Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà

Chương 44

Chương 44: Núi diện bao (2)
thế nhưng, Vương Vượng Vượng coi nhẹ mức độ xui xẻo của mình.

Đi được một lúc, đột nhiên trời đổ mưa to, lại còn mang theo bông tuyết.

Vương Vượng Vượng và Chung Thanh Văn lập tức lấy áo mưa ra choàng lên người, trên núi không thể bung dù, nếu không có thể bị sấm sét đánh trúng.

Tầm mắt mơ hồ, mưa không gần tạt vào trong mắt, sau đó theo hai má nhỏ giọt không dứt, lau thế nào cũng không hết. Trời đất chỉ có một mảng lớn ẩm ướt và trắng xóa, hoàn toàn không thấy rõ phía xa. Lòng bàn chân trơn trượt, giống như bất cẩn một chút là ngã xuống ngay, giọt mưa rơi trên đầu hơi đau, rõ ràng sức lực không mạnh, nhưng có thể khiến người ta choáng váng.

Hai người đi về phía trước, Vương Vượng Vượng bỗng nhiên hơi sợ hãi, trong thời tiết và hoàn cảnh này, tất cả xung quanh đều giống nhau như đúc, cô dường như đã quên mình đang ở đâu, như là ngăn cách với thế giới, từng bước đi vào chỗ sâu thẳm, có dự cảm không biết mình sẽ đi tới nơi nào.

“Hy vọng trận mưa này có thể qua mau.” Vương Vượng Vượng hơi sốt ruột.

Chung Thanh Văn không nói gì.

Theo bản đồ, mốc thứ hai cách mốc thứ nhất cũng không quá xa, nhiều lắm là hai tiếng.

Nhưng Vương Vượng Vượng và Chung Thanh Văn vẫn chưa tới nơi.

Thời gian đã vượt quá xa, nửa bóng dáng của cột mốc cũng chẳng có.

“Chúng ta…” Tuy rằng không muốn nói, nhưng cô vẫn phải nói, “Có phải lạc đường rồi không…”

Phong cảnh nơi này gần giống nhau, hơn nữa bởi vì trời mưa, tầm nhìn quá yếu, từ ban nãy đã lo lắng về điểm này.

“Không đâu,” anh nói, “Chúng ta luôn cầm la bàn, dựa theo phương hướng mà đi, không sai đâu.”

“À…” Nghe anh nói vậy, cô thả lỏng một chút.

Nhưng sự thật ngay tại đây, một lúc sau nữa vẫn chưa tới nơi.

Xem đồng hồ, đã hai giờ trưa.

Chặng đường đã hơn phân nửa, lúc này muốn đi xuống cũng không được, cần nhiều thời gian hơn, huống hồ đường đi xuống lại càng không dễ đi, tục ngữ nói lên núi dễ xuống núi khó.

“Em đừng nóng vội,” anh nói, “Còn đủ thời gian.”

“Ừ…” Cô lạnh muốn chết, môi phát run, nói không nên lời, buộc chặt áo mưa.

Đất trộn với nước đều biến thành bùn.

Dưới chân vừa dính vừa trợt, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Nhưng bọn họ không có thời gian đi đứng cẩn thận từng li từng tí, bởi vì, nếu trước khi trời tối vẫn chưa lên tới đỉnh núi thì nhất định sẽ chết.

Đến khi mặt trời xuống núi, thấy không rõ đường, rồi không phân ra đông tây nam bắc, nơi này hiểm trở như vậy, vả lại con đường trơn trượt bởi trời mưa, đương nhiên không dám đi loạn, nếu không sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng, có lẽ chỉ có thể chờ đợi trời sáng.

Tuy nhiên, thời tiết trên núi vào mùa đông vô cùng rét lạnh, âm mấy độ, thấp hơn độ đóng băng, nếu trận mưa này kéo dài cả đêm, ngộ nhỡ mê man, cái mạng nhỏ e rằng khó giữ được.

Huống hồ trên núi có thể có dã thú thường lui tới.

Vương Vượng Vượng cực kỳ mệt mỏi.

Cô nhìn di động, không có tín hiệu. Bình thường có thể còn một chút, lúc này mưa to gió lớn cũng không thể liên lạc với người khác.

“Chung Thanh Văn…” Cô nhỏ giọng nói.

“Tôi đây.”

“Ừm…” Cô an tâm một chút.

Tới một đoạn đường dốc, cô đột nhiên trượt chân, “Á” một tiếng, cô ngã xuống.

Lần ngã này lại từ dốc núi trượt xuống, mắt thấy mình sắp rớt xuống rồi.

