Xuyên Nhanh Trọng Sinh: Nữ Phụ Ốm Yếu Vạn Người Mê Sửa Kịch Bản (NP)

Chương 11

Thậm chí Nam Kiều còn nhìn thấy một nhà bếp nhỏ với lò nướng, bếp từ và các đồ dùng nhà bếp nhỏ khác.

Cảm giác an toàn mà RV mang lại thật sự quá lớn. Trong lúc này, Nam Kiều gần như quên mất nỗi khổ sở phải rời khỏi nhà nhiều năm như vậy, hưng phấn muốn đi ra thế giới bên ngoài lại một lần nữa chiếm lấy đại não của cô.

Cô có chút hưng phấn sờ nơi này, nhìn nơi kia, trên mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ.

Ba nam sinh nhìn thấy nụ cười trên mặt cô gái, trong lòng cũng hài lòng, cảm thấy vất vả mấy ngày nay thật sự đáng giá.

Sau khi cô gái tò mò xong, trên mặt cũng lộ ra một chút mệt mỏi.

“Trước tiên lên giường nghỉ ngơi một chút đi, tối hôm qua ngủ muộn, hôm nay lại dậy sớm, chắc là đã mệt mỏi.” Ánh mắt Lục Phong rất tốt, chú ý tới sự mệt mỏi trên mặt của cô gái, đề nghị: “Đi nghỉ ngơi trước đi, Duyên đi lái xe, đợi lát nữa ăn cơm chúng tôi sẽ gọi cô.”

“Được, vậy các anh chú ý an toàn.” Cô gái ngáp một cái, nước mắt mông lung nói với bọn họ, con ngươi sương mù kia khiến trong lòng các nam sinh đều như muốn tan chảy.

Nam Kiều ngủ trên chiếc giường phía trước, trên giường trải nệm, còn có chăn sạch sẽ cùng một hàng gối ôm đáng yêu. Cô đi dép lê lên giường, kéo rèm, ôm gối và ngủ.

Thấy cô gái nghỉ ngơi, Tề Duyên và Nghiêm Xuyên Hạo đi đến buồng lái phía trước. Lục Phong thì xử lý nguyên liệu mà Tề Duyên để lại, chuẩn bị nấu một bữa trưa thịnh soạn cho cô gái vừa mới rời khỏi nhà.

***

Trên một con đường rộng lớn, từng hàng rào sắt chặn đường đi, một đám người da ngăm đen, năm người thô ráp canh giữ trước hàng rào, lần lượt đòi vật tư với những xe đi về hướng đó.

Cầm đầu là một người đàn ông tên là Lưu Vũ, bộ dáng cao to cường tráng, thoạt nhìn có vẻ mặt thật thà.

Trước tận thế hắn ta là một người nông dân trong một thôn nhỏ gần đó, sau tận thế thức tỉnh dị năng hệ sức mạnh, tập kết mười mấy người cường tráng, trên đường đi đã xử lý không ít zombie, thu một số “Phí qua đường” nhất định khi thấy có xe đi qua.

Một người đàn ông dưới trướng của hắn ta thấy một nhóm xe hơi cách đó không xa, vui mừng hét lớn với hắn ta: “Ông chủ, có xe đến.”

Lưu Vũ đang hút thuốc cũng nhìn thấy, vui mừng nói: “Anh em, có xe đến, lên tinh thần cho tôi.”

Một đám đàn ông cường tráng lập tức lên dây cót tinh thần, chờ đợi đoàn xe kia chạy tới trước mặt.

Trên xe, Nam Kiều ngồi trên ghế salon, mở cửa sổ xe ra, buồn chán nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Bọn họ đã lái xe hơn năm ngày từ lúc bắt đầu xuất phát, năm ngày này bọn họ vẫn ở trên xe, cô cảm thấy có chút nhàm chán.

“Kiều Kiều, lại mở cửa sổ à? Đóng lại đi, coi chừng lại bị cảm lạnh.” Tề Duyên vừa mới xử lý xong bát đũa lúc ăn trưa, trở về đã thấy cô gái mở cửa sổ xe.

Sau tận thế, thời tiết cũng bắt đầu chuyển biến tốt xấu thất thường, mấy ngày trước vẫn là ngày nắng chiếu rọi, nhưng không đến hai ngày sau, gió lạnh đã tập kích, nhiệt độ lập tức giảm xuống.

Cô gái bị lạnh đến nổi phải thức giấc vào ban đêm, sau đó lại bị sốt. Ba nam sinh từ trước đến nay luôn bình tĩnh lập tức hoảng hốt, tuy rằng trong không gian Tề Duyên có thuốc, nhưng bọn họ không phải bác sĩ, tùy tiện cho cô gái uống thuốc bọn họ cũng không yên tâm.

Cuối cùng vẫn là Nghiêm Xuyên Hạo tỉnh táo lại, nhớ tới trong đám người Điền Hạo hình như có một người thức tỉnh dị năng hệ trị liệu.

Bọn họ đưa người có dị năng hệ trị liệu đó lên xe RV, để cho cô ta trị liệu cho cô gái, cho đến khi nhiệt độ trên trán cô gái hạ xuống, trong lòng bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Sự việc khiến ba người vô cùng sợ hãi, sau đó chăm sóc cô gái càng thêm tỉ mỉ.

Cô gái ngoan ngoãn đóng cửa sổ xe lại, hơi lấy lòng hắn: “Tôi sai rồi. Chỉ vì quá ngột ngạt nên tôi mới mở cửa sổ để hít thở không khí, anh đừng tức giận.” Trong phòng có hệ thống sưởi, mặc dù ấm áp nhưng cô gái không thể tránh khỏi cảm thấy hơi ngột ngạt.

“Tôi không tức giận, nhưng sức khỏe của cô rất quan trọng.” Tề Duyên có chút bất đắc dĩ. Cô gái vừa làm nũng, trái tim hắn liền mềm nhũn, không chỉ có hắn mà ngay cả Lục Phong cũng vậy. Bây giờ có thể ngăn cản cô làm nũng cũng chỉ có một mình Nghiêm Xuyên Hạo.

“Tôi xem dự báo thời tiết, qua hai ngày nữa có thể tuyết rơi, đến lúc đó chúng ta không thể ở trên xe, phải tìm một chỗ ở, đến lúc đó Kiều Kiều có thể thoải mái hít thở không khí trong lành.” Tề Duyên dỗ dành nói. Thời tiết càng ngày càng lạnh, chỉ sợ lần này tuyết sẽ không nhỏ, mạt thế bộc phát cộng thêm thời tiết nắng gắt rồi lại đến mùa đông lạnh lẽo, khả năng sinh tồn của con người một lần nữa thu hẹp lại.

Tề Duyên vuốt ve mái tóc của cô gái, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.

Hiển nhiên Nam Kiều cũng nghĩ đến vấn đề này, cô cũng trầm mặc xuống, trong lúc nhất thời, trong xe là một mảnh im lặng.

Đột nhiên, hai người cảm thấy chiếc xe đang di chuyển dừng lại. Cô gái có chút kinh ngạc, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tề Duyên.

Tề Duyên điều chỉnh lại cảm xúc, dịu dàng nói: “Phía trước có thể xảy ra chuyện gì rồi. Cô ngoan ngoãn ở lại trên xe, không được mở cửa sổ, không được đi xuống xe, tôi xuống xem một chút.”

Thấy cô gái gật đầu, Tề Duyên cẩn thận xác nhận mọi cửa sổ của xe RV có đóng kín hoàn toàn hay không mới yên tâm xuống xe.