Thanh Mai Đột Nhiên Câu Dẫn Ta

Chương 2: Đại hôn (H)

Ngày ấy sau khi bị tiễn đi Hạ Thịnh liền an phận thủ thường ở trong nhà, không hề đến tìm nàng, mỗi ngày Chu Nhiên bị ma ma dạy quy củ trong cung lăn lộn tay sưng hồng, nàng gả cho nhi tử của thừa tướng, có khổ không thể nói, nàng cũng không biết trước khi xuất giá lại khổ như vậy!

Trước một ngày xuất giá, nàng ngồi kiệu đi vào trong cung, gặp Hoàng Hậu, nàng ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn người ngồi trên ghế chủ vị, không dám ra tiếng, hồi hộp đến mức mồ hôi lăn dài trên trán.

Hoàng Hậu vừa mới 28, là huyết mạch tương thân với thừa tướng, luận bối phận, nàng ấy chính là cô cô của Hạ Thịnh, lúc này mời Chu Nhiên tiến cung, nàng ấy muốn gặp, rốt cuộc Hạ Thịnh là vẫn một hài tử, có thể khiến Hạ Thịnh thành thân sớm như vậy chắc chắn cũng rất lợi hại.

“Hạ gia tức phụ không cần câu thúc, bổn cung gọi ngươi tiến cung cũng chỉ để nói chuyện riêng tư của phụ nhân, dù sao ngày mai ngươi cũng thành thân phải không?” Hoàng Hậu tay chống trán, nhìn Chu Nhiên đang cứng đờ người, bật cười, vẫy tay sai cung nữ mang tới một đĩa điểm tâm màu trắng, “Đây là bánh quy sữa, bên ngoài không có đâu, là đầu bếp tốt nhất trong cung ta làm, mau nếm thử đi.”

Chu Nhiên cẩn thận bẻ một khối, một tay khác cầm khăn tay, che khuất nửa khuôn mặt, cắn một miếng, nháy mắt vị sữa tràn ra, tràn ngập giữa môi răng của nàng, “Ăn rất ngon.” Nàng nếm mỹ thực, người cũng thả lỏng.

Nàng ngây người ở trong cung suốt một canh giờ rồi ngồi kiệu đi về phủ Đại Lý Tự Khanh, thân nhức mỏi, xoa xoa cổ, tuy nói tính cách của Hoàng Hậu thân thiện, nhưng sau khi nói chuyện một lúc nàng vẫn hồi hộp, cảm giác cả người đều cứng đờ, nàng nằm trên giường, nhờ Nguyệt Nguyệt mát xa cho nàng.

Ngày thứ hai ánh mặt trời chưa ló rạng, Chu Nhiên đã bị kéo dậy trang điểm chải chuốt, nàng nhắm hai mắt, lại phải chú ý tư thái, buồn ngủ đến mức đầu sắp cắm xuống đất, chỗ này muốn đeo vòng tay, chỗ đó phải đeo chuỗi ngọc, trên lỗ tai còn phải đeo khuyên tai, cuối cùng đội mũ phượng, thành thân thật phiền toái… Chu Nhiên ngái ngủ nghĩ, bên ngoài chiêng trống vang trời, treo lụa đỏ vui mừng, đều dùng để chúc mừng hôn sự của nàng và Hạ Thịnh.

“Cô nương, được rồi!” Tiểu Thúy vỗ vỗ bả vai nàng, lấy khăn hỉ trên khay, đội lên cho nàng, lại cầm một quả táo đỏ đặt vào tay nàng, “Cô nương, nhớ cầm chắc quả hỉ, không thể ăn vụng.” Nàng ấy tri kỷ nhắc nhở.

Chu Nhiên gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã biết, mũ phượng có hơi nặng, nàng gật đầu mà suýt khiến mình bị ngã.

Nàng được dắt đi kính trà cho cha, rồi đi theo Hạ Thịnh ở đầu bên kia hỉ lụa dẫn ra khỏi nhà, nàng chỉ có thể thấy giày trên chân Hạ Thịnh cũng giống màu đỏ trên hỉ phục của nàng.

Tới phủ Thừa tướng, giọng người tiếp tân lảnh lót hô nhất bái thiên địa, nàng xoay người, theo Hạ Thịnh bái thiên địa, bái cao đường, kính trà, lại đến phu thê đối bái, nàng nghe thấy hai chữ phu thê, mới có cảm giác chân thật là nàng đã gả cho Hạ Thịnh.

Chờ buổi lễ kết thúc, Chu Nhiên được dẫn về hỉ phòng, hỉ nương một bên nói lời cát lợi, một bên bảo hai người uống rượu hợp cẩn, lại cắt tóc trên đầu bọn họ, cuộn vào nhau đặt trong hộp rồi cùng thị nữ đồng loạt lui ra.

Chu Nhiên ngồi trên giường, mà Hạ Thịnh còn phải đi kính rượu những quan văn quan võ trong triều.

