Học Trưởng, Không Quen Không Biết Xin Đừng Động Tay Động Chân

Chương 59: Lật lọng.

Cố Thời Minh lại bất giác thở dài. Hắn đi tới cứng rắn đỡ bà lên, giọng điệu nhẹ nhàng như lại không cho phép người khác phản bác: "Con là do hai người sinh ra, đó là điều không thể chối cãi, càng không thể lựa chọn. Phụng dưỡng cha mẹ là điều con sẽ làm, nên làm và phải làm. Nhưng cuộc sống này là của con, con sẽ sống theo cách con muốn."

"Con không cần hai người chấp nhận, hai người có thể xem như không có đứa con này cũng được. Cố gia con sẽ phụ trách, Cố thị cũng sẽ trông coi, để cho hai người an ổn sống tới già."

Để bà ngồi an ổn trên ghế sofa rồi Cố Thời Minh mới đứng dậy. Nhưng trước khi đi hắn còn nói thêm: "Chuyện Lạc gia hai người có lẽ không cần xoắn xuýt nữa. Họ sắp ốc không mang nổi mình ốc, nếu không có gì bất ngờ, phá sản là chuyện trong dự định. Trước đó con đã nói với ba hợp tác với Lạc thị phải chừa lại đường lui cho mình. Nếu ba không nghe con, con vẫn có thể khiến Cố thị chúng ta không bị liên lụy. Nếu có chuyện gì mẹ cứ bảo ba gọi cho con. Đoạn thời gian này con sẽ không về nhà, tránh cho chọc giận hai người."

Nói xong thì hắn dứt khoát quay đầu đi luôn.

Đối với chuyện cha mẹ hắn biết việc hắn đang quen bạn trai Cố Thời Minh không nghĩ gì nhiều. Bởi vì hắn chắc chắn biết rõ người nói cho ông bà là ai. Nhưng trước sau gì ông bà cũng sẽ biết, ai nói đều chẳng quan trọng.

Còn Lạc gia...

Rầm!

"Rốt cuộc là tại sao!? Không phải đã nói rõ là thu mua hắn ta rồi, sao bây giờ lại chạy mất hả!!?"

Lạc Thanh Sơn đập mạnh lên bàn làm việc khiến cho mọi thứ bên trên đều trấn động hết lên. Còn người bị ông ta quát hỏi lại sợ hãi co đầu rụt cổ, thế nhưng hắn lại không thể không ấp úng đáp lời: "Việc này... Việc này ban đầu vốn dĩ là chúng ta mua dứt bản quyền game của hắn, còn hắn vì không muốn mất quyền sở hữu nên mới bấm bụng ở lại Lạc thị làm một kỹ thuật sư. Vốn dĩ với khả năng của hắn, lại thêm tương lai của Lạc thị chúng ta, hắn là không thể chạy đi đâu được. Ai biết Thụy Đằng lại im hơi lặng tiếng nhúng tay vào, còn vung thủ bút lớn một phát giúp hắn trả sạch tiền vi phạm hợp đồng."

Đáng lý ra nếu họ coi trọng hắn một chút thì kiểu gì cũng có thể trước khi mọi chuyện hết đường cứu vãn mà lấy lý do vi phạm hợp đồng để chèn ép giữ người lại. Nhưng họ lại chỉ để bụng đến cái game hắn làm ra, ỷ vào bản thân có đội ngũ kỹ thuật hơn người nên không hề bận tâm đến. Kết quả một kỹ thuật sự nhỏ bé không đáng kể rút đơn nghỉ việc chẳng thể đánh động gì đến cao tầng nổi, đến lúc mọi chuyện đâu vào đấy họ mới muộn màng nhận ra người đã không còn ở trong công ty nữa.

Lạc Thanh Sơn gần như là ngồi sụp xuống ghế tổng, sắc mặt khó coi dị thường.

Ông không phải không biết chuyện này. Dù sao quyết sách của mọi chuyện do ông quyết định cuối cùng, tính chất của sự việc ông đương nhiên rõ ràng. Chỉ là ông ta không ngờ Thụy Đằng chỉ mới thành lập có vài năm đã phát triển đến mức này, lại có thể ở sau lưng ngấm ngầm âm cho ông ta một đao rồi. Vốn là cho dù mất người thì cũng không đến mức ảnh hưởng quá nhiều đến mọi chuyện, nhưng Thụy Đằng thu mua người lúc nào ông ta không biết, rồi lại im hơn lặng tiếng nhờ vào gã ta trước Lạc thị một bước tung ra tựa game mới ăn dứt cả game mà họ định ra mắt. Giờ nguồn lợi nhuận bị dứt, khoảng chi phí dùng để thu mua những công ty game nhỏ không có chỗ bù vào, Lạc thị vì chuyện này mà đứng trước nguy cơ phá sản.

Biến cố diễn ra nhanh đến mức hôm qua ông ta còn ngồi trên đài hưởng thụ đỉnh cao của nhân sinh, hôm nay đã an tọa cùng một đám ăn mày. Đổi lại là ai cũng sẽ luống cuống tay chân.

Nhưng nói sao thì ông ta vẫn là ông chủ của một công ty, còn lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, không đến mức không tìm ra được đường lui cho mình.

"Dự án với Cố thị sao rồi?"

...

Sự việc Lạc thị bị Thụy Đằng âm đến tận hai tuần sau Cố Thời Minh mới nhận được điện thoại của ba Cố.