May mà Chung Thanh Văn nhanh tay lẹ mắt, anh nắm giữ, kéo cô lên.

“Sao rồi?” Anh hỏi, nhẹ nhàng vén tóc trên mặt cô sang một bên.

Anh nhìn thấy một đôi mắt ngỡ ngàng.

“Không sao…” Cô cúi đầu nhìn người mình, tất cả đều là bùn, càng lau càng dính bùn. Bàn tay rất bẩn, cũng không biết nên chùi đâu mới được.

Ngây người hồi lâu, cô mới nhớ tới trời đang mưa, trực tiếp đưa bàn tay ra dưới trời mưa là sạch rồi.

“Nghỉ ngơi một chút nhé?”

“Không cần,” cô nói, “Tiếp tục đi thôi.”

Ai ngờ vừa mới sải bước, cô liền cảm thấy bên mắt cá chân phải đau nhức, hơi dùng chút sức lại không được.

Xem ra ban nãy trượt chân đã bất ngờ bị thương, lại rất nghiêm trọng.

Cô thử xoay cổ chân một tí, lại đi mấy mét, phát hiện không có hiệu quả.

Cô cảm thấy mình có thể chịu đựng, nhưng cái chân cún này hình như không nghe lời, chỉ mềm nhũn thôi. Leo núi trong thời tiết này mỗi bước đều phải dùng sức, rất cần cổ chân chống đỡ.

Cô khập khiễng đi theo sau, nôn nóng muốn chết.

“Trật khớp rồi?” Anh hỏi.

“Ừ,” cô trả lời, “Không sao.”

“Xoa bóp một chút sẽ tốt hơn.” Anh nhìn trời, “Để tôi giúp em.”

“Không cần không cần.” Câu này của anh khiến cô hoảng sợ, “Tôi tự làm được rồi. Hơn nữa không thể xoa bóp ngay lập tức, bởi vì mao mạch xuất huyết, anh càng xoa bóp thì càng ra nhiều máu, có thể sưng lên, chỉ có thể đợi ngày hôm sau, thúc đẩy sự hấp thụ, lưu thông máu ứ.”

“Thật không.”

“Đương nhiên đương nhiên.” Cô vươn tay đẩy anh, “Đi nhanh đi, đi nhanh đi.”

Nhưng mà Vương Vượng Vương đang cậy mạnh.

Càng kiên trì, càng đau đớn không thể chịu được.

Chẳng những không ổn mà còn yếu đi.

Tốc độ đi đường trở nên rất chậm, gần như đi mỗi bước phải nghỉ lại vài giây.

Cô thở dốc nặng nề, bắt đầu cuống cuồng.

Lúc này đã bốn giờ chiều, trời hơi u ám, mưa không có chiều hướng muốn ngừng, ban đầu chỉ mang theo tuyết, giờ đây lại bắt đầu xuất hiện nước đá.

“Tôi…” Vương Vượng Vượng bắt đầu khó chịu, “Đều tại tôi, đều tại tôi, không nghe lời dì kia nói, không nên lên núi, nếu sáng mai lại đi, sẽ không gặp phải tình cảnh này.”

“Chuyện này không thể đoán trước được.” Chung Thanh Văn hiếm khi tỏ ra chút quan tâm.

“Cẩn thận một chút không phải không có đạo lý, tục ngữ nói sử dụng cẩn thận thì thuyền dùng được vạn năm. Luôn ôm tư tưởng gặp may, nghĩ rằng sẽ không xảy ra chuyện, nói không chừng ngày nào đó thật sự gặp phải xui xẻo, đến lúc đó làm sao chứ?”

Lúc này anh còn cười được: “Em biết thì tốt rồi.”

“Lúc nào tôi cũng giả thuyết như không có gì…haiz…” Cô cúi đầu cún của mình.

“Đừng bi quan như vậy.” Anh hỏi, “Em còn đi được không?”

“Rất đau.”

Anh nhìn cô, đột nhiên nói: “Tôi cõng em đi.”

“Hở?” Cô mau chóng xua tay, “Không cần không cần.”

“Em bớt nói nhảm đi, lãng phí thời gian.”

Cô hơi do dự.

Mọi thứ đều nằm trong tay Chung Thanh Văn, nếu cõng thêm một người thì quá miễn cưỡng.

“Vương Vượng Vượng,” anh ra lệnh nói, “Em mau bò lên đây.”

“Ừm…” Cô cảm thấy mình làm phiền anh, trong lòng rất khó chịu, cô uể oải bò lên lưng anh, nhỏ giọng nói một câu, “Tôi xin lỗi.”

“Hửm?”

“Cám ơn anh.”

“…Đừng khách sáo.”