Lục Phong đốt lò gas, đặt nồi canh lên phía trên, dưới sự sưởi ấm của lò gas, canh vốn đã đun sôi lại bắt đầu sôi lên ùng ục, mang theo một trận mùi thơm bay xung quanh.
Người đang ăn mì ăn liền nhìn động tác của hắn đều kinh ngạc, hóa ra người nhìn tương đối ôn hòa kia lại là dị năng giả hệ không gian, sau đó lại nhìn thấy đồ hắn lấy ra thì càng kinh ngạc, bọn họ chuẩn bị ăn lẩu sao?
Bọn họ theo bản năng hít vào một hơi mùi hương hấp bá đạo tràn ngập trong không khí, nước bọt trong miệng tiết ra, trong nháy mắt cảm thấy mì gói trên tay không còn thơm ngon nữa.
Lục Phong hài lòng nhìn lẩu trên bàn, hắn chỉnh lại quần áo trên người, định lên lầu gọi Kiều Kiều xuống ăn tối. Đột nhiên, hắn nhìn thấy hai người bước xuống cầu thang, đôi mắt của hắn sáng lên chan chứa niềm vui: “Kiều Kiều, có thể ăn tối rồi.”
Nhìn Lục Phong gọi về phía người đang ở cầu thang, mọi người theo bản năng nhìn về phía cầu thang, sau đó biểu cảm đều dại ra.
Hai người từ trên lầu đi xuống chính là Nam Kiều và Nghiêm Xuyên Hạo.
Bọn họ có chút kinh ngạc nhìn bóng dáng màu trắng mơ màng được người đàn ông dìu xuống lầu.
Nữ sinh mặc áo khoác lông vũ dài màu trắng, cổ quấn khăn quàng cổ màu be, trên đầu mang theo mũ dệt kim trang trí thêm một quả cầu nhung nhỏ, có một bộ mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt tuyệt mỹ như tiên nữ.
Ánh mắt từ trước đến nay của Khổng Vũ đều bình thản mang theo sự tính toán, bây giờ lại tràn ngập kinh diễm, bát mì cầm trên tay lập tức rơi từ trên tay xuống đất.
Sững sờ nhìn cô mỉm cười từng bước từng bước xuống lầu, từng bước từng bước lướt qua vị trí của bọn họ đi đến chỗ Lục Phong. Cho đến khi bọn họ ngồi xuống và bắt đầu ăn lẩu, rất nhiều người vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Phòng khách vốn coi như ồn ào lập tức yên tĩnh lại, tầm mắt mọi người háo hức dính trên người mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành kia.
Mỹ nhân không hề để ý đến tầm mắt của bọn họ, cô hơi chần chừ tiến về phía của bọn Tề Duyên, cô ngủ một giấc lâu như vậy, còn để cho bọn họ ôm mình vào phòng khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô gái, trong mắt Tề Duyên và Lục Phong đều hiện lên ý cười, hôm nay cô ăn mặc sạch sẽ lại nhu thuận, hai má ửng đỏ, cả người lộ ra sự xấu hổ, quả thật giống như một miếng bánh sữa ngọt ngào, làm cho người ta hận không thể hé răng cắn một cái.
“Ăn cơm trước đi.” Lục Phong mỉm cười nói, trước tiên múc cho cô gái một chén canh gà làm ấm dạ dày. Buổi trưa cô gái ăn rất ít, bây giờ cũng đã quá bữa ăn bình thường, chắc chắn rất đói.
“Thơm quá.” Nam Kiều nâng chén canh gà lên ngửi một cái, mùi canh gà nồng đậm tràn vào khoang mũi, cô thỏa mãn cảm thán nói.
“Đừng ngửi nữa, trước tiên uống canh lót dạ đã.” Lục Phong vừa thêm nguyên liệu vào nồi cho cô gái vừa thúc giục nói. Nghiêm Xuyên Hạo điều chỉnh đĩa, Tề Duyên lấy ra một đĩa hoa quả rửa sạch đặt trước mặt cô gái. Sau khi chuẩn bị xong, bọn họ cứ như vậy ăn như chốn không người.
Lẩu càng nấu càng thơm, mùi hương trong phòng khách cũng càng ngày càng nồng đậm, nhưng mùi hương như vậy hiển nhiên không cách nào hấp dẫn được sự chú ý của mọi người, trong đầu bọn họ đều bị vị mỹ nhân vừa thấy đã khó quên kia lấp đầy.
