Tô Dật nhìn chiếc bát trước mặt rồi nói với Dương Chính Thành:
“Mua tất cả đồ vật của quầy hàng này rồi giao đến nhà cho ta, đếm xem có bao nhiều kiện đi.”
“Chỉ những thứ này thôi sao?”
Dương Chính Thành cau mày:
“Chỉ là một ít hàng thủ công mỹ nghệ mà thôi.”
Người bán hàng rong nghe vậy không khỏi lo lắng:
"Này! Ông già, ông đến đây để gây sự à? Cái gì mà chỉ là đồ thủ công mỹ nghệ thôi? Chỗ này của ta có rất nhiều thứ tốt. Những gì ông nói sẽ hủy hoại danh tiếng của ta."
Tô Dật nói:
“Ta không cần đồ cổ, đồ thủ công mỹ nghệ hiện đại khá tốt, ta sẽ trưng bày trong nhà.”
Người bán hàng rong chỉ cảm thấy mình bị phớt lờ, liền hét lên với Tô Dật:
“Tiểu ca, ngươi không nghe ta nói chuyện sao? Ta nơi này có không ít đồ cổ, ngươi mua hết ít nhất cũng phải mất hai mươi vạn, thiếu một chút ta đều sẽ không bán!”
“Tổng cộng hai ngàn, có bán hay không?”
Tô Dật nói xong liền nhìn chằm chằm người bán hàng rong.
Chết tiệt! Lại tới nữa.
Người bán hàng rong trước nay chưa thấy qua ánh mắt như vậy, rõ rang một thanh niên trẻ tuổi tại sao chỉ cần nhìn chằm chằm sẽ khiến y cảm giác chính mình bị xem thấu. Dùng hai nghìn tệ mua hết chỗ này thì hôm nay cũng có thể kiếm 800 tệ. Nhưng mà mẹ nó đây là quán đồ cổ đấy. Có biết như thế nào là quán đồ cổ không? Một năm không khai trương, khai trương ăn một năm! Nếu lần này mà bán, chẳng phải là sỉ nhục sao.
“Bán cho ngươi!”
Người bán hàng rong cắn chặt răng, chắc là sau này không thể bày quán ở chỗ này nữa, phải đổi một địa điểm khác.
Dương Chính Thành nhịn cười, nói:
“Hai ngàn tệ thật ra khá tốt.”
Nói xong, hắn trực tiếp quét mã trả tiền, quầy hàng này trưng bày chín đồ vật, hai ngàn khối chia chín tính ra cũng rất đáng.
“Tiểu ca, nhà ngươi ở đâu? Ta làm người đưa qua cho ngươi đi.”
Dương Chính Thành trả tiền xong, trong lòng mong chờ nhìn Tô Dật. Nếu hắn thật sự hiểu những chữ viết đó cho dù có phải bái hắn làm thầy cũng không vấn đề.
“Ngô Đồng phố, căn nhà có cây ngô đồng ở sân, cứ để đồ ở sân là được.”
Tô Dật nói xong liếc mắt nhìn Dương Chính Thành một cái.
“Hôm nay ta vui vẻ có thể dạy ngươi chín chữ không thể nhiều hơn nữa, sau này nếu ngươi muốn học thì phải tùy vào tâm trạng của ta.”
Dương Chính Thành xấu hổ cười, thanh niên này thật kiêu ngạo, muốn hắn dạy chữ cho còn phải tùy vào tâm trạng.
“Dương lão, đi thôi. Người làm sao phải chịu sự khinh thường như thế này.”
Ông lão bên canh Dương Chính Thành khó có thể tiếp thu được ngữ khí và thái độ trong lời nói của Tô Dật.
Dương Chính Thành xua tay sau đo lấy sách bút ra viết lên một chữ.
“Nghĩa của chữ này là gì?”
Tô Dật nhìn một cái, nói:
“Chữ này có nghĩa là Hồng Quân đạo sĩ.”
“Chỉ một chữ thôi mà có nghĩa là Hồng Quân đạo sĩ sao?”
Dương Chính Thành nhíu mày, chữ này có chút giống từ đơn tiếng Anh.
“Vậy chữ này thì sao?”
“Nhàm chán.”
“Khụ! nhàm chán chỗ nào?”
“Ta nói chữ này có nghĩa là nhàm chán, ngu ngốc.”
Tô Dật ghét bỏ mà nhìn Dương Chính Thành, Dương Chính Thành vẫn không tức giận, ngượng ngùng cười, lập tức viết xuống một chữ.
“Chết!”
Lần này, Dương Chính Thành không có hỏi lại, liên tiếp viết những chữ con lại ra, sau đó viết những gì Tô Dật phiên dịch xuống phía dưới. Ông tách từng chữ ra để hỏi, sau khi ghép lại có thể hiểu là: Hồng Quân đạo nhân đã chết, có chút nhàm chán, đem hắn thần hồn chia thành ba phần, coi như là trọng sinh.
Nhất khí hóa tam thanh?
