Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 91: Em lại ngắm trăng được không?

Không ai có thể từ chối được lời thổ lộ của người trong lòng, hơn nữa Khâu Dạng còn nói đến êm tai như vậy, Thẩm Nịnh Nhược nghe vào trong tai, trong phút chốc nỗi mất mát cùng khổ sở đều bị xua tan đi, ngược lại bị vui sướиɠ và vui vẻ chiếm cứ, lông mi cô lại run hạ, liền mở to mắt nhìn về phía Khâu Dạng.

Khâu Dạng ôm lấy mặt cô, biểu tình cùng ánh mắt đều ôn nhu như đám mây chân trời, như là không có lập tức nhận được câu trả lời của cô, Khâu Dạng hơi chút lộ ra bộ dạng gấp gáp, nhưng giọng vẫn như cũ mềm như bông: "Muốn hay không a? Nhược Nhược."

Sao lại không cần chứ.

Sao lại có thể bỏ không cần được chứ.

Cái xưng hô "Tiểu Dương" này chỉ có mình cô được kêu, Tiểu Dương này chỉ có thể thuộc về mình cô, thể xác lẫn tinh thần của Tiểu Dương tất cả đều muốn gắn liền ở trên người cô.

Du͙© vọиɠ chiếm hữu của Thẩm Nịnh Nhược đối Khâu Dạng ở hôm nay mãnh liệt chưa từng có, cô nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, mạc danh có chút khẩn trương cảm xúc khiến cô mở miệng có chút khó khăn.

Được thổ lộ qua nhiều lần như vậy, Thẩm Nịnh Nhược chưa từng có một giây phút nào hoảng loạn giống như bây giờ, cô phải trả lời như thế nào mới có thể coi là trịnh trọng đây?

Chỉ cần trả lời một chữ thì được rồi sao?

Khâu Dạng thấy Thẩm Nịnh Nhược vẫn đang chần chờ, cho rằng bản thân còn không có dỗ người tốt, vì thế lại gần hôn lên môi Thẩm Nịnh Nhược một cái, bắt đầu làm nũng lên: "Chẳng lẽ chị Nhược Nhược không muốn làm......"

"Muốn." Thẩm Nịnh Nhược cắt ngang lời Khâu Dạng, cô không có không muốn, một chút ý tứ không muốn đều không có.

Khâu Dạng khóe miệng hơi hơi cong lên, trong mắt phản chiếu ánh đèn bàn, thoạt nhìn như là mấy ngôi sao trú vào, cánh môi nàng hơi hơi mở ra: "Muốn cái gì?"

Thẩm Nịnh Nhược chớp hạ đôi mắt, cô không biết có phải men say lên đây hay không, nhưng hiện tại cô có một loại cảm giác choáng váng, cô lại thở ra một hơi, lúc này mới đưa mặt lại gần, chôn ở hõm vai Khâu Dạng, dường như chỉ có như vậy cô mới có đủ lý trí mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh: "Muốn em chỉ là của chị, muốn em là của chị......"

Giọng cô bỗng chốc ngưng lại, nói ra thân phận chưa từng nói qua: "Bạn gái."

Cô từng có hai người bạn trai, nhưng bạn gái lại là lần đầu tiên, cô cũng tin tưởng sẽ là lần cuối cùng.

Bởi vì cô liền nhận định Khâu Dạng, đây là Tiểu Dương của cô.

Không phải của người khác.

Khâu Dạng cũng thư khẩu khí, lúc nàng ở trên đường đến đây thật sự rất sợ hãi, nếu cảm xúc Thẩm Nịnh Nhược chui vào ngõ cụt, vẫn luôn cho rằng không đáp lại chính là không thích, như vậy nàng sẽ có chút chân tay luống cuống, cũng may Thẩm Nịnh Nhược cũng đủ thích nàng, cũng nguyện ý cho nàng cơ hội, mới làm nàng thổ lộ suôn sẻ hơn rất nhiều.

Nhưng Khâu Dạng không phải không có kế hoạch thổ lộ, trên thực tế nàng muốn chờ đến kỳ nghỉ 1-5 cùng Thẩm Nịnh Nhược đi Tây Thành rồi nói tiếp, bởi vì Tây Thành là nơi các nàng quen nhau, tòa thành thị đó đối với các nàng mà nói càng có ý nghĩa sâu sắc, trải qua một chuyến hôm nay như vậy, cũng liền không thể không đẩy tiến độ lên trước, hơn nữa Khâu Dạng còn chưa có chuẩn bị cái gì, chỉ mang người tới.

