Tô Dật im lặng đứng bên cạnh nghe hai lão nhân trò chuyện.
Một trong hai lão nhân thấy Tô Dật nghiêm túc quan sát tấm bia đá liền hỏi:
“Người trẻ tuổi, ngươi có hiểu trên tấm bia này khắc cái gì không?”
Tô Dật chỉ cười không nói, không để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía trước.
“Ê! Thái độ này của ngươi là sao? Không nghe được Dương tiên sinh hỏi ngươi sao?”
Một nhân viên công tác trẻ tuổi đứng bên cạnh trực tiếp hướng Tô Dật hô to.
Dư Huy Âm vội vàng tiến lên hướng vị lão nhân kia xin lỗi:
“Lão tiên sinh, mong ngài thông cảm. Bằng hữu của ta vừa mới từ nông thôn tới cho nên không hiểu lễ phép cho lắm.”
Tô Dật nhìn Dư Huy Âm, ánh mắt trong sáng, nói:
“Ta cùng hắn cũng không quen biết, hắn hỏi ta, ta vì cái gì nhất định phải trả lời? Ta chính là không muốn trả lời hắn, cho nên ngươi không cần xin lỗi.”
Nếu là người khác, khi bị một lão nhân hỏi đến ít nhất sẽ biểu hiện một chút kính ý, theo lễ tiết thì sẽ trả lời một hai câu. Nhưng Tô Dật là lão quái vật sống nhiều năm, vẻ ngoài thoát nhìn tuổi còn trẻ, nhưng ở trong mắt hắn lão nhân này còn rát trẻ trung à.
Tôn lão? Không thể nào.
Dư Huy Âm oán giận, cái gia hỏa này, chính mình giúp hắn hòa giải nhưng hắn thế mà còn ngây ngốc nói ra những lời như vậy, đây không phải là đang đắc tội với người ta sao?
Từ khí chất của hai lão giả này có thể biết rằng họ không phải là những người bình thường hà tất phải đắc tội đâu.
Lão giả cũng bị thái độ của Tô Dật làm cho tức giận, nhịn không được nói:
“Người trẻ tuổi à, ta chỉ là thấy ngươi quan sát chăm chú như vậy, nên cho rằng ngươi xem hiểu những văn tự này. Ngươi nếu xem không hiểu, liền không cần ở chỗ này làm bộ làm tịch.”
Tô Dật nhìn hắn một cái, phảng phất như nhìn một cái vô tri tiểu bằng hữu, bất đắc dĩ thở dài:
“Ta đương nhiên xem hiểu, nhưng ta nói ra nội dung những văn tự đó, ngươi khả năng sẽ không dám tin.”
“Ngươi nói! Có cái gì mà ta không dám tin?”
Thật ra lão nhân không tin rằng một thanh niên như Tô Dật có thể biết được những văn tự khắc trên bia đá này. Bởi vì những chữ viết đó là lần đầu tiên được phát hiện, trước kia vẫn chưa được tìm thấy ở bất cứ di tích nào.
Tô Dật cười nói:
“Đoạn trên cùng của tấm bia đá khắc nghĩa là gặp được một cái lão đạo sĩ gọi là Hồng Quân, còn tính có điểm ý tứ, nhưng hắn có điểm dong dài, thực lực vẫn là có điểm nhược.”
“……”
Người chung quanh toàn bộ mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm Tô Dật.
Đây là thiên phương dạ đàm vẫn là tiểu thuyết internet a?
“Ta đã nói, các ngươi nếu không tin, vậy không có biện pháp.”
Tô Dật cười cười, nhấc chân liền tiếp tục đi về phía trước.
Tần Lâm khó bắt được cơ hội như vậy, cũng tiến lên nói:
“Ngươi nói những lời này, khả năng chỉ là lừa đứa ngốc đi? Ai sẽ tin a? Gặp được Hồng Quân đạo nhân, còn ngại nhân gia thực lực quá yếu? Ngươi có dám hay không lại nói đến khoa trương một chút?”
Hắn cũng coi như đã suy nghĩ cẩn thận, dù sao Dư Huy Âm cũng chán ghét hắn, nếu đi theo bình thường kịch bản, Dư Huy Âm không có khả năng tiếp thu hắn, vậy nên hắn liền dứt khoát một chút, trước mặt Dư Huy Âm hủy hoại hình tượng của Tô Dật. Mọi người cùng đồng quy vu tận, ai cũng đừng nghĩ có được tâm mỹ nhân.
Tần Lâm vừa nói xong, vị kia lão giả liền mở miệng nói:
“Ngươi nói đi, ta có điểm tin.”
Nói xong còn thật sâu liếc nhìn Tần Lâm một cái.
Mẹ kiếp! Trong lúc nhất thời Tần Lâm không dám nói tiếp nữa. Đây là tự hắn nhận mình là tên ngốc, trách ai được.
Tô Dật dừng một chút, quay đầu lại nhìn thoáng qua tấm bia đá, nói:
“Ở giữa còn có một đoạn, ta sẽ không nói, đoạn sau đó khắc nghĩa là ta chung quy vẫn là không thể khống chế chính mình cảm xúc. Kết thúc thời đại này, cũng không biết còn phải đợi bao lâu, thế giới này mới có sinh linh mới xuất hiện.”
