Thiên Kim Sống Lại

Chương 44

Yêu quái rên gừ gừ, Chu Phong Thanh cũng không quan tâm lại gần cầm cổ nó nhấc lên, cổ tay lật qua lật lại săm soi như một món hàng.

Con yêu quái kia cũng không sợ hãi mà há miệng tính cắn con người này, hàm răng đen ngòm trông rất kinh khủng, Chu Phong Thanh ghét bỏ mà quăng nó xuống đất.

Yêu quái liền nhấc chân chạy vào trong rừng, nó thật xui xẻo sao lại đυ.ng trúng con người này chứ.

Chu Phong Thanh cũng đi theo nó, sinh vật này không ít thì nhiều mà liên quan đến Thời Yên.

Yêu quái chạy rất nhanh, với thể lực của Chu Phong Thanh bây giờ hoàn toàn không chạy kịp nó, cô liền chơi ăn gian vận động dị năng mà túm nó lại.

Yêu quái không hiểu sao thân thể như bị ai đó giữ chặt xịt keo đứng giữa rừng.

Chu Phong Thanh bước tới nói :" Đi chậm thôi ".

Yêu quái đứng yên trợn mắt nhìn cô, cả tế bào nó đều đang kêu gào phản kháng.

Chu Phong Thanh nhướng mày, biểu cảm yêu quái trở nên đau đớn giống như sắp chầu diêm vương.

" Đi về ổ của ngươi, lén phéng một cái là ngươi xong đời ".

Tròng mắt trắng của yêu quái có vẻ tức giận nhìn cô, nhưng nó không thể làm gì được đành phải dẫn cô đi.

Cùng lúc đó, Thời Yên đang ngồi trong nhà giam dưới lòng đất. Cô ngồi im ở đó cũng không biết phải làm gì, nhìn mấy con yêu quái đang canh gác ở ngoài.

Nơi này không chỉ có mình cô mà còn có mấy nghệ sĩ trong tổ chương trình.

Bọn họ trông rất thảm, bị đánh bầm dập, làm gì còn đanh đá, bệnh ngôi sao như lúc bình thường chứ.

Thời Yên thì may mắn chỉ bị nhốt lại, cô cũng không hiểu tại sao mình lại được "ưu ái" thế này.

Thời Yên nghĩ tới những chuyện xảy ra trong tổ chương trình, cô chắc chắn là mình đυ.ng trúng yêu ma quỷ quái nào rồi.

Thời Yên hối hận vì đã gửi tin nhắn cho Chu Phong Thanh, cho dù Phong Phong gọi người đến thì làm sao có thể đối phó với mấy thứ không bình thường này được.

Thời Yên tự trách, một đứa như cô chẳng làm gì nên hồn chỉ giỏi gây phiền phức.

Thời Yên liếc nhìn xung quanh tìm cách thoát ra ngoài, cô phải thoát ra thì Phong Phong mới đảm bảo được sự an toàn.

Càng đi vào sâu trong rừng, Chu Phong Thanh cảm nhận được cỗ lực lượng kì bí quanh quẩn ở đây, cô để ý những thân cây còn khắc hình thù kì quái.

Bây giờ ước tính là khoảng 2 giờ sáng, vào mùa thu thì trời sáng muộn hơn mùa hè.

Nhưng nơi này lại sáng rực xung quanh cây lá um tùm, như đi vào một không gian khác.

Ở nơi này những sinh vật kì quái đang hoạt động sinh hoạt giống như con người.

Thấy có người bước vào những sinh vật kia hốt hoảng chạy tán loạn.

Chu Phong Thanh đứng im không nhúc nhích, không ngạc nhiên cũng không hốt hoảng.

Nếu cô đoán không nhầm thì ngọn núi này là nơi ở của yêu tộc.

Còn mấy sinh vật kinh dị kia thì là yêu rồi. Chu Phong Thanh bỏ qua cái đầu trọc lóc đầy máu của nó, trực tiếp xách cổ tên tấn công mình lên nói :" Dẫn ta tới chỗ trưởng tộc của các ngươi ".

Yêu quái trọc đầu run như cầy sấy, cô thả nó xuống nó liền chạy đi, Chu Phong Thanh đi theo, nó dẫn cô đến một gốc cây khá lớn, trên thân cây còn khoét cái lỗ to trông như căn cứ bí mật, hai bên còn có yêu tộc canh gác.

Hai con yêu này không giống những con yêu ngoài kia, vừa to cao hơn vừa trông đẹp hơn, nó cũng không hoảng sợ khi thấy có người đến, đồng tử màu xanh lam nhìn Chu Phong Thanh một cách lạnh lẽo.

Hai con yêu nhìn Chu Phong Thanh rồi nhìn nhau, ánh mắt lóe lên.

Chu Phong Thanh tiêu soái đút tay vô túi quần đứng đó, yêu quái đầu trọc đi lên nói với hai thủ vệ.

Không lâu sau thì có một người bước ra, gọi là người cũng không đúng lắm chỉ hơi hao hao mà thôi.

Ông ta phất tay một đoàn người, à không, là yêu lập tức bước tới bao quanh.

" Cô có ý đồ gì " Ông lão không hề che giấu ý thù địch của mình,giọng nói tràn đầy sự chán ghét.

Chu Phong Thanh cũng không để tâm nói thẳng :" Tôi tới tìm người "

" Cô là đồng bọn của đám rác rưởi đó ? "

Ông lão vừa dứt lời đám yêu to cao lực lưỡng lập tức giơ giáo lên.

Chu Phong Thanh liếc nhìn ngọn giáo, trong mắt cũng không có bao nhiêu cảm xúc thả ra một câu :

" Bây giờ còn dùng loại cổ lỗ sĩ này nữa à ? " Chu Phong Thanh lên tiếng chê bai trông y như nữ phụ phản diện chuyên châm chọc người khác.

Yêu tộc sửng sốt : Đây mà là trọng điểm hả ?

Không phải nên van xin tha mạng à ?

" Tôi chỉ đến tìm một người ".

" Cô là loài người, loài người không có ai tốt cả " người đứng bên cạnh ông lão khá cao to anh tuấn giọng điệu cũng thù địch mà nói với cô.

Chu Phong Thanh nhăn mày, dáng vẻ cực kì mất kiên nhẫn :" Các người bị điếc à, nghe không hiểu sao ? "

Yêu tộc anh tuấn kia là một người nóng tính không nói không rằng liền cho lệnh tấn công.

Chu Phong Thanh cũng không sợ nhiều người chỉ sợ thiếu người mà thôi, cô lập tức nghênh chiến.

Những con yêu lần lượt xông lên, lúc đầu còn chủ quan vì sức lực con người không thể so với yêu tộc có tu vi.

Nhưng bọn họ đã nhầm, người này đâu có đánh đàng hoàng còn chơi đánh lén.

Chu Phong Thanh như một cỗ máy chiến đấu vật người này người kia lần lượt ngã xuống đất.

Yêu - anh tuấn thấy người mình ngã xuống càng nhiều liền xông vào, kết quả chưa đâu đến đâu liền bị Chu Phong Thanh đạp một cái vô bụng đến nỗi hộc máu.

Cô chỉ mới đi lại được coi như các kỹ xảo đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ thì sài được, nhưng so về thể lực thì chả đâu ra đâu cả.

Hên là những con yêu này không hiểu biết kỹ xảo, liền bị Chu Phong Thanh chơi xỏ một vố.

Yêu - anh tuấn nóng nảy bắt đầu công kích bằng lời nói :" Loài người các người vừa cặn bã vừa yếu đuối, coi trời bằng vung, tự cho mình cái cơ sát sinh động vật sát sinh thiên nhiên, hủy hoại đất mẹ, đều là lũ cặn bã "

Những con yêu khác dù không còn sức lực đứng dậy nhưng cũng bắt đầu chửi theo.

Chu Phong Thanh xách cổ áo con yêu đầu têu, thuận tiện nhấc cổ nó lên rồi bóp chặt.

" Không được, cô thả nó xuống " Ông lão vốn đang ngồi hoảng hốt mà hét lên.

" Lúc nãy không phải ông hưởng thụ lắm sao, sao không hưởng thụ tiếp đi chứ hả ".

" Tôi tới tìm người, không muốn dây dưa với chủng tộc khác, anh mà nhúc nhích tôi sẽ lôi kim đan của anh ra " Câu cuối cùng Chu Phong Thanh nói với tên đang cựa quậy, cô đưa ra thương lượng với tộc trưởng kia.

Nhưng nhìn giống uy hϊếp hơn vì trên bàn tay mảnh mai trắng trẻo của cô còn bóp chặt cổ của con yêu kia.

Yêu ở đây đều ngạc nhiên, một loài người sao có thể biết kim đan của bọn họ.

" Cô thả con trai tôi ra trước " Ông lão vừa kinh ngạc nhưng lo lắng cho con trai mình hơn.

" Ông không phải là người có quyền quyết định đâu ".

Lão tộc trưởng cảm thấy người này không đơn giản, người này ăn mềm không ăn cứng mà nhún nhường trước.

" Cô tìm ai ".

" Bạn của tôi ".

Ông lão cho người dẫn cô vào nhà giam của yêu tộc.

