Thôn Hắc Mạch rất cằn cỗi, cho dù không nộp thuế, thôn dân cũng thường xuyên không thể ăn no, nếu như nộp thuế, sợ là sẽ có một nửa người phải đói chết.
Mấy năm trước, đảo Bàn Thạch đã xảy ra một trận động đất, sau khi động đất qua đi, còn đường đi thông với bên ngoài đã bị chặn, cũng từ đó không còn người lại đây thu thuế, thôn dân vì thế mà cao hứng một trận.
Lúc Trình Chu mới xuất hiện, thôn dân còn tưởng rằng Trình Chu là quan thu thuế do Tử Tước của đảo Bàn Thạch phái tới thu thuế, cho nên rất sợ hãi.
Bất quá, sau đó thôn dân lại phát hiện, Trình Chu căn bản nghe không hiểu bọn họ nói gì, Tử Tước đại nhân tuyệt đối sẽ không phái một người không hiểu ngôn ngữ tới đây thu thuế, Trình Chu rất có khả năng là người xứ khác lưu lạc tới đây.
Trình Chu chỉ có một mình liền có thể gϊếŧ chết một con lợn rừng to lớn, một đám thôn dân đều cho rằng Trình Chu là kỵ sĩ đại nhân cao quý, chỉ có kỵ sĩ mới có sức mạnh kinh người như vậy.
Thôn dân đối với thế giới bên ngoài hiểu biết không nhiều lắm, bất quá, trong thôn cũng có người từng ra ngoài lang bạt nói, rất nhiều quý tộc đều thích thám hiểm, Trình Chu rất có thể cũng là quý tộc, tuổi trẻ hăng hái, muốn rời nhà ra ngoài lang bạt, Trình Chu có thể là bởi vì ở trên biển gặp phải sóng gió mới lưu lạc đến nơi này.
Đây là một thế giới có cấp bậc rõ ràng, quý tộc kỵ sĩ đối với dân chúng trong lãnh địa là có quyền thống trị tuyệt đối, Trình Chu bị ngộ nhận là quý tộc lớn, khiến cho thôn dân rất là kiêng kị.
Trình Chu từ trong ba lô lấy ra một cái bánh mì ném cho Mạch Ân.
Trước khi Trình Chu tới đây, có lên mạng mua một ít bánh mì, rất là tiện nghi, hai đồng một cái bánh mì, sau khi Mạch Ân bắt được bánh mì, chân tay có chút luống cuống.
Trình Chu nghĩ là Mạch Ân không biết cách ăn, lại từ trong ba lô lấy ra thêm một cái bánh mì, lại xé mở túi đóng gói bên ngoài cắn một cái.
Mạch Ân chớp chớp mắt, rất nhanh liền hiểu ra, cũng bắt chước xé mở túi đóng gói, cắn một miếng bánh mì.
Mạch Ân ăn một miếng bánh mì, đôi mắt lập tức sáng lên.
Mấy đứa nhỏ trong thôn lộ ra hai mắt trông mong mà nhìn Trình Chu và Mạch Ân, muốn đi lên lại không dám.
Sau đó Trình Chu được Mạch Ân dẫn vào thôn tham quan một vòng, trong thôn, người dân thật sự là quá nghèo, một đám đều là áo rách quần manh, xanh xao vàng vọt.
Lúc Trình Chu và Mạch Ân trải qua một mảnh ruộng cỏ ba lá, liền nhìn thấy một ít thôn dân đang bận rộn dọn sạch cỏ ba lá.
Trình Chu quan sát một chút, nhìn thấy cỏ ba lá mà thôn dân đang dọn dẹp, không khác gì cỏ Linh Lăng ở thế giới hiện đại.
Có thể là cảm ứng được các thôn dân đang dọn dẹp cỏ ba lá, con sâu cỏ bốn lá của Trình Chu có chút xao động, giống như có chút tức giận, lại có chút mất mát.
Cỏ Linh Lăng được coi là vua của cỏ nuôi gia súc, nhưng thôn dân ở nơi này hình như không có thói quen nuôi dưỡng gia súc, cho nên cỏ Linh Lăng ở chỗ này rất có thể được xem như là cùng loại với cỏ dại, cũng có nghĩ tiểu may mắn của Trình Chu chính là sâu cỏ dại, sâu cỏ dại và sâu ngũ cốc đương nhiên là không giống nhau.
“Tiểu May Mắn” bỗng nhiên nhảy ra tới, cố vươn thân thể, phát ra ánh sáng.