Trình Chu cũng không có trực tiếp gieo trồng cỏ Linh Lăng vào trong ruộng lúa mạch, mà là kêu người khai khẩn vài miếng đất hoang.
Đất hoang mới vừa khai khẩn rất cằn cỗi, nhưng sức sống của cỏ Linh Lăng mạnh hơn lúa mạch non nhiều, Trình Chu cũng không sợ cỏ Linh Lăng phát triển không tốt.
Thôn dân nhổ trồng thêm một ít cỏ ba lá, Trình Chu lại ở trên mấy mảnh đồng ruộng rải thêm một ít hạt giống cỏ Linh Lăng.
Trình Chu thả Tiểu May Mắn ra, Tiểu May Mắn vừa ra tới, liền kích động thả ra linh thuật, Trình Chu rải ra ngoài hạt giống cỏ Linh Lăng điên cuồng phát triển từ dưới đất chui lên, trong các loại cỏ Linh Lăng ở đây, cỏ Linh Lăng hoa tím là lớn lên tươi tốt nhất.
Sức sống của cỏ Linh Lăng rất mạnh, cho dù là trồng ở đất hoang cũng có thể sống tốt, Tiểu May Mắn có chút hưng phấn.
Thôn trưởng nhìn trong ruộng mọc ra cỏ Linh Lăng hoa tím, có chút khϊếp sợ.
“Đại nhân Trình Chu, ngài còn có hạt giống của cỏ ba lá khác sao?”
Trình Chu gật đầu, đắc ý nói: “Đúng vậy! Lần sau tới đây, tôi sẽ mang cho ông một ít hạt giống lúa mạch, còn dùng được hay không, thì tôi không biết.”
Thôn trưởng tràn ngập kinh hỉ quỳ xuống nói: “Thật chứ? Vậy xin cám ơn đại nhân Trình Chu.”
Thôn trưởng đột nhiên quỳ xuống, vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt, làm Trình Chu hoảng sợ không thôi.
Trình Chu cùng vị thôn trưởng này giao tiếp cũng được một thời gian, là một người có kiến thức hiếm thấy trong thôn, thôn trưởng luôn cho Trình Chu mấy phần cảm giác đa mưu túc trí.
Trình Chu luôn cảm thấy trong lòng thôn trưởng vẫn luôn đề phòng hắn.
Trình Chu không nghĩ tới chỉ là nhắc tới hạt giống lúa mạch thôi, thôn trưởng lại kích động đến như vậy.
Trình Chu xua xua tay nói: “Việc nhỏ, việc nhỏ thôi.”
Thôn trưởng lau nước mắt, nói: “Đại nhân Trình Chu đúng là người tốt, là ta đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.”
Sức sống của cỏ Linh Lăng rất tràn trề, lúc đầu thôn trưởng còn có chút lo lắng khi nhìn thấy Trình Chu mang hạt giống mới của cỏ Linh Lăng tới đây sinh trưởng quá nhanh, sẽ chiếm mất không gian sinh trưởng của lúa mạch đen, nhưng khi nghe được Trình Chu muốn mang theo hạt giống lúa mạch khác tới, lặp tức đem lo lắng trong lòng ném ra sau đầu.
Bình thường, tuổi thọ của Tinh Linh Trùng chỉ có mười năm, Tinh Linh Trùng của thôn trưởng đã được 8 tuổi, dựa theo tình huống bình thường, muốn lột xác thành hạ vị tinh linh là không thể.
Nếu như có thể tiếp xúc với một ít hạt giống lúa mạch khác, nói không chừng sẽ có hy vọng lột xác, tuy rằng tỷ lệ lột xác rất nhỏ, nhưng ít nhiều gì cũng có hy vọng.
Vất vả lắm mới có thể đuổi đi thôn trưởng, Trình Chu liền thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: “Rốt cuộc cũng đi rồi!”
Dạ U đi ra, hài hước nói: “Người ta biết ơn anh đến rơi nước mắt, như vậy không tốt sao?”
Trình Chu xoa trán, một ông già chỉ hận không thể ôm đùi hắn khóc đến rối tinh rối mù, vẫn là có chút chống đỡ không nỗi
Trình Chu lắc đầu, nói: “Không nghĩ tới chỉ là đề ra hạt giống lúa mạch thôi, ông ấy lại kích động đến vậy.”
Dạ U chậm rãi nói: “Vậy là anh vẫn chưa biết ý nghĩa của Hắc Mạch Trùng đối với thôn dân quan trọng cỡ nào, anh xuất thân dị giới, một nơi không lo ăn mặc, sẽ không hiểu được cảm giác đói bụng là thế nào. Thổ địa ở thôn Hắc Mạch cằn cỗi, sản xuất ra lương thực hữu hạn, Hắc Mạch Trùng có thể tăng gia sản xuất, đối với thôn dân mà nói, Tinh Linh Trùng chính là lương thực, là hy vọng.”
“Một ít quý tộc giàu có, có lẽ sẽ không để ý đến Tinh Linh Trùng của thuộc hạ, nhưng đối với thôn trưởng, một người bình dân không không có tước vị quý tộc, Tinh Linh Trùng chính là tất cả, nếu có thể, rất nhiều người nuôi Tinh Linh Trùng đều nguyện ý đem tất cả những gì mình có dâng hết cho Tinh Linh Trùng.”
Trình Chu cảm giác được ngữ khí của Dạ U trở nên nặng nề. “Anh cũng từng đói bụng sao.”
Dạ U liếc Trình Chu một cái, không nói gì.
---------------------------