Thiên Kim Sống Lại

Chương 2: Thật sự là què sao ?

Bác sĩ vội đáp rằng :" tình trạng của Chu tiểu thư hơi khó nói, tôi nghĩ người nhà nên cùng tôi xem xét kết quả kiểm tra của bệnh nhân".

Phong Thanh đang ngồi trên chiếc xe lăn tự động, nghe xong cô hơi lo lắng trong lòng nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì :" tiêu rồi tiêu rồi cái giọng điệu này không phải què thật đấy chứ ".

Nghe bác sĩ nói xong, Chu Nhất Phi cùng ba Chu quyết định đi cùng bác sĩ xem kết quả kiểm tra, mẹ Chu cũng muốn đi theo nhưng hai người đàn ông kiên quyết từ chối lấy lí do là mẹ phải chăm sóc em gái, anh và ba lo lắng sợ kết quả kiểm tra không được như ý muốn.

Mẹ Chu và Chu Xung Thiên đưa em gái về phòng nghỉ ngơi , trên suốt đường anh hai Chu muốn hỏi thăm em gái nhưng mẹ hỏi em gái hết câu này đến câu khác làm anh muốn nói cũng không được đại loại như :" con có mệt không" " có đói không con" " con muốn ăn gì nào",...

Còn Chu Phong Thanh bị những câu hỏi của mẹ Thẩm quấn lấy, nhưng cô trả lời được một câu trong đó thôi, cô ôm bụng mắt long lanh nhìn mẹ :" Mẹ ơi con đói lắm ", mẹ cô thấy vậy liền đá vô chân Xung Thiên một cái :" nhanh mau đi gọi dì Tạ nấu cơm cho Tiểu Sơ ".

Xung Thiên nhìn mẹ mình một cách ai oán nhưng rồi vẫn nhanh chân chạy về Chu gia, trong lòng thầm nghĩ cũng là con của mẹ mà có cần đối xử với anh như vậy không !!! nhưng giờ chuyện này không quan trọng, quan trọng là em gái đói rồi phải nhanh lên thôi.

Mẹ Chu cùng Chu Phong Thanh trở về phòng bệnh, mẹ Chu ân cần chăm sóc cô làm cho cô có cảm giác kì quái , phải , là kì quái hình như trước giờ cô chưa từng có cảm giác này, cả hốc mắt, hốc mũi đều cay xè như muốn khóc, nhưng cô cố kiềm chế lại trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, nhưng nếu để ý kĩ mắt cô trầm tĩnh không chút gợn sóng. Bây giờ nhìn Chu Phong Thanh như búp bê sứ , một vẻ đẹp yếu đuối do bệnh tật tựa chỉ cần đυ.ng nhẹ liền tan vỡ.

Không phải là do cô có cảm xúc kì lạ đó mà là thân thể này có cảm xúc đó

Ánh mắt Phong Thanh lạnh đi, cô nhớ về kiếp trước, lúc đó cô chỉ là cỗ máy chiến đấu không có tình người, trước năm 10 tuổi cô sống một cuộc sống hạnh phúc cha mẹ thương yêu sau đó cô bị bọn chúng bắt cóc, chuyển từ tay người này đến tay người khác cuối cùng lại rơi vào tay tên quản đốc chó má kia, cô cố gắng vươn lên vị trí hàng đầu để lấy lại quyền định đoạt cho mình, nhưng cuối cùng cũng không được.

Đã rất lâu cô không cảm nhận được bất cứ cảm xúc nào, cô thật sự rất hứng thú

A! thật thú vị ~

~ Phòng khám bác sĩ ~

Bác sĩ vừa xem tài liệu chứa những con số khó hiểu cùng với đống hình chụp CT:" Bác Chu, anh Chu dựa theo các số liệu tình trạng sức khỏe của Thẩm tiểu thư đang dần ổn định và không đáng lo ngại nhưng có một vấn đề là..."

Ba Chu sốt ruột hỏi:" Vấn đề là gì vậy bác sĩ", bác sĩ gỡ kính ra rồi nói:" Với kết quả này Chu tiểu thư khó có thể đi lại được nữa nguyên do là vì di chứng lúc xảy ra tai nạn quá lớn, Chu tiểu thư bị thanh sắt đâm vô chân ảnh hưởng lớn đến các dây thần kinh."

Chu Nhất Phi nhanh chóng hỏi:" Bác sĩ kêu khó có thể nhưng vẫn có khả năng để điều trị đúng không?"

Hai đầu lông mày của bác sĩ hơi nhăn lại :" đúng vậy tình hình của tiểu thư cần thời gian hồi phục rất lâu, cần phải kết hợp đông y và tây y, mới có thể hồi phục

nhưng quá trình này yêu cầu kĩ thuật rất cao, e rằng chỉ có vị kia của Nam gia mới có thể."

Ánh mắt Chu Nhất Phi lóe lên một cái :" ý ông là thầy Nam Tông Minh ? ". Nam Tông Minh là một nhân tài hiếm có trong giới y khoa, ông nổi tiếng từ rất trẻ thông thạo mọi phương thuốc, người ta còn nói rằng ông là thần tiên giáng thế, trị khỏi bách bệnh.

Chu Phục Kinh nhăn mày thành hình chữ xuyên Nam Tông Minh ở ẩn đã lâu, không một ai biết vị này của Nam gia bây giờ sống chết ra sao.

Kết thúc cuộc nói chuyện với bác sĩ, Chu Phục Kinh và Chu Nhất Phi trên mặt đều đầy sự lo lắng. Chu Phục Kinh thở dài một hơi rồi nói với con trai :"A Phi, con đi liên hệ với Nam gia đi, chuyện này tạm thời đừng cho tiểu Phong biết, ba sẽ tìm cách nói với mẹ và A Thiên"

Ở phòng bệnh, trong lúc Phong Thanh gào thét trong lòng vì quá đói thì anh hai XungThiên mang đồ ăn tới cho cô, nhưng đáng tiếc cô chỉ được ăn cháo trắng và kì tử . Chu Xung Thiên thấy cô phản ứng như vậy nên nói :" Anh đã gọi điện hỏi bác sĩ ,bác sĩ dặn chỉ nên cho ăn những món tham đạm vì em mới tỉnh dậy, sau này khỏe hơn anh hai dắt em đi ăn ẩm thực vòng quanh thế giới " từ bé đến lớn do sức khỏe Chu Phong Thanh không tốt nên không được ăn những món ăn ở ngoài.

Thực ra cô ăn gì cũng được hết nhưng một chén cháo trắng cô sợ không đủ với sức ăn của mình, bây giờ cô gọi thêm 10 chén cháo nữa có được không !!