Tới ban đêm, tiếp đón xong những người đó, Hạ Thịnh mới trở về phòng, lúc vén khăn hỉ của Chu Nhiên, những ngọn nến đỏ trong phòng lập lờ, Hạ Thịnh nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô dâu, trong khoảng thời gian ngắn không ngừng ngây dại, không kịp phản ứng, cũng may Chu Nhiên gọi hắn hắn mới tỉnh lại.

Bụng Chu Nhiên kêu ục ục, “Mau giúp ta gỡ mũ phượng xuống, nặng quá… Hạ Thịnh, Hạ Thịnh! Huynh nghĩ gì vậy?” Nàng không kiên nhẫn túm tay Hạ Thịnh, quy củ chó má đều ném ra sau đầu.

“Ơi, ơi, đây.” Hạ Thịnh vội vàng tháo mũ phượng trên đầu Chu Nhiên, trong lúc lơ đãng cọ vào môi nàng, trên mu bàn tay nhiễm son môi, hắn đặt mũ phượng lên bàn trang điểm, sai người mang điểm tâm và đồ ăn đặt trên bàn.

Chu Nhiên nhìn trong phòng không có hạ nhân, xách theo váy dẫm lên vớ ngồi trên ghế bắt đầu dùng chiếc đũa gắp đồ ăn ngon, thèm chết nàng! Hạ Thịnh không tới, nàng cũng không dám tháo khăn hỉ, sợ hỏng quy củ, một ngày không ăn, nếu có lần sau nàng không bao giờ thành thân.

Hạ Thịnh uống rượu đã no rồi, hắn nhìn Chu Nhiên từng ngụm từng ngụm ăn thịt, “Có phải đã nhiều ngày muội ở trong phủ không được ăn không? Ta nghe nói trong cung mời vị ma ma kia trước đây là ma ma dạy dỗ Hoàng Hậu cô cô, chắc chắn rất nghiêm khắc với muội…” Hắn đau lòng.

“Còn không phải sao! Thành thân với huynh làm người khác thật là mệt mỏi!” Chu Nhiên oán giận, dùng khăn lau miệng lau tay, mấy ngày nay ở trong nhà dạ dày nàng đều kêu đói, cũng không được ăn quá nhiều.

Hạ Thịnh nhẹ nhàng cười, “Sau này muội tới nhà ta chỉ hưởng ngày lành.” Hắn cởi búi tóc của Chu Nhiên, tóc đen của Chu Nhiên như thác nước tản ra, rũ ở bên hông.

“Tới nhà huynh còn có ngày lành?” Chu Nhiên căn bản không tin, ăn uống no đủ xong, lần nữa trở về trên giường, gạt đậu phộng táo đỏ trải trên giường xuống mặt đất, cởi váy áo của mình, chỉ để lại áo trong màu đỏ, nàng vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Mau tới ngủ!”

“Sao lại không có ngày lành?” Hạ Thịnh một bên cởϊ qυầи áo, một bên nói. Hắn khác Chu Nhiên, lúc đi ngủ không mặc áo, cởi toàn bộ, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không mặc, nhìn như tên lưu manh trên đường, chui vào bên cạnh Chu Nhiên, thân thể nóng bỏng dán vào nàng, “Đêm nay sẽ có.” Hắn hôn lỗ tai Chu Nhiên.

“Hạ Thịnh!” Chu Nhiên bất an ngồi vào trong, huynh muốn làm gì!

Hạ Thịnh đuổi theo không bỏ, tay ôm eo nàng, “Động phòng hoa chúc, không ngủ sao được?” Cởi bỏ áo trong của nàng, dán lên hai nhũ thịt, thoải mái than một tiếng, bầu vυ' mềm như bông dán lên tay hắn, xoa nhẹ hai cái, đồ vật dưới thân bắt đầu có phản ứng, thẳng tắp dán vào xương cụt của Chu Nhiên.

“Hạ Thịnh, huynh điên rồi…” Giọng Chu Nhiên nho nhỏ, nàng chỉ mới trải qua một lần, lại vội vàng, căn bản không dám hồi tưởng, hiện giờ bầu ngực bị người ta nắm lấy xoa nắn, nàng có chút thoải mái, mặt đỏ ửng.

“Gọi là gì?” Hạ Thịnh cắn dái tai nàng, liếʍ liếʍ, ước lượng cân nặng của hai bầu vυ', tạo ra nhũ sóng, “Chúng ta đã kết thúc buổi lễ thành thân, muội nên gọi ta là Thịnh Lang, kêu dễ nghe một chút… hai vυ' của Yểu Kiều mềm như bông khiến người ta thật muốn yêu thương.”

“Không gọi… Huynh chớ có sờ… A…” Chu Nhiên cảm thấy giữa hai chân đã ướt, trộm ma sát, Thịnh Lang gì đó, vừa nghe đã thấy xấu hổ.

Tay Hạ Thịnh đi dọc xuống sờ, thấy trong quần quả thật đã ướt, hắn cọ hai cái, nước chảy càng nhiều, “Thật nhiều nước, Nhiên Nương, nghe thấy không?”