Nhưng nói trước cũng có chỗ tốt của nói trước, đó chính là nàng có được Thẩm Nịnh Nhược sớm hơn, cho dù quan hệ hiện tại các nàng kỳ thật đã sớm chấp nhận ở bên nhau, nhưng quy trình vẫn là cần phải có, chấp nhận nói về sau sẽ ra vấn đề.

Ngược lại không phải nói các nàng liền nhất định sẽ xảy ra vấn đề, chỉ là lúc trước có bạn bè liền tỏ vẻ, thời điểm cùng người yêu ở bên nhau là chấp nhận, chia tay vẫn là chấp nhận, không có ngày kỷ niệm chính xác liền không tính, sau lại cãi nhau một trận, đối phương lại nói căn bản không có ở bên nhau, kể từ lúc đó Khâu Dạng liền ghi nhớ sâu sắc điểm này ——

Quan hệ phải được xác nhận, không phải chấp nhận.

Nếu không tương đương là không có bắt đầu, cũng không có kết thúc.

Khâu Dạng nhớ tới điều này liền hôn hôn đỉnh đầu Thẩm Nịnh Nhược, nàng cũng ôm Thẩm Nịnh Nhược càng chặt hơn, nhưng nàng hiện tại toàn thân cũng chỉ mặc một bộ nội y, cũng không khác gì đang trần trụi.

Thẩm Nịnh Nhược cũng như là hậu tri hậu giác, dán lòng bàn tay ở sau lưng Khâu Dạng một lát sau mới bắt đầu chậm rãi hoạt động, mà mặt chôn ở hõm vai Khâu Dạng cũng hơi hơi ngẩng lên một chút, cô hôn hôn bả vai Khâu Dạng, lại hôn về phía xương quai xanh của Khâu Dạng.

Trong phòng ngủ hiện tại không ai nói chuyện, có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Khâu Dạng cổ họng khẩn một chút, nàng hơi ngẩng cằm, môi Thẩm Nịnh Nhược liền ăn lại đây, hơn nữa tiếp tục hướng lên trên, chuẩn xác mà hôn lên đôi môi nàng, cùng lúc đó, nút thắt sau lưng Khâu Dạng cũng bị Thẩm Nịnh Nhược một tay mở ra, nội y nàng buông lỏng, liền nghe thấy Thẩm Nịnh Nhược thừa dịp khoảng cách giữa thân nàng, thấp thấp mà lẩm bẩm một tiếng: "Tiểu Dương......"

Thẩm Nịnh Nhược từng vô số lần lẩm bẩm một tiếng "Tiểu Dương" này như vậy, nhưng lúc trước các nàng không phải quan hệ người yêu chính thức.

Một tiếng này cùng lúc trước không giống nhau, một tiếng này là khởi đầu mới, là thân phận mới.

Khâu Dạng mí mắt xốc xốc, đôi tay nàng đặt sau đầu Thẩm Nịnh Nhược, chỗ lòng bàn tay cùng cổ tay đều có sợi tóc nhột nhột, nhưng lại càng như là đang trêu đùa nàng, gãi tim nàng.

"Làm sao vậy?" Khâu Dạng yết hầu trượt trượt, đem ánh mắt Thẩm Nịnh Nhược có chút mê ly bỏ vào trong mắt.

Tay Thẩm Nịnh Nhược lúc này dịch ra phía trước, thẳng đến khi chạm vào nơi cô muốn, cô mới lại cúi đầu một bên hôn Khâu Dạng một bên thở phì phò nói: "Chị thích em."

Khâu Dạng theo động tác của Thẩm Nịnh Nhược mà run lên một chút, nàng há miệng thở dốc, cũng muốn đáp lại câu này, nhưng lời còn lại đều bị Thẩm Nịnh Nhược nuốt vào trong, hơn nữa người cũng như là bị Thẩm Nịnh Nhược mở ra nuốt vào trong bụng.