Dương Chính Thành nghĩ lại những gì Tô Dật đã phiên dịch trước đây liền có thể phỏng đoán được ý nghĩa này. Những chứ thần bí trên tấm bia đá nhìn có vể đơn gian nhưng lại mang ý nghĩa bất phàm. Nếu trước đây Tô Dật chỉ la lời nói bậy bạ không đáng tin, nhưng bây giờ tuyệt đối không có khả năng thuận miệng phiên dịch chuẩn xác như vậy. Hắn thật sự hiểu chữ trên bia đá. Dương Chính Thành nhìn chằm chằm Tô Dật, kích động nói:
“Tiểu huynh đệ, ngươi có còn muốn cái gì nữa không? Chỉ cần ngươi thích, ta đều có thể mua cho ngươi.”
Tô Dật nhíu mày nói:
“Ta đã nói hôm nay vui vẻ nên mới dạy ngươi vài chữ, ngươi lại muốn ta tiếp tục dạy cho ngươi thì cút xéo đi.”
Bọn người Dư Huy Âm nghe mà choáng váng. Thế mà có người đuổi Dương Chính Thành cút đi?
Những nhân viên công tác phía sau Dương Chính Thành nhịn không được nói:
“Không phải chỉ biết mấy chữ sao? Có cần phải kiêu ngạo như vậy không? Dương lão, chúng ta vẫn nên đi thôi.”
“Cũng không biết hắn bịa ra những lời này từ đâu, ta thật sự rất muốn đi lên manh mẽ đánh hắn một trận.”
Cả người Dương Chính Thành run rẩy, những bảo tiêu phía sau tưởng ông bị chọc tức liền có người tiến lên đỡ, khuyên nhủ nói:
“Dương lão, ngài đừng tức giận, ta sẽ giáo huấn tiểu tử cuồng vọng này cho ngài.”
“Ngươi dám!”
Dương Chính Thành kích động đến đỏ bừng mặt, bắt lấy phía sau bảo tiêu, sau đó thật cẩn thận đưa danh thϊếp cho Tô Dật.
“Tô tiểu huynh đệ đúng không? Khi nào ngươi có tâm trạng, có thể hay không dạy ta những chữ khác được không?”
Tô Dật không tiếp ông ta danh thϊếp, nói:
“Chờ tâm tình của ta tốt rồi hãy nói, dẫn theo người của ngươi đi thôi, nhiều người như vậy làm ta không thoải mái đi dạo.”
Không phải vì bị ông ta làm phiền thì hắn cũng sẽ không dạy. Chín chữ vậy là đủ.
Dương Chính Thành xấu hổ thu lại danh thϊếp, nói với những người bên cạch:
“Đều đừng ở chỗ này làm gì, tản ra đi! Đưa đồ đến nhà Tô tiểu huynh đệ đi.”
Tô Dật tiếp tục đi dạo, Dư Huy Âm cũng chỉ có thể theo sát phía sau, nàng thật sự chưa từng thấy ai kiêu ngạo như Tô Dật, ngay cả những người có tài sản hàng chục tỷ cũng không dám nói chuyện với Dương Chính Thành như vậy.
Mặc dù Dương Chính Thành không có nhiều tiền, nhưng học sinh của ông trải rộng khắp các ngành nghề, trong đó có rất nhiều người có địa vị cao. Đắc tội với Dương Chính Thành, chính là tìm chết a. Vậy mà Dương Chính Thành bị quát lớn, vẫn đối với Tô Dật khiêm tốn.
“Tô Dật, ngươi……ngươi không thể đối với người khác tôn trong một chút sao?”
Dư Huy Âm coi như đã nhìn thấy một chút bảo lĩnh của Tô Dật, nhưng ngữ khí nói chuyện của Tô Dật thật sự là quá kiêu ngạo.
Tô Dật nhìn Dư Huy Âm, chớp chớp mắt:
“Ta đối với ngươi vẫn khách khí đi.”
Dư Huy Âm câm nín, Tô Dật khách khí với nàng sao? Làm ơn, rõ ràng hắn đêm nàng thành nha hoàn mà sai sử. Như vậy mà là khách khí sao?
“Đi dạo vậy cũng đủ rồi, chúng ta nên đi chỗ khác xem sao.”
Tô Dật mất hứng. Không thể phủ nhận, con phố này khẳng định có đồ cổ thật, nếu Tô Dật muốn “nhặt của hời”, thì khẳng định là nhặt không ít đồ tốt, nhưng đối với những đồ cổ này hắn một chút hứng thú cũng không có.
Đồ cổ?
Nếu hắn thích đồ cổ thì trên thế giời này cổ mộ, hắn muốn đào bao nhiêu đều có thể đào. Những đồ cổ này đối với Tô Dật mà nói không có gì thú vị, trong mắt Tô Dật những đồ cổ đo còn không bằng đồ mỹ nghệ hiện đại đặc biệt là đồ dung sinh hoạt khi sử dụng chắc chắn sẽ thoải mái hơn.