Hai cái lão nhân đều nhịn không được hít một hơi khí lạnh. Kết thúc một cái thời đại? Đến tột cùng là thời đại nào? Trong lúc nhất thời bọn họ không biết có nên tin hay không lời nói của vị thanh niên này.
Trên bia đá gi lại Doanh Chính, Hạng Võ, Lưu Bang, cùng với đời sau không ít danh nhân, cảm giác như là nhật ký của một người nào đó. Hơn nữa phía trước giáp cốt văn, bọn họ cũng nhận biết một ít, Thượng Chu ghi lại cũng chỉ ít ỏi vài câu. Những văn tự phía trước nữa, bọn họ không nhận biết. Nhưng chỉ cần liên hệ với những nội dung phía sau thì có thể biết được nội dung trước đó tất nhiên không đơn giản a.
Lời nói của Tô Dật rất khó tin, nhưng nội dung phía sau tấm bia đá cũng khó tưởng tượng ra à. Có thể nói tấm bia đá này đã gi lại xuyên suốt lịch sử Hoa Hạ.
“Người trẻ tuổi, ngươi thật sự nhận biết chữ trên tấm bia đá này.”
Lão nhân kích động mà tiến đến bên người Tô Dật, nói:
“Ngươi hảo, tên ta là Dương Chính Thành, là một lão sư đã về hưu của đại học Thanh Châu, nếu ngươi có thể phiên dịch những văn tự này, ta nguyện ý bái ngươi làm thầy.”
Tô Dật nhàn nhạt nói:
“Ngươi muốn bái ta làm thầy thì ta nhất định phải nhận sao? Hiện tại ta không nghĩ cùng ngươi nói chuyện, chỉ nghĩ an tĩnh đi dạo, ngươi đừng tới phiền ta.”
Dương Chính Thành xấu hổ đứng im tại chỗ.
Khi Dư Huy Âm biết được lão nhân này tên là Dương Chính Thành, thân thể liền run rẩy, người này làm sao chỉ là một giáo viên về hưu? Hắn không phải là tiền nhiệm hiệu trưởng của đại học Thanh Châu sao? Đại học Thanh Châu vinh dự giáo sư, môn hạ học sinh nhiều vô số. Ngay cả những nhân vật nổi tiếng quyền quý cũng phải cho vị này lão hiệu trưởng này một chút mặt mũi. Dương Chính Thành nói hắn nguyện ý bái Tô Dật làm thầy, Tô Dật thế nhưng từ chối cũng quá kiêu ngạo đi.
“Lão Dương, ngươi đừng kích động như vậy, nói không chừng hắn chỉ thuận miệng nói bừa, ngươi cho rằng thật sự làm gì?”
Lão nhân bên cach kéo Dương Chính Thành, nói:
“Ngươi cảm thấy hắn trẻ tuổi như vậy, có khả năng biết chữ khắc trên bia đá sao?”
Dương Chính Thành hít sâu môt hơi, rốt cuộc bình tĩnh lại, đúng vậy, Tô Dật lời nói, hoàn toàn có khả năng là bịa đặt.
Tô Dật cũng không giải thích gì. Hắn đi đến giường ngọc trước kia mình từng ngủ nhịn không được cười khổ một tiếng. Chiếc giường này, hắn vẫn là ngủ qua nhiều năm, hiện tại thế nhưng bị đưa tới viện bảo tàng triển lãm, về sau chính mình phải mua vế mới có thể nhìn chính mình giường.
Dư Huy Âm hướng bon người Dương Chính Thành nói một tiếng xin lỗi, cũng chỉ có thể đi theo Tô Dật.
“Tô Dật, ngươi nói chuyện với lão nhân không thể khách khí một chút sao?”
Dư Huy Âm có chút nhìn không vừa mắt bộ dạng kiêu ngạo của Tô Dật.
Tô Dật cười nói:
“Muốn khách khí như thế nào? Ta đã nói cho hắn tấm bia đá khắc cái gì, còn muốn như thế nào? Hắn thế nhưng còn muốn bái ta làm thầy, nào có loại chuyện tốt như vậy?”
“……”
Dư Huy Âm túc giận oán thầm. Có thể nói tiếng người hay không? Cái gì mà muốn bái ta vi sư? Nào có chuyện tốt như vậy? Trời a! Trên đời này như thế nào sẽ có người không biết xấu hổ như vậy?
Tô Dật cũng không giải thích, đệ tử của hắn có ai không lưu danh sử sách. Hơn nữa hắn thu đồ đệ là có yêu cầu, bởi vì người thường thọ mệnh hữu hạn, nên tuổi quá 18 khẳng định hắn sẽ không nhận làm đồ đệ. Lão nhân này nửa chân đã bước vào quan tài còn muốn bái hắn làm thầy, đây không phải là si tâm vọng tưởng sao?
Dư Huy Âm không nói gì, Tô Dật mặc nhiên không lên tiếng mà ở viện bảo tàng dạo. Trừ bỏ những đồ vật bên trong huyệt mộ của hắn, viên bảo tàng còn có không ít quý hiếm văn vật, nhưng trong mắt hắn chũng cũng cũng bất quá không khác mấy.