Trên tay cô còn xách con trai ông ta chính là con yêu đẹp trai lắm mồm kia.

Chu Phong Thanh nhất quyết không chịu thả, khi nào tìm thấy người rồi sẽ thả ra, ông lão kia tức chết nhưng lo lắng cho con trai hơn nên cũng không dám manh động.

Chu Phong Thanh đi từ từ quan sát hai bên phòng giam, ở đây đều là con người nam nữ đều đủ cả.

Cô hỏi tộc trưởng :" Cơm của mấy người là thịt người à ? "

Tốc trưởng còn chưa kịp trả lời thì con trai ông ta đã lên tiếng ghét bỏ :" Chúng tôi còn lâu mới ăn thứ bẩn thỉu như vậy ".

" Ồ " Tiếng ồ không cảm xúc, người này không có cảm xúc gì với đồng loại sao.

Đi đến cuối đường vẫn không nhìn thấy Thời Yên, Chu Phong Thanh quanh đầu hỏi tộc trưởng :" Đến đây là hết rồi à ".

"Đúng vậy ".

Chu Phong Thanh không biết từ đâu mà móc cây súng lục ra chĩa vào đầu con trai lão nói :" Đừng hòng qua mặt được tôi, không cẩn thận là đầu con trai ông nổ như dưa hấu nát bây giờ đấy ".

Thấy ông lão không chịu nói, Chu Phong Thanh vẫn thản nhiên đếm lùi :" Một -- Ba "

" Đoàng "

Tiếng súng vang lên, con trai ông ta đau đớn hét lên, viên đạn ghim vào xương đòn của anh ta, vừa nhanh vừa dứt khoát.

" Được được tôi dẫn cô đi " " Các người ở ngoài "

" Nhưng --- " Những yêu khác trở nên sốt ruột nhưng tộc trưởng đã đồng ý bọn họ không thể làm gì được, trơ mắt nhìn bọn họ đi qua thông đạo bí mật.

Nơi đây là một chỗ giam khác, hai bên vẫn là phòng giam người ở đây còn bị buộc dây xích sắt, ở giữa lối đi còn có một bàn thờ.

Không ngoài ý muốn Thời Yên quả thực đang ở nơi này, cả người nhếch nhác im lặng mà dựa vào tường, cúi đầu xuống.

Nghe thấy có tiếng động liền theo bản năng mà ngẩng đầu lên, Thời Yên tưởng mình bị ảo giác chớp chớp mắt mấy lần. Sau khi phát hiện là thật thì đầu Thời Yên muốn nổ tung, không lẽ cậu ấy cũng bị bắt.

Thời Yên mặc kệ xích sắt nặng nề, lao tới trước cửa phòng giam :" Phong Phong "

Ể ? Hình như Phong Phong không giống bị bắt cho lắm, cô còn xách một tên yêu, tên yêu kia không dám động đậy, tộc trưởng cũng khép nép đi phía sau.

Chu Phong Thanh nhanh chóng lần theo âm thanh bước nhanh tới, thấy Thời Yên vẫn an toàn thì thở phào.

" Mở cửa này ra đi "

" Chuyện này... không được đâu "

" Phòng giam này là của nữ vương, không có sự cho phép của ngài ấy tôi không có cách nào hết ".

" Vậy nữ vương của mấy người đâu "

" Có chuyện gì à " Một giọng nữ truyền đến hình bóng cô gái cực kì nóng bỏng hiện ra.

Cô ta nhìn chằm chằm Chu Phong Thanh rồi nhìn tộc trưởng : " Sao con người lại đứng ngoài đây, mấy người làm ăn kiểu gì đấy "

Chu Phong Thanh thật sự mất hết kiên nhẫn, yêu tộc cái quần, bà đây không quan tâm, cô trực tiếp đánh nhau với nữ vương.

Nữ vương kia cũng không phải hạng xoàng, tiếp được mấy chiêu của Chu Phong Thanh, cô cũng chỉ đánh cho có lệ cuối cùng liền dùng tinh thần lực tấn công.

Nữ vương kia bị đánh bất ngờ ngã xuống đất trong mắt hiện lên vẻ liền ngạc nhiên, lực lượng của người này thật ngon quá đi.

Nữ vương không tiếp tục đánh nữa, thả người ra cho Chu Phong Thanh.

Dễ nói chuyện vậy à ?

Còn tặng Chu Phong Thanh thêm một người nữa, nói đây là quà xin lỗi, quà xin lỗi là tặng người ?

Không thể không nói người này rất đẹp trai, Chu Phong Thanh chỉ biết cảm thán duyên phận kì diệu, cốt truyện yêu tộc không biết từ đâu ra, còn trùng hợp gặp được đối tượng nhiệm vụ của cô mới hay.