“Không nghe thấy!” Chu Nhiên kiên cường, muốn xoay người nhưng bị giữ chặt, lại thỏa hiệp trở về, “Hạ Thịnh… Huynh đừng như vậy… Ta thật sự sợ hãi…”

“Sợ hãi? Sao lúc thanh thiên bạch nhật muội trèo lên kiệu của ta lại không biết sợ?” Hắn nhắc tới chuyện cũ Chu Nhiên lại càng giả chết, hai chân vừa giẫm, trực tiếp nhắm mắt kệ hắn.

Hạ Thịnh cảm thấy ma ma trong cung quả nhiên lợi hại, chỉ mới mười ngày trôi qua, đã biến Chu Nhiên kiêu căng ngạo mạn trước mặt hắn thay đổi tính tình.

Ngón tay duỗi ra đút vào trong huyệt, quấy vài cái, bôi dâʍ ŧᏂủy̠ vào qυầи ɭóŧ Chu Nhiên, tay hắn dùng chút lực, kéo qυầи ɭóŧ xuống, treo trên đầu gối, lòng bàn tay nằm ngang, tách hai chân Chu Nhiên ra, ngón tay ở bên trong khuấy động vài cái, khiến Chu Nhiên đang giả chết trong ngực hắn run rẩy cơ thể, nộn huyệt dưới thân ứa nước ra bên ngoài, tay Hạ Thịnh dính mật dịch đặt trên eo Chu Nhiên, “Nhiên Nương, ta muốn đi vào.”

Đầu óc Chu Nhiên vẫn còn hỗn loạn, nàng gật đầu lung tung, không biết bản thân sắp đối mặt với kɧoáı ©ảʍ gì.

Hạ Thịnh xoa đồ vật có chút dọa người, nhắm ngay vào miệng huyệt, thẳng tắp đi vào, Chu Nhiên cảm thấy, tim nàng đập như sấm, bùm bùm, trước ngực run rẩy hai cái, “Hạ Thịnh…” Nàng nói nhẹ lại ngắn, Hạ Thịnh không nghe thấy, sau khi đi vào lại thong thả chọc ra rút vào hai cái, cảm thấy Chu Nhiên không có phản ứng bài xích, hắn bắt đầu hoạt động vòng eo của mình, rút đồ vật ra chỉ để lại cái đầu bên trong, lại lần nữa cắm vào.

Chu Nhiên bị làm, cả người ửng hồng, nàng yêu kiều rêи ɾỉ, trước người cộm cánh tay Hạ Thịnh, bầu vυ' lắc lư trên cánh tay hắn, tư thế nghiêng người thọc sâu, kɧoáı ©ảʍ ngập đầu, trước khi làn sóng xuân triều thứ hai đột kích, Hạ Thịnh đột nhiên dừng lại, ánh mắt thâm sâu nói, “Nhiên Nương, gọi ta.”

“Hạ Thịnh… Hạ Thịnh…” Chu Nhiên mơ hồ gọi.

“Không đúng.” Giọng nói Hạ Thịnh lạnh đi vài phần, dường như trừng phạt mà cắn trên cổ nàng, “Gọi lại.”

Chu Nhiên hiểu ra, “Thịnh Lang… Thịnh Lang… Nhiên Nương muốn…” Nàng lắc mông, đón ý nói hùa theo nam nhân phía sau.

Hạ Thịnh vừa lòng, khôi phục động tác lúc trước, hắn mạnh mẽ ra vào, Chu Nhiên đạt tới làn sóng xuân triều thứ hai, đôi mắt nhắm lại, lật người, bụng nhỏ co giật, tay nắm lấy đệm chăn.

Đáng tiếc nàng như thế Hạ Thịnh cũng không bỏ qua cho nàng, nhân lúc Chu Nhiên đang ở trong dư vị cao trào càng kịch liệt đùa bỡn nàng, Chu Nhiên hét lên một tiếng, lại phun ra một cổ thủy dịch, “Hu hu… hức… Hạ Thịnh… Hạ Nho Thừa… Khốn nạn… Ha… A… Nhẹ chút… Sắp hỏng rồi…” Nàng khóc, hai chân không tự giác mở ra, đáp trên khuỷu tay Hạ Thịnh.

“Nhiên Nương… Yểu Kiều…” Hạ Thịnh gọi nàng, chờ nàng phun xong, động tác liền chậm lại, chơi mấy chục cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun vào chỗ sâu nhất trong huyệt nàng, ôm nàng.

Chu Nhiên toát mồ hôi, tóc đen dính trên mặt, nàng xoay người, thứ trong huyệt cũng bị xoắn một vòng, sướиɠ đến mức nàng sắp ngất xỉu, ôm chặt Hạ Thịnh, đầṳ ѵú dán vào người hắn, chân quấn lên eo hắn, “Được rồi… Mau để ta ngủ…” Giọng nói của nàng hơi nũng nịu, nhắm mắt lại, hoa huyệt tham lam kia còn nuốt dươиɠ ѵậŧ hắn.

Hạ Thịnh vỗ vỗ lưng nàng, tay đẩy tóc đen trên mặt nàng ra, vung tay dập tắt ánh nến trong phòng, nhắm mắt lại ngủ cùng Chu Nhiên.