Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 54: Mình biết ngay cậu sẽ mở cửa cho mình

Bình Tử hiện tại nghe thấy cái xưng hô "Mập Mạp" một chút phản ứng cũng không có.

Nó đã nghe thấy, thật đấy.

Vì thế nó loạng choạng đứng dậy, cũng không còn ở cửa cọ hai người nữa, tự mình nhảy leo lên giá, thả người trên sô pha.

Trên thế giới không có mèo con nào tri kỷ như nó, Bình Tử lại nhắm mắt lại.

Ai ngờ Khâu Dạng nghe thấy Thẩm Nịnh Nhược nói như vậy, liền xoay người chỉ vào Bình Tử: "Ở kia, đi sờ đi."

Thẩm Nịnh Nhược tâm ngạnh một chút, cô cảm thấy tựa hồ có chỗ nào không đúng, ba ngày không gặp Khâu Dạng, sự ăn ý đó đã không còn nữa sao?

Cô nói nhớ Mập Mạp khẳng định chỉ là lấy cớ a, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khâu Dạng, cô đành phải áp cảm giác kỳ lạ trong lòng xuống, thật đúng liền phối hợp mà thay dép lê đi tới chỗ Bình Tử.

Bình Tử nghe được động tĩnh, cảm thấy phiền, đem mặt vùi xuống không muốn gặp người.

Có thể buông tha cho nó không vậy a, làm công cụ miêu không dễ dàng như vậy?

Khâu Dạng nhìn bóng dáng Thẩm Nịnh Nhược, đôi mắt cong lên, nàng cố ý nghiêm túc lắm mới nói được như vậy, mà Thẩm Nịnh Nhược còn nghe lọt được.

Điều này thật không giống tác phong thường ngày của Thẩm Nịnh Nhược, nhưng nàng cảm thấy lại khá thú vị.

Trên đầu Bình Tử rất mau có một bàn tay hơi lạnh sờ nó, nó từ bỏ giãy giụa, cho Thẩm Nịnh Nhược sờ nó, còn phối hợp mà kêu hai tiếng.

Thẩm Nịnh Nhược khóe miệng treo lên nụ cười, cô thanh thanh giọng nói, quay đầu nhìn về phía Khâu Dạng: "Hôm đó em mua khung ảnh để trưng ảnh của nó sao?"

"Trưng rồi." Khâu Dạng hếch cằm hướng trên bàn trà, Thẩm Nịnh Nhược nhìn theo, quả nhiên thấy khuôn mặt to tròn của Bình Tử.

Trước lúc gặp Bình Tử, Thẩm Nịnh Nhược trên cơ bản chưa tiếp xúc qua con mèo nào khác, khi còn nhỏ bóng ma tâm lý vẫn luôn còn ở đấy, điều này làm cho cô sợ mèo, bởi vậy Bình Tử lại ngoan ngoãn đến kỳ cục như vậy, sự hoảng sợ lúc ban đầu của cô đã biến mất sạch sẽ.

Hoá ra không phải con mèo nào cũng sẽ cắn người.

Nhưng Bình Tử trưởng thành đều do một tay Khâu Dạng nuôi dưỡng nên, cho nên tính tình mới có thể tốt như vậy, Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy chính mình đã yêu ai thì yêu luôn cả đường đi lối về, nhìn Bình Tử trong ánh mắt tràn ngập yêu thích.

Khâu Dạng nhìn Thẩm Nịnh Nhược sờ soạng một hồi lâu, có một chút mê hoặc.

Chà, Thẩm Nịnh Nhược sẽ không thật sự đến đây chỉ để sờ mèo thôi chứ?

Nàng ngồi ở trên sô pha nhìn sườn mặt Thẩm Nịnh Nhược, cái suy nghĩ này càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng dứt khoát cầm lấy máy ảnh vừa mới đặt ở một bên, liền như vậy mà ấn chụp Thẩm Nịnh Nhược.

