc, tại sao cô ấy lại phải cầu tình với tôi.” Khuôn mặt cô gái đầy khó hiểu.
Các chàng trai sau khi nghe câu trả lời của cô gái, nụ cười trên khuôn mặt trở nên cứng đờ, bọn họ không bao giờ nghĩ rằng cô sẽ cho mình là một người phụ thuộc khiêm tốn như vậy.
Bọn họ đã mất đi bình tĩnh vốn có, buông đũa trên tay xuống, ngồi đến vị trí gần nhất với cô gái.
Tề Duyên là người biết nói chuyện nhất trong ba người. Trong đầu hắn nghĩ nên nói gì, sau đó dịu dàng nói: “Kiều Kiều, cô thật sự không biết tại sao Khổng Quân lại cầu tình với tôi sao?”
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của ba nam sinh, Nam Kiều cũng ngồi nghiêm chỉnh, nghe Tề Duyên hỏi, cô nghi ngờ lắc đầu.
“Đó là Khổng Quân biết, nếu như cô cầu tình thay bọn họ thì chúng tôi có thể sẽ đồng ý.” Tề Duyên kiên nhẫn giải đáp nghi hoặc của cô gái.
Cô gái hơi mở to mắt khi nghe câu trả lời này, đôi mắt đầy khó tin: “Sao lại vậy được? Sao bọn họ lại có thể cho rằng tôi sẽ làm thay đổi quyết định của mọi người?” Thật không thể tin được, cô gái cảm thấy có chút buồn cười.
“Tại sao không thể? Kiều Kiều, sao cô không nghĩ về chiều hướng đó?” Lục Phong là một người có tính cách nóng vội, không kiềm chế được vội vàng hỏi ngược lại.
“Kiều Kiều, đám người Khổng Quân nghĩ không sai, quả thật cô có thể làm ảnh hưởng đến quyết định của chúng tôi.” Tề Duyên không chút do dự trầm giọng nói.
“Tôi không biết có phải hành vi kia của chúng tôi làm cho bọn họ hiểu lầm hay không? Nhưng từ đầu cho tới bây giờ, cô không phải là người yếu đuối phụ thuộc vào chúng tôi.” Hắn do dự tiếp tục nói: “Cô là một kho báu vô tận của chúng tôi.”
“Tất cả ý kiến của cô đều hoàn toàn có thể ảnh hưởng đến quyết định của chúng tôi.” Nghiêm Xuyên Hạo nói thêm: “Kiều Kiều, chúng tôi không hy vọng cô xem mình là người phụ thuộc vào chúng tôi, đối với đám người bọn tôi mà nói, cô có vị trí rất quan trọng không thể nào thay đổi.”
Dù sao với nhan sắc và phong thái này của cô gái cũng có thể dễ dàng tìm được người bảo hộ mạnh hơn ở mạt thế, sở dĩ bọn họ có thể ở bên cạnh cô gái là vì có ưu thế là gặp cô sớm hơn người khác, nhanh một bước bảo vệ cô dưới đôi cánh của bọn họ.
Nam Kiều bị mấy nam sinh liên tiếp thổ lộ mà kinh hãi trong lòng, trong đôi mắt ướŧ áŧ lộ ra sự kinh ngạc, khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng ửng hồng, đầu ngón tay mềm mại luống cuống nắm chặt góc áo, quả thật thấy mà thương, chọc cho lòng người say đắm.
Ánh mắt nóng rực của ba nam sinh nhìn chằm chằm vào dáng vẻ kiều diễm của cô, trong mắt toàn là sự dịu dàng vô tận.
Cô có chút bối rối né tránh, nhanh chóng đứng lên, muốn lập tức rời khỏi nơi làm cho cô cảm thấy hoảng hốt này.
Chỉ là lúc này đây, ba nam sinh không cho phép cô trốn tránh, Lục Phong là người cách cô gái gần nhất, hắn duỗi tay ra nắm lấy cổ tay trắng như tuyết của cô gái, hơi dùng sức một cái, cô gái đã ngồi lại vị trí cũ.