Tần Thời Ngộ cụp mắt, không nói gì.
Còn Tân Điềm thì không khỏi ngạc nhiên: “Anh ấy về sớm vậy ạ?”
“Ông đã gọi điện cho nó, nó nói là tập đoàn đột nhiên có việc gấp.” Dọn bát đũa xong, Đường Từ ngoắc hai người: “Hai đứa còn đứng ngây ra đó làm gì, mau tới dùng cơm thôi.”
Không có Đường Như Cẩm ở đây, bầu không khí của bữa cơm tối sôi nổi hẳn lên.
Đường Từ nhìn hai người trước mặt, hồi lâu sau mới cười nói: “Bé Tân, những năm qua cháu đã chịu uất ức khi sống trong nhà họ Đường rồi.”
Tân Điềm ngây ra, bỏ bát đũa xuống: “Ông nội... sao tự nhiên ông lại nói vậy?”
Đường Từ cười trìu mến, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, thầm thở dài.
Ông không trả lời cô mà nhìn sang Tần Thời Ngộ: “Trước đó tôi luôn nghĩ rằng tình cảm giữa cậu và bé Tân chỉ là đùa giỡn, nhưng hôm nay xem ra không phải vậy. Mai vẫn chưa hỏi, chàng trai trẻ, cậu tên là gì?”
Tần Thời Ngộ khiêm tốn: “Cháu tên là Tần Thời Ngộ, Tần trong triều Tần, Thời trong thời gian và Ngộ trong tương ngộ ạ.”
“Tần Thời Ngộ...” Đường Từ chậm rãi lặp lại cái tên này, không kìm được mà hỏi: “Nhà họ Tần có quan hệ như thế nào với cậu?”
“Cháu là chủ nhân của nhà họ Tần.”
Nụ cười trên mặt Đường Từ phai đi.
Ông nhìn sang Tân Điềm vẫn còn non dại, hoàn toàn không hiểu gì về quyền lực của mợ chủ. Đầu tiên là căng chặt da đầu, sau đó nói với cô: “Tiểu Tân, trong phòng của ông nội có trà Jin Jun Mei, cháu đi pha một tách cho ông nếm thử nhé.”
Tân Điềm không yên tâm mà liếc qua liếc lại giữa hai người, thấy ánh mắt trấn an của Tần Thời Ngộ, cô mới đứng dậy nói: “Vâng, cháu đi ngay đây ạ.”
Đợi cô rời đi, Đường Từ mới từ tốn nói: “Nhà họ Tần không phải nơi tốt đẹp gì.”
“Ông nói rất đúng, nhà họ Tần không hề tốt.” Vẻ mặt Tần Thời Ngộ bình tĩnh và kiên định: “Nhưng cháu sẽ không để cho bất cứ kẻ nào ức hϊếp Điềm Điềm. Với cháu, cô ấy quan trọng hơn bất kỳ điều gì.”
“Tần Lam Chương biết bé Tân không?” Đường Từ thay đổi nét mặt hiền hòa vừa rồi, nói nghiêm túc: “Ông ta sẽ không chấp nhận thân phận của bé Tân, sẽ không đồng ý hôn sự của hai đứa đâu.”
Tần Thời Ngộ cười hòa nhã, nhưng lời nói ra lại khiến người ta kinh sợ.
Anh nói: “Tất cả những người cản trở cháu và Điềm Điềm ở bên nhau, cháu đều sẽ diệt sạch. Nhà họ Tần có thể sụp đổ, nhưng Điềm Điềm nhất định phải là của cháu.”
Thời trẻ, Đường Từ cũng đã gặp rất nhiều gia đình quyền quý lục đυ.c với nhau, nhưng ông phải thừa nhận, Tần Thời Ngộ là kẻ tàn nhẫn nhất trong số những người mà ông đã gặp.
Ông gạt cơn chấn động của mình đi, khó tin lặp lại: “Tất cả?”
Rõ ràng là Tần Thời Ngộ đã cười rất dịu dàng, nhưng cảm xúc lại lạnh nhạt đến đáng sợ, anh đáp lại: “Tất cả.”
Đường Từ thay đổi sắc mặt, lạnh lùng hỏi: “Nếu như là nhà họ Đường thì sao?”
Tần Thời Ngộ thôi cười, lặp lại: “Tất cả.”
Anh đã cố chấp đến mức hoang tưởng, tất cả dịu dàng chỉ dành cho một mình Tân Điềm mà thôi.
Đường Từ nghe ra sự tàn nhẫn và độc ác trong lời nói của anh, ông chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó mới trầm giọng nói: “Cậu sẽ đối xử tốt với con bé chứ?”
Tần Thời Ngộ không trả lời, chỉ đứng dậy nói bằng giọng bình tĩnh trước khi đi tìm Tân Điềm: “Cô ấy quan trọng hơn tất cả mọi thứ nhà họ Tần, quan trọng hơn cả mạng sống của cháu.”
Đường Từ nhìn theo bóng lưng anh, nhất thời không biết nên vui hay nên buồn.
Được yêu bởi một người đàn ông máu lạnh và mạnh mẽ như thế này. sau này có lẽ Tân Điềm sẽ không thể thoát được.