Thẩm Nịnh Nhược quay đầu lại, Khâu Dạng cũng chụp được luôn biểu cảm trên khuôn mặt của cô.

Khâu Dạng không buông máy ảnh, nàng lại dùng màn ảnh làm hai mắt của mình, mở miệng nói với Thẩm Nịnh Nhược: "Mấy tấm này chị có thể đóng khung."

Nàng nói rồi dừng lại: "Nếu chị thích sờ nó như vậy."

Nàng nghe thấy trong lời nói của mình có chút ghen tuông, bởi vì nàng cố ý nói vậy đó.

Hiện tại không thể nói cảm giác nàng đối với Thẩm Nịnh Nhược rốt cuộc là như thế nào, nhưng Khâu Dạng biết mình không gặp Thẩm Nịnh Nhược trong ba ngày, nàng có nhớ Thẩm Nịnh Nhược.

Thẩm Nịnh Nhược lúc này mới lại vỗ nhẹ nhẹ đầu Bình Tử, rồi buông tay xuống , nhấc chân bước tới bên Khâu Dạng.

"Cho chị xem ảnh chụp được chứ?" Cô nhướng mày, ba bước liền ngồi bên cạnh Khâu Dạng.

Hai người thật sự gần, Khâu Dạng hô hấp khi Thẩm Nịnh Nhược ngồi xuống trong nháy mắt kia, liền không tự giác mà phóng nhẹ rất nhiều.

"Ừm." Nàng thấp giọng đáp một chút, hai tay cầm máy ảnh đưa cho Thẩm Nịnh Nhược xem.

Nhưng Thẩm Nịnh Nhược không có ý muốn cầm máy xem, mà đưa đầu lại gần, biểu tình cô vô cùng nghiêm túc, trong miệng còn yêu cầu Khâu Dạng cho cô xem mấy tấm ảnh khác.

Cũng chỉ chụp có mấy tấm mà thôi, không bao lâu liền xem xong.

"Nhϊếp ảnh gia Khâu chụp thật tốt, chị lại không có kỹ thuật như vậy." Thẩm Nịnh Nhược xem xong tấm cuối cùng, bắt đầu dùng kéo dẫm cầu vồng thí pháp thổi bay Khâu Dạng.

Khâu Dạng liếc xéo cô một cái, trước mắt nàng chính là hàng lông mi Thẩm Nịnh Nhược thật dài và chiếc mũi cao có thể trượt trên đó.

Ba ngày không gặp, Khâu Dạng cảm thấy Thẩm Nịnh Nhược so với lúc trước càng xinh đẹp hơn, nhưng kỳ thật không có sự khác biệt nào cả, không phải chứ?

Nga, không đúng.

Khác nhau vẫn phải có.

Đó chính là nàng thấy ở bên cạnh cánh mũi Thẩm Nịnh Nhược có một cái mụn không dễ dàng nhận thấy được.

Kỳ thật ban ngày sẽ trông rõ hiện một chút, nhưng hiện tại là buổi tối, trong nhà đèn dây tóc sẽ đem cái mụn mờ nhạt một chút, nếu không nhìn rất gần thì không dễ dàng phát hiện như vậy.

Khâu Dạng bỗng chốc nở nụ cười: "Thẩm tổng giám."

"Ngài phát hoả sao?"

Khâu Dạng không đáp lại lời khen của cô, ngược lại nói về việc cô đang phát hỏa, cái này làm cho Thẩm Nịnh Nhược không còn lời nào để nói.

Cô và Khâu Dạng hiện tại đã sát bên nhau, cô hơi nghiêng nghiêng đầu, liền thấy khuôn mặt mình nhớ thương ba ngày nay.

Đôi mắt cái mũi cái miệng của Khâu Dạng bị Thẩm Nịnh Nhược nhìn từ trên xuống dưới, mới trả lời câu hỏi của Khâu Dạng: "Đúng vậy."

