Trình Chu cầm áo tắm dài vào phòng tắm, dòng nước ấm áp xả xuống, mang đi một thân mỏi mệt.
Trình Chu đang đắm chìm trong cảm giác sảng khoái được tắm vòi sen thì cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra.
Trình Chu hoảng sợ, có chút vô thố mà nhìn người ngoài cửa nói: “Anh làm gì vậy?”
Dạ U đúng lý hợp tình nói: “Cả người anh đều toát ra ý tưởng làm phản, tôi đương nhiên là phải nhìn chằm chằm anh rồi, để phòng ngừa anh có mưu đồ xấu nào đó!”
Trình Chu: “……”
Cho dù là vậy, lúc tắm rửa cũng không cần nhìn chằm chằm chứ, thật là ngượng ngùng mà, không lẽ là Dạ U sợ hãi, dù sao nơi này đối với anh ta mà nói cũng là một nơi hoàn toàn xa lạ, có lẽ là Dạ U không có cảm giác an toàn.
Dạ U dựa vào cửa, nhìn chằm chằm Trình Chu từ trên xuống dưới mà đánh giá.
Trình Chu có chút quẫn bách nói: “Anh đừng có nhìn tôi như vậy chứ!”
Tuy rằng ở trong phòng tắm mọi người đều cởi hết, nhìn thẳng vào nhau là chuyện rất bình thường, nhưng khi bị Dạ U nhìn chằm chằm, vẫn làm Trình Chu cảm thấy quái quái.
Dạ U không thèm để ý nói: “Anh cũng không có gì đẹp, nhìn cũng đâu có sao!”
Trình Chu: “……”
Lời này hơi quá đáng rồi đấy! Dáng người của hắn rõ ràng rất tốt! Dạ U cũng thật là, nếu không có gì đẹp, vì sao còn muốn nhìn?
Trình Chu dưới cái nhìn chăm chú của Dạ U, gội sạch tóc, lại dùng sữa tắm tẩy sạch thân thể, Trình Chu cảm giác lần tắm rửa này xưa nay chưa từng có lâu như vậy.
Dạ U khoanh tay, đánh giá Trình Chu: “Trên lưng của anh có một cái ấn ký môn hộ!”
Trình Chu có chút khó hiểu lặp lại: “Ấn ký môn hộ?”
Dạ U khởi động hạt giống trog cơ thể hai người, làm Trình Chu có thể nhìn thấy được.
Thông qua đôi mắt của Dạ U, Trình Chu cũng thấy được ấn ký môn hộ, trên cửa có một cái trận pháp ngôi sao sáu cánh phức tạp.
Trình Chu vô cùng kinh ngạc hỏi: “Đây là lưng của tôi sao?”
Dạ U gật đầu, nói: “Sao nào, anh thật sự không biết sao?”
Trình Chu lắc đầu nói, “Tôi đương nhiên là không biết rồi.”
Dạ U lắc đầu nói: “Vậy anh cũng thật hồ đồ.”
Trình Chu: “……”
Thứ này nằm ở trên lưng, sao hắn biết được?
Trình Chu dùng áo tắm dài lau khô thân thể, nói: “Anh cảm thấy đây là cái gì? Có phải tôi cũng là Đoạ Ma Giả giống anh không.”
Dạ U lắc đầu, nói: “Không phải rất giống, năng lực này của anh có chút giống di dời không gian, cũng có chút giống Truyền Tống Trận, nghe nói vào thời thượng cổ có một ít Luyện Kim Sư cao minh, có thể đem Truyền Tống Trận khắc vào trên lá cây, như vậy chỉ cần có được lá cây truyền tống, là có thể thông qua Truyền Tống Trận trên lá cây tiến hành truyền tống.”
Trình Chu cau mày, nói: “Ý của anh là, trên người của tôi bị khắc một cái Truyền Tống Trận sao?”
Dạ U gật đầu, nói: “Có chút giống, nhưng ai mà biết có phải không.”