Khổng Quân rất nhanh phục hồi lại tinh thần, cô ta có chút kinh ngạc nhìn ba nam sinh phong vân được nhiều người mơ ước trong khuôn viên trường đại học lại đang lấy lòng ân cần hầu hạ nữ sinh dùng cơm, cô ta quay đầu lại nhìn mọi người bên cạnh đều đang nhìn cô gái kia, trên mặt luôn mang theo ý cười ngọt ngào, trong ánh mắt hiện lên một tia phức tạp.
Nguyên liệu bỏ vào nồi đã chín, Nghiêm Xuyên Hạo vừa dùng thìa vớt một miếng tôm chín bỏ vào bát của Nam Kiều, vừa nghiêm túc nói với cô gái: “Thời tiết càng ngày càng lạnh, nếu cơ thể không thoải mái nhớ nói với chúng tôi, biết không?” Thân thể cô gái thật sự quá yếu, một khi không chú ý liền xuất hiện tình huống đầu óc choáng váng.
Nam Kiều dùng đũa gắp tôm chấm vào đĩa gia vị mà Tề Duyên làm cho cô, sau khi ăn một ngụm vào miệng mới ngoan ngoãn gật đầu.
“Kiều Kiều, có hài lòng về căn phòng không?” Lục Phong cũng vớt một miếng thịt bò bỏ vào bát cô, hỏi: “Có chỗ nào không thích không? Nếu không thích chúng tôi sẽ đổi lại.”
“Không có, tất cả mọi thứ trong phòng đều rất tốt.” Nhớ tới lúc tỉnh lại, nhìn thấy trong phòng đã chuẩn bị xong xuôi, Nam Kiều có chút hoảng hốt, cảm thấy mình như vẫn đang còn ở nhà.
“Anh Lục, thật ra trong phòng tôi không cần chuẩn bị nhiều đồ như vậy đâu.” Nam Kiều dùng đũa chọc vào miếng thịt bò trong bát, có chút ngượng ngùng nói: “Thật ra tôi không cần quần áo, giày dép trong tủ, thảm lông và bàn trang điểm đâu.” Một tủ quần áo toàn giày dép, quần áo, mũ, còn có bàn trang điểm và thảm lông, tuy rằng cô yếu ớt nhưng vẫn biết chừng mực, bây giờ là mạt thế, rất nhiều thứ đều rất khan hiếm.
“Sao lại không cần, bây giờ thời tiết lạnh như vậy, cô lại luôn quên mang giày, còn đi chân trần, trời lạnh như vậy không có thảm thì làm sao được.” Lục Phong không cần suy nghĩ trực tiếp phản bác.
Cô gái bị Lục Phong nói có chút đỏ mặt không phản bác lại được, lúc ở nhà cô cũng thường xuyên quên mang giày, luôn đi chân trần chạy lung tung khắp nhà, cho nên bất cứ nơi nào cũng đều trải thảm thật dày.
Tề Duyên dường như nhìn ra được sự lo lắng của cô gái, hắn chậm rãi ăn một miếng nấm, cảm thấy hương vị không tệ, lại thuận tay vớt một đũa nấm vào bát Nam Kiều,dịu dàng nói: “Kiều Kiều, không cần lo lắng, những thứ kia có rất nhiều trong không gian của tôi, cứ yên tâm mà dùng.” Vì muốn chăm sóc cô gái tốt hơn nên hắn đã chuẩn bị rất nhiều vật tư, dọc theo đường đi còn lục tục thu thập vật tư, đủ cho cô gái dùng cả đời.
Người như vậy đáng giá dùng thứ tốt nhất trên thế giới để nuôi dưỡng, cho dù là ở mạt thế, cũng không nên vì kế sinh nhai mà hạ thấp mức sống, hắn sẽ vì cô mà chuẩn bị tất cả những gì cô cần.
Phòng khách rất yên tĩnh, âm thanh bọn Tề Duyên nói chuyện cũng không nhỏ.
Cuộc trò chuyện của họ nhanh chóng được mọi người nghe thấy. Trong lòng bọn họ rất hâm mộ, ở một nơi tạm thời dừng chân thôi mà lại trang trí như trước tận thế, người không biết cứ tưởng rằng bọn họ đi ra ngoài du lịch. Sự hâm mộ trên mặt nữ sinh càng không chút che dấu, mạt thế đã đến, vì sống sót nên các cô hận không thể để đàn ông sủng mình đến như vậy.
Nhìn cô gái gật đầu, có thể thấy được trong lòng cô còn mang theo lo lắng, bọn họ rất nhanh chuyển đề tài.