Thẩm Nịnh Nhược nhấp môi dưới: "Chính là phát hoả."

Khâu Dạng buông máy ảnh ra, lại quay lại chủ đề trước đó: "Kỹ thuật chụp ảnh của em cũng thường thôi, vậy Thẩm tổng giám có muốn chụp ảnh không? Em sẽ......"

Ba chữ "Chụp cho chị" còn chưa kịp xuất khẩu, Thẩm Nịnh Nhược lại lần nữa chọn lại phương pháp đã sử dụng trước đó, đem những lời còn lại của Khâu Dạng đổ trở về.

Bình Tử trong lúc vô tình ngẩng đầu lên vừa thấy, rồi lại đem đầu vùi xuống.

Bé thật muốn bỏ nhà đi ra ngoài.

Khâu Dạng đối với sự tiếp cận có chút đột nhiên của Thẩm Nịnh Nhược không kịp đề phòng, mặc dù nàng có thể cảm nhận rõ ràng rằng bầu không khí giữa hai người đang dần nóng lên.

Nàng còn cho rằng khả năng phải đợi một lát nữa mới bắt đầu, bởi vì các nàng tựa hồ đều đang kiềm chế.

Thẩm Nịnh Nhược quả thật đang  kiềm chế chính mình, khi cô ghé sát đầu vào máy ảnh để xem những bức ảnh, lúc sau bên tai cô vang lên giọng Khâu Dạng, cô liền muốn quay đầu lại hôn lên đôi môi mà cô đã tơ tưởng hai ngày đêm này.

Nhưng cô đột ngột kìm lại, nói cho chính mình cần chờ một chút, bởi vì giữa các nàng còn có chuyện muốn nói.

Đáng tiếc cô chung quy đã đánh giá cao sức chống cự chính mình đối với Khâu Dạng, cô thấy đôi môi hồng nhuận phân phân hợp hợp của Khâu Dạng , thỉnh thoảng lại thấy được đầu lưỡi ngọt ngào bên trong của nàng, ký ức về buổi tối trên xe khi họ tách nhau ra lại ùa về trong đầu cô.

Cô đang phát hoả, còn muốn như vậy tiếp tục áp xuống sao?

Đương nhiên không.

Bởi vậy cô lựa chọn hôn lên nó.

Hơi thở quyện vào nhau, môi lưỡi tương chạm vào.

Đầu óc Thẩm Nịnh Nhược trống rỗng,  giống như Khâu Dạng đã xua đuổi mất mát và phiền muộn của cô trong ba ngày qua, cô chỉ muốn thưởng thức mỹ vị một cách ngon lành.

Ánh đèn rất sáng, Thẩm Nịnh Nhược biết Khâu Dạng nhắm mắt lại sợ ánh sáng, liền đưa tay lên che mắt cho Khâu Dạng.

Cô dường như muốn dồn hết những thương nhớ của ba ngày qua vào nụ hôn này, đã nhiệt tình lại nhiệt liệt, làm Khâu Dạng suýt nữa chống đỡ không được.

Eo Khâu Dạng bị Thẩm Nịnh Nhược ôm lấy, đôi mắt bị Thẩm Nịnh Nhược che lại, nàng không có khó chịu, lực chú ý của nàng tất cả đều tập trung vào nụ hôn này.

Nàng nghe thấy hơi thở gấp gáp của đối phương, nàng cảm nhận được đầu lưỡi giao lưu lẫn nhau, nàng ngửi thấy mùi hương chanh trên người Thẩm Nịnh Nhược......

Một cái hôn sâu phải mất một chút thời gian, chờ đến lúc sau tách ra, Khâu Dạng đã thích ứng với ánh sáng, cứ như vậy trong nháy mắt, nàng phân không rõ tâm tư mình đối Thẩm Nịnh Nhược rốt cuộc là như thế nào.

