Chương 29: Sau hạng mục
Cuối cùng, đến lúc trả tiền, Vương Vượng Vượng nói: “Để tôi.”“Hửm?”
Cô nói tiếp: “Anh giúp tôi một việc lớn như vậy, bữa ăn này nên để tôi mời.”
Chung Thanh Văn nhìn cô: “Cô chẳng có thành ý nhỉ?”
“Ơ?”
“Một bữa ăn bình thường thế này mà muốn bù lại thời gian dài lao lực của tôi sao?”
“Tôi…tôi không phải…”
“Vậy cô còn đưa ra yêu cầu như vậy?”
“Chuyện này chuyện này…” Ban nãy Vương Vượng Vượng đã xem qua thực đơn, quả thật giá cả rất vừa phải, “Vậy hôm nào tôi đưa anh đến nhà hàng đẳng cấp thế giới nