Năng lực học tập của Dạ U không hề tầm thường, mới có mấy ngày, Dạ U đã biết, thế giới này không có đấu khí, cũng không có ma lực, nhưng bởi vì sức mạnh của khoa học, rất nhiều đồ vật đều trở nên rắt khó tin.
Trình Chu lái xe vào gara của biệt thự Tân Hải gần đó, căn biệt thự này là Trình Chu mới thuê, tiền thuê một tháng là 3200 Nhân Dân Tệ, Trình Chu thuê một năm.
Tỉ lệ trống của các biệt thự trong khu vực này rất cao, tuy rằng số người sống trong các toà nhà cao tầng không nhiều, nhưng vẫn là có một ít, ngoài ra cũng có một ít người đem nhà ở đổi thành khách sạn cho thuê.
Biệt thự bên này cỏ dại mọc lan tràn, hoàn toàn nhìn không thấy bóng người. Sở dĩ Trình Chu sẽ thuê nhà bên này, một là vì rẻ, hai là nhìn trúng tỉ lệ người vào ở thấp, tính riêng tư cũng tốt.
Căn hộ trước đó Trình Chu thuê, tuy rằng không tệ, nhưng chỉ có bãi đỗ xe dưới tầng hầm, lúc trước hắn đều là ở trong nhà mang theo xe ba bánh xuyên qua, xe ba bánh có thể thông qua thang máy đưa vào trong nhà, nhưng xe bốn bánh lại không được. Nếu hắn mang theo xe, đột nhiên từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm biến mất, chắc chắn sẽ xuất hiện trên trang đầu bản tin.
Biệt thự lại không giống vậy, bên trong có gara, hắn chỉ cần đóng cửa gara, cho dù mang theo xe biến mất cũng không có người biết.
So sánh với căn hộ cao tầng trước đó thuê, vẫn là biệt thự càng an toàn hơn một chút, nhưng lúc trước bởi vì trong túi ngượng ngùng, không có biện pháp, mới phải thuê căn hộ chung cư.
Trình Chu đem đồ vật đã chuẩn bị tốt, bỏ vào trên xe, tổng cộng hai mươi thùng bánh mì, hai mươi thùng mì gói.
Bánh mì là Trình Chu mua ở chợ bán sỉ, so với lúc trước Trình Chu mua bánh mì dứa còn rẻ hơn phân nửa.
Mì gói cũng là mì gói bình thường, không sai biệt lắm khoảng 2 Nhân Dân Tệ một gói, bỏ ra 100 Nhân Dân Tệ là có thể mua được một thùng lớn.
Trình Chu mang theo xe xuất hiện trong sơn động thì bị kẹt, Trình Chu từ trong xe đi ra.
Trình Chu nhìn xe bị kẹt trong sơn động, thầm nghĩ: Lần sau xuyên qua, nên tìm một mảnh đất bằng, hiện tại xe bị kẹt trong sơn động cũng không thể dùng.
Dạ U từ trong xe đi ra, dựa vào xe lười biếng hỏi: “Trình Chu, bây giờ anh định đi thôn Hắc Mạch sao?”
Trình Chu gật đầu, nói: “Đúng vậy! Anh có đi cùng không?”
Dạ U nghiêm túc cảnh cáo: “Tôi không muốn lộ mặt, nhưng tôi sẽ đi theo anh, giữa chúng ta có khế ước, anh đừng có mơ mà ném tôi đi.”
Trình Chu cười nói: “Sao anh lại nghĩ như vậy? Tôi rất muốn đi theo chủ nhân làm tùy tùng đâu.” Tuy rằng tính tình của Dạ U có hơi kém, nhưng lại là từ điển sống hiếm thấy! Đừng nói là ném không ra, cho dù ném ra, hắn cũng luyến tiếc!
Dạ U hừ hừ nói: “Khẩu thị tâm phi.” (1)
Trình Chu: “……”
Hắn rõ ràng là nói nghiêm túc.
Dạ U nắm giữ năng lực rất đặc biệt, Trình Chu cảm thấy thứ đối phương khống chế hình như là ánh sáng, đối phương có thể lợi dụng sự thay đổi của ánh sáng, hoàn toàn che giấu bản thân.
_______________________
(1) Khẩu thị tâm phi: miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ khác.