Không hề nghi ngờ gì, Thẩm Nịnh Nhược đối với nàng rất tốt, sẽ động viên cho nàng, cũng sẽ lo lắng cho nàng, thậm chí có thể dùng "quan tâm" để hình dung.

Vậy còn nàng đối với Thẩm Nịnh Nhược thì sao? Nàng có chút mờ mịt.

Lúc trước cũng không phải không nghe bạn bè kể về việc fwb biến thành người yêu, khi đó Khâu Dạng nghe được mày liền nhăn lại, bởi vì nàng kiên định mà cho rằng từ "tìиɧ ɖu͙©" bắt đầu tình yêu, nhất định sẽ không lâu dài.

Người khác là lâu ngày sinh tình, mà đây là lâu "ngày" sinh tình.

Đoạn tình yêu này sẽ không kéo dài trừ khi có đủ sức hấp dẫn tìиɧ ɖu͙© đối với đối phương.

Quả nhiên, cặp đôi mà người bạn bè kể đã chia tay không lâu sau đó, bởi vì có một người khác nóng bỏng hơn hấp dẫn nhà trai, vì thế liền nói với nhà gái lời chia tay.

Khâu Dạng rất chắc chắn chính mình hiện tại quả thật tham luyến thân thể Thẩm Nịnh Nhược, mặt khác nàng liền......

Không biết nữa.

Thẩm Nịnh Nhược thấy nàng có chút mất tập trung, lại cúi đầu cắn lấy môi cắn nàng, cái động tác này phát ra một giọng nói mềm mại giữa môi và răng: "Nghĩ cái gì vậy? Tiểu Dương."

Khâu Dạng thu hồi tâm tư, môi dưới nàng đang bị Thẩm Nịnh Nhược cắn, một chút cũng không đau.

Môi hai người ướŧ áŧ, mang theo một cảm giác ấm áp, nàng chậm rãi thăm dò đầu lưỡi lại chui vào trong miệng Thẩm Nịnh Nhược, bắt đầu nụ hôn thứ hai.

Kỳ nghỉ dài ba ngày vừa kết thúc, công việc và nghỉ ngơi của một số người lại bị rối loạn, thứ ba đi làm cũng chẳng có chút tinh thần nào.

Sau khi họp buổi sáng xong, Khâu Dạng liền thấy vài đồng nghiệp trong văn phòng liên tục ngáp ngắn ngáp dài, nhưng nàng lại có một tinh thần phấn chấn có chút khoa trương.

Trên máy tính có WeChat, Thẩm Nịnh Nhược đã gửi tin nhắn tới, Khâu Dạng click mở vừa thấy, là một tấm hình.

Hình ảnh là một ly nước, bên trên còn toả sương mù.

Thẩm Nịnh Nhược đã khỏi bệnh, nhưng cô vẫn như trước gửi báo cáo tiến độ uống nước của mình cho Khâu Dạng.

Như bị giáo viên yêu cầu bạn nhỏ phải hoàn thành nhiệm vụ về nhà.

Khâu Dạng khóe miệng hơi cong lên, nàng mới vừa gõ một câu "Thật ngoan" quay về, cái bàn đã bị Cù Ngôn gõ gõ, ý cười của nàng một chút liền dừng lại, nghe thấy Cù Ngôn nói: "Dạng Dạng, tới văn phòng chị."

Khâu Dạng đứng lên, đi theo Cù Ngôn vào văn phòng, nội dung cuộc họp buổi sáng đã rất rõ ràng sáng tỏ, Khâu Dạng không biết Cù Ngôn là bởi vì chuyện gì mà muốn kêu nàng vào đây.

"Tới nhận nhiệm vụ mới." Cù Ngôn đem văn kiện trước mặt đẩy cho nàng, "Em xem đi."

Khâu Dạng đã ngồi xuống ở ghế đối diện với Cù Ngôn, nàng tập trung nhìn vào, mặt trên viết "Bản kế hoạch chiến lược hợp tác công ty Ưu Phi".

