"Nữ huyệt bị bẩn cũng không tốt, để tôi làm sạch giúp cậu." Tống Văn Thích nhìn chằm chằm vào nhục huyệt đang không ngừng chảy nước kia, tiếng nói vừa dứt, cũng không đợi Cố Từ đáp lại, liền đã dùng miệng thăm dò vào mị huyệt đáng thương.
Đầu lưỡi ấm áp to lớn chậm rãi lướt qua âm thần đầy đặn, khiến Cố Từ không khỏi bị dọa đến vô thức nắm lấy tóc Tống Văn Thích, muốn kéo hắn ra.
Nhưng mỗi khi Cố Từ chỉ vừa dùng sức, thì lúc này, Tống Văn Thích liền sẽ khẽ cắn vào trên âm đế của cậu, nhè nhẹ lôi kéo.
"Hư... Thả tao ra... A..." Cố Từ đã cố gắng giãy giụa rất nhiều lần, chẳng những không thể đẩy Tống Văn Thích ra khỏi hoa huyệt của mình, trái lại, còn bị liếʍ đến chảy đầy dâʍ ɖị©ɧ.
Nhìn xem Cố Từ bị đầu lưỡi liếʍ đến thất thần, Tống Văn Thích liền khiến hai chân cậu mở rộng ra thêm một chút, trực tiếp cầm lấy côn ŧᏂịŧ đã cứng rắn phát đau của mình cắm vào trong mị huyệt, khiến người trước mặt không khỏi hoảng sợ kêu to, bãi động hai chân, muốn tránh thoát.
Tống Văn Thích không để ý tới sự phản kháng của Cố Từ, ôm lấy cậu liền liều mạng đè ép tới. Côn ŧᏂịŧ dưới sự điều khiển của hắn, cũng đã bỗng nhiên chạm tới một cái miệng nhỏ.
"A a... Đau quá, không cần..." Giây phút dươиɠ ѵậŧ đυ.ng vào trên cung khẩu, động tác phản kháng vốn là đã có phần hoà hoãn của Cố Từ cũng liền đã trở nên kịch liệt hơn.
Ánh mắt Tống Văn Thích sáng lên, không kiềm được hưng phấn mà nhìn xem vẻ mặt sụp đổ của Cố Từ, cười nói: "Là tử ©υиɠ có đúng không? Tử ©υиɠ nhất định là đã đói bụng lắm rồi, lão công sẽ lập tức cho em ăn no."
Tống Văn Thích nâng Cố Từ lên, không ngừng đâm mạnh về phía cung khẩu.
Dưới tiếng kêu khóc sụp đổ của Cố Từ, cái miệng nhỏ nhắn kia cuối cùng cũng đã bị đâm mở, côn ŧᏂịŧ chỉ vừa mới chui vào được một cái đầu, Cố Từ cũng liền đã lập tức không chịu đựng nổi mà đưa tay, mò về nơi huyệt khẩu bị Tống Văn Thích cắm mở, muốn đẩy dị vật đáng sợ đó ra.
Túm chặt hai tay của Cố Từ, giơ qua đỉnh đầu, để cậu dựa sát vách tường, côn ŧᏂịŧ của Tống Văn Thích cũng đã hoàn toàn cắm vào trong tử ©υиɠ cậu.
Cố Từ lần này cuối cùng cũng đình chỉ giãy dụa, cậu phảng phất đã bị đóng vào trên dươиɠ ѵậŧ của đối phương, chỉ có thể im lặng phát ra tiếng nức nở đè nén, gương mặt bị mồ hôi và nước mắt thấm ướt, nước bọt cũng bị Tống Văn Thích cuốn vào trong miệng.
Thành tử ©υиɠ mềm xốp chặt chẽ bao quanh kẻ xâm lấn, giống như không muốn đối phương rời đi.
Nhưng mà côn ŧᏂịŧ lại không hề kiêng kỵ, bắt đầu ra ra vào vào bên trong tử ©υиɠ. Khiến cung khẩu vốn luôn căng cứng, cũng đã chậm rãi biến thành hình dạng của qυყ đầυ, tùy thời hoan nghênh dươиɠ ѵậŧ tiến vào.
Tống Văn Thích sảng khoái mà cắm rút cung khẩu của Cố Từ, ngón tay lại cởi bỏ buộc ngực của cậu, khiến bầu ngực vừa to vừa trắng cứ thế bại lộ ở trong không khí.
Hắn nuốt nước miếng, cắn một cái lên bầu ngực lớn không biết xấu hổ này. Giống trẻ con hút sữa, vừa hút lại vừa cắn lấy núʍ ѵú, tay cũng tựa như đang vắt sữa, không ngừng nắn bóp, xoa nhẹ.
Cánh tay chậm rãi vô lực, Cố Từ lúc này cũng không biết bản thân rốt cuộc là nên ngăn cản Tống Văn Thích liếʍ hút bầu ngực của mình, hay là nên ngăn cản côn ŧᏂịŧ đang ra vào điên cuồng của hắn.
Sắc trời dần tối, Tống Văn Thích cũng đã bóp lấy hai bên mông lớn của Cố Từ, đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào sâu trong tử ©υиɠ.
Nhìn xem người trước mặt đã bị thao đến bất tỉnh nhân sự, do dự một chút, hắn rốt cuộc vẫn là đẩy cửa phòng vệ sinh, đi ra ngoài.
Chỉ lưu lại một mình Cố Từ vẫn còn đang khép hờ hai chân, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c lại từng giọt từng giọt chảy ra khỏi nữ huyệt đã bị cắm đến sưng to lên một vòng. Cái vυ' vốn trắng nõn, cũng đều bị cắn đến xanh xanh đỏ đỏ.
Nhưng mà, sau khi Tống Văn Thích rời đi chưa được bao lâu, một bóng người cũng đã đẩy cửa phòng vệ sinh ra, nhanh chóng bước vào.