Lúc đó Mộc Du đang đi tham gia họp lớp với bạn học thời cao trung. Vốn dĩ là cậu không định đi, bởi vì trường cao trung của cậu không ở T thị, hơn nữa năm đó nhà cậu xảy ra biến cố thời điểm cao trung cậu ở trong lớp biểu hiện rất lặng lẽ, không thân mấy với bạn học. Ai biết lớp trưởng cứ năn nỉ cậu mãi, còn nói họp lớp ở T thị vì đa số bạn học đều làm việc ở đây. Mộc Du không từ chối được nên đã đi.

Trịnh Thương đang đứng quay lưng trước cửa phòng bao trong quán bar nhìn đám bạn học nhốn nha nhốn nháo thì bỗng nhiên có người đập tay lên lưng hắn, làm hắn giật mình. Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Mộc Du, Trịnh Thương trước là sững sốt, sau là cười lên vừa vỗ vai cậu hớn hở nói: "Mộc Du, là cậu đấy à!?"

"Chẳng lẽ không phải tôi."

Mộc Du nhìn nụ cười chân thành lại sảng khoái của hắn thì cũng bất giác nhếch môi. So với đoạn thời gian thời cao trung thì bây giờ Mộc Du đã khác trước rất nhiều, trông vừa sáng sủa vừa đẹp trai, còn hoạt bát hơn nên Trịnh Thương có chút bất ngờ. Nhưng so với nhìn thấy một Mộc Du u ám thì hắn thích cậu như bây giờ hơn. Ít nhất đối với một buổi họp lớp ôn lại chuyện xưa thì mọi người đều vui mới là hướng tới của hắn.

"Tôi cứ tưởng cậu lại không tới."

Trịnh Thương cười nhẹ, vừa đưa cậu vào trong phòng.

"Nào nào mọi người, vỗ tay chào đón bạn học Mộc Du..."

Ở ký túc xá, Cố Thời Minh bắt điện thoại của ba Cố.

"Ba, có gì đợi con về rồi nói chuyện sau."

Cố Thời Minh trước trấn an ba Cố đang líu ríu bên trong điện thoại, bản thân mình cũng rời khỏi trường.

"Được được, con về ngay đi. Ba ở nhà đợi con."

Giọng ba Cố từ trong điện thoại vọng ra, bên trong mang theo sự gấp gáp là không thể che giấu.

Thật ra mọi chuyện cũng không phải bết bét như vậy. Lúc trước thời điểm Cố Thời Minh nhắc nhở ông, ông vẫn để trong lòng dù tình nghĩa của hai nhà không phải là chuyện một sớm một chiều mà đã duy trì nhiều năm thông qua rất nhiều lợi ích. Lần này vừa lúc có một dự án khá lớn nằm ở cảng Tây thành phố T. Theo như thường lệ thì hai nhà sẽ góp vốn cùng nhau nhận thầu, thế nhưng bởi vì việc thu mua mấy công ty game nhỏ của Lạc thị lúc đó mà theo như thương lượng Cố thị sẽ trước tiên đứng ra giành lấy dự án, sau đó Lạc thị sẽ trả lại vốn sau. Vì chuyện này mà Cố thị đã gần như rút hết vốn liếng của mình ra để làm.

Như đã nói trên, trước đó Cố Thời Minh đã có nhắc ông, cho nên lúc thương lượng chuyện hợp đồng ba Cố rất là để ý, thỏa thuận thật kỹ lợi ích của đôi bên, trách cho bên kia lật lộng, bắt một mình họ ôm hết. Thỏa thuận có sự chứng nhận của pháp lý, Lạc thị có muốn lật lọng cũng không được.

Ông nghĩ như vậy không hề sai. Nhưng dù sao thì hai nhà cũng đã hợp tác với nhau nhiều năm lại không có rách mặt nhau, cho nên có những cái đề phòng ba Cố không thể làm ra mặt được. Rốt cuộc vẫn là để cho Lạc Thanh Sơn âm ông một đao. Lúc bàn bạc vốn đã nói rõ, thế nhưng bên trong hợp đồng cuối cùng vậy mà lại không giống như những gì họ đã thỏa thuận. Đã vậy ở mục lợi ích Lạc thị còn chiếm một phần trong khi tiền vốn do Cố thị bỏ ra hết. Y như nói chuyện này từ đầu chí cuối chỉ có mỗi Cố thị làm, Lạc thị nếu Cố thị thành công nhận được lời ích thì mình ngồi mát vẫn ăn được một phần, còn lại không cần phải chịu bất cứ thiệt hại nào.

Vốn dĩ ba Cố còn không biết, cho đến lúc cần quỹ xoay vòng ông đi tìm Lạc Thanh Sơn đòi chỗ tiền kia thì ông ta lại lật lòng, còn một mặt vô tội đưa hợp đồng ra cho ông xem. Ba Cố khỏi nói có bao nhiêu tức, mém chút là ngất xỉu. Đến thời điểm này vì cứu Lạc thị, Lạc Thanh Sơn đã chẳng còn cách nào ngoài đoạn tuyệt quan hệ giữa hai bên. Vốn dĩ dù như vậy thì Lạc thị cũng sứt đầu mẻ trán, thế nhưng một phần trong hợp đồng kia lại là cái ông ta nhắm tới, đúng lúc mặt dày đi đòi ngược lại Cố thị. Chưa nói dự án đã làm nên lợi nhuận gì, còn bởi vì giành lấy dự án mà Cố thị đã dốc cạn vốn luyến, làm sao có tiền đưa cho Lạc Thanh sơn.

Hơn nữa vấn đề cũng không phải như thế.

Không tới mười phút sau Cố Thời Minh đã về đến nhà.

Lần này mẹ Cố không có rống lên với hắn nữa. Cũng có lẽ là do ba Cố vẫn luôn đợi hắn ở cửa, thấy hắn thì lật đật kéo hắn vào nên bà không có cơ hội nói.

"Con xem, bây giờ phải làm sao?"