Nàng mở ra xem, bên trong là thông tin chi tiết rõ ràng về công ty Ưu Phi.

"Công ty Ưu Phi ở Kinh thành."

"Dạng Dạng, em mang đoàn đội qua đó bàn chuyện hợp tác."

Khâu Dạng có chút phát ngốc: "Chị Cù, việc này......"

"Cũng không phải hạng mục lớn gì đâu." Cù Ngôn hơi chút đè thấp giọng chính mình, "Lãnh đạo cố ý khảo sát năng lực của em, em cố biểu hiện cho tốt."

Khâu Dạng cũng không phải chưa từng đi công tác, chỉ là nàng trước nay không mang theo đồng đội, nhưng Cù Ngôn đã nói như vậy, đang muốn tốt cho sự nghiệp nàng cũng liền không nhiều do dự, gật đầu: "Được."

"Em sẽ nỗ lực."

"Được."

"Chị sẽ tạo một nhóm, đem mọi người muốn đi đều thêm vào, để mọi người có thể báo cáo tiến độ sau."

Lần công tác này thời gian đã được xác định, đi ngay vào sáng ngày mai, phải đi ba ngày tới thứ sáu mới trở về.

Nhân viên cũng đã xác định, tổng cộng bốn người, trong đó bao gồm cả Bành Khai Miểu, người mà Khâu Dạng có chút quen thuộc, hắn đã rất vui khi biết rằng sẽ đi công tác.

Khâu Dạng kỳ thật không thích đi công tác, bởi vì một đường tàu xe mệt mỏi, nàng cảm thấy rất mệt, lần này đi công tác nàng càng không mong chờ, càng không nói đến việc phải giao tiếp với nhiều người hơn, còn phải xa Thẩm Nịnh Nhược.

Khâu Dạng mím môi, rối rắm chính mình không biết có nên cho Thẩm Nịnh Nhược biết tin này không.

Nếu nàng đi Kinh Thành, như vậy Bình Tử cần phải có người chăm sóc, vẫn luôn phiền đến Miêu Nghệ Khâu Dạng có chút ngại, hóa ra Miêu Nghệ đối với nàng giống như một công cụ thay thế cho mèo ăn, nhưng trên thực tế đương nhiên không phải như vậy, Miêu Nghệ là người bạn rất quan trọng của nàng.

Vậy Thẩm Nịnh Nhược......

Khâu Dạng cảm thấy không quá được, Thẩm Nịnh Nhược rất bận, hơn nữa từ công ty Kỳ Diệu đến nhà nàng cũng rất xa, Khâu Dạng cảm thấy cho Thẩm Nịnh Nhược chăm Bình Tử liền có chút khó với cô.

Suy nghĩ một lúc lâu, Khâu Dạng đem mục tiêu định ở trên người Việt Sở, lúc này nàng cũng đã về nhà, Bình Tử liền ghé vào trên đùi nàng.

Nàng gửi tin nhắn cho Việt Sở nói về chuyện này.

Việt Sở tỏ vẻ không thành vấn đề, đúng lúc cô ấy chưa đến chỗ Khâu Dạng để nựng con mèo, Bình Tử hướng đi thực mau liền định ra tới, Khâu Dạng rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Nàng cúi đầu nhìn Bình Tử: "Con đó a, đến nhà dì Việt Sở chưa từng gặp qua ở hai ngày, mama rất mau sẽ trở về."

"Meo."

Tiếng kêu Bình Tử mới vừa dừng lại, liền nổi lên tiếng gõ cửa, Khâu Dạng lại đem Bình Tử đặt sang một bên, đi qua mở cửa.

Nàng cho rằng người đến là Thẩm Nịnh Nhược, thực tế đứng ở cửa chính là người mà một tháng nay nàng không chào đón nhất.

Đào Tư Nhàn lúm đồng tiền như hoa: "Dạng Dạng, mình biết ngay cậu sẽ mở cửa cho mình mà."