Chỗ Miêu Nghệ có chìa khóa nhà Khâu Dạng, chỉ là không thường lấy ra, bởi vì Khâu Dạng không thích làm phiền người khác, cho dù hai người là bạn bè, vì vậy chỉ khi Khâu Dạng có chuyện chưa về nhà, cô ấy mới có thể cầm chìa khóa đến chỗ Khâu Dạng cho mèo ăn, nhưng Miêu Nghệ đã lâu không nhận được thông báo cho mèo ăn của Khâu Dạng, đêm nay lúc nhận tin nhắn của được Khâu Dạng, Miêu Nghệ còn có chút ngạc nhiên.

Khâu Dạng: 【Miêu Miêu, đêm nay mình không về nhà, phiền cậu giúp mình cho mèo ăn nhé.】

Khâu Dạng: 【Ngày mai mình trở về, lúc trở về sẽ mang một phần phá lấu cho cậu. 】

Khâu Dạng thật sự không thích làm phiền người khác, một khi đối phương giúp nàng, nàng liền sẽ muốn trả lại, tựa như lúc trước Thẩm Nịnh Nhược tới tìm nàng đòi nợ, đó là lý do nàng đáp ứng.

Nợ người khác tư vị không dễ chịu.

Miêu Nghệ: 【 Không cần khách sáo, vậy mình đi nấu thịt cho Bình Tử ăn! 】

Khâu Dạng được phản hồi chuẩn xác của Miêu Nghệ, mới buông di động, xốc chăn lên đứng dậy đi vào toilet,  chỗ xương quai xanh và bả vai của nàng bị Thẩm Nịnh Nhược để lại vài dấu ấn dâu tây, nàng kéo váy ngủ Thẩm Nịnh Nhược xuống, là có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Không nghĩ tới là buổi chiều đầu tiên quan hệ người yêu, nàng đã bị ngủ.

Không biết có phải bởi vì Thẩm Nịnh Nhược còn có chút men say hay không, Khâu Dạng cảm thấy hôm nay Thẩm Nịnh Nhược phá lệ mà hiếu thắng thế một ít, như là đang "báo thù" tối hôm qua.

Khâu Dạng soi gương, liếʍ cánh môi mình.

Trước kia chưa từng nghĩ tới trong hai tháng liền có được người yêu mới, nàng thậm chí cảm thấy đây xem như kết nối liền mạch, giống như chỉ có người mất trí mới có thể làm được, nhưng chờ đến khi bản thân trải nghiệm, mới biết được tình tiết này trong tiểu thuyết là thật sự tồn tại.

Thẩm Nịnh Nhược mê người lại câu người, thử hỏi khi người như vậy chủ động, có ai có thể cưỡng lại được dụ hoặc này đây?

Huống chi nó lại xuất hiện lúc Khâu Dạng đau buồn vì thất tình, như là đột nhiên xâm nhập vào mùa đông của Khâu Dạng, nhưng mang đến một mảnh xuân ý.

Thẩm Nịnh Nhược làm Khâu Dạng sống lại, làm Khâu Dạng nở hoa, làm Khâu Dạng mọc ra mầm non, làm Khâu Dạng một lần nữa có được sự ấm áp.

Khâu Dạng nghĩ vậy chút khóe môi liền dương lên, nàng kéo cổ áo lại, mở cửa toilet ra liền đi ra ngoài, kết quả nửa đường đã bị người chặn lại.

Thẩm Nịnh Nhược ôm chặt nàng, lại giống như là hút mèo thật sâu mà hít vào một hơi, mới cười buông lỏng hai tay mình.

"Đã lâu không gặp." Thẩm Nịnh Nhược trong mắt đựng đầy ý cười, "Có nhớ chị hay không a?"

Các nàng mới tách ra có ba phút.

Khâu Dạng là trăm triệu lần không nghĩ tới Thẩm Nịnh Nhược khi yêu đương sẽ có bộ dạng này, tuy rằng trước đó đã có chuẩn bị tâm lý Thẩm Nịnh Nhược không cao lãnh ở trước mặt bản thân, nhưng hiện tại nàng vẫn là cảm thấy có chút sốc.

"Có." Nhưng mà Khâu Dạng vẫn là gật đầu, về sau nàng sẽ đáp lại mỗi một lời thổ lộ cùng ánh mắt của Thẩm Nịnh Nhược, sẽ không lại để Thẩm Nịnh Nhược nghĩ nhiều.

Thẩm Nịnh Nhược nâng tay lên vuốt tóc Khâu Dạng, đôi mắt như cũ cong cong: "Thật trùng hợp, chị cũng có nhớ em."

Khâu Dạng buồn cười: "Chị sao lại như thế này a?"

"Như thế nào?"

"Rất......" Khâu Dạng làm ra một bộ dạng suy nghĩ, nàng trầm ngâm vài giây, mới nói với ánh mắt chờ mong của Thẩm Nịnh Nhược, "Đáng yêu."

Mọi người đều biết, đáng yêu là từ ngữ ca ngợi cao cấp nhất.

Thẩm Nịnh Nhược nhướng mi lên, vẻ mặt đắc ý: "Phải, chị rất đáng yêu."

" "Đáng yêu" ở đây là " đáng, yêu" ."

Khâu Dạng phối hợp gật đầu: "Đã biết, đã biết."

Nhưng thẳng thắn mà nói lúc trước cùng Đào Tư Nhàn mới vừa ở bên nhau, các nàng cũng chưa từng như vậy, dường như có thể nói những điều vô nghĩa rất lâu.

Khâu Dạng nghĩ nghĩ, vẫn là quy hết thảy nguyên nhân đều cho Đào Tư Nhàn, bởi vì nói đến cùng vẫn là bởi vì Đào Tư Nhàn căn bản không đủ thích mình, hoặc là nói căn bản không thích mình.

Lúc trước Khâu Dạng còn rối rắm Đào Tư Nhàn có thích mình hay không, nhưng bây giờ nàng nghĩ thoáng hơn bất kỳ ai khác, nàng cảm thấy Đào Tư Nhàn tốt nhất là chưa từng thích mình, nếu không một phần tình ý nàng sẽ cảm thấy ghê tởm.

Thẩm Nịnh Nhược kéo tay Khâu Dạng, cũng lôi Khâu Dạng trở lại suy nghĩ tự do, cô mang Khâu Dạng ngồi ở trên sô pha, đứng đắn hỏi một vấn đề: "Cái thú bông cừu nhỏ kia, có phải em chưa từng lấy ra phải không?"

"Chưa." Khâu Dạng thành thật trả lời.

Thẩm Nịnh Nhược hừ nhẹ một tiếng: "Chị bảo em không ném nên em liền giấu đi phải không? Đó là món quà duy nhất chị tặng cho em."

"Ngày mai lấy ra là được mà." Khâu Dạng nói giọng tự nhiên.

Thẩm Nịnh Nhược dường như đang tính toán sau mùa thu: "Không phải, bạn học Tiểu Khâu, em liền không cầm qua thú bông cừu nhỏ kia sao?"

"Cầm nó làm cái gì?" Khâu Dạng trong ánh mắt có chút nghi hoặc.

Thẩm Nịnh Nhược: "......"

Thẩm Nịnh Nhược mím môi: "Không có gì."

Khâu Dạng lắc lắc cánh tay của cô: "Chị nói cho em biết đi."

"Không được, ngày mai trở về cầm đi." Thẩm Nịnh Nhược mới không trực tiếp trả lời, cô hiện tại nhớ tới còn có chút giận dỗi, "Nếu không phải chị chủ động liên lạc em còn chơi xấu em, em bây giờ có thể có được chị sao?"

Khâu Dạng nhẹ nhàng kéo mặt cô: "Sao vừa mới ở bên nhau liền bắt đầu tính toán với em a."

Thẩm Nịnh Nhược nâng tay lên tới bắt lấy cổ tay Khâu Dạng, cười mắt cong cong: "Chị đây là nhận ra muộn." Cô nói liền lại gần hôn xuống mặt Khâu Dạng, "Nói nhiều như vậy cũng chỉ là muốn nói, em không cảm thấy em cần phải bồi thường cho chị sao?"

"Hoặc là nói khen thưởng chị chủ động."

Khâu Dạng ngây ngốc, đôi mắt chớp chớp theo, lại nghe thấy Thẩm Nịnh Nhược dùng giọng điệu làm nũng nói: "Em đã lâu không ngắm trăng, đêm nay đúng lúc có trăng, em lại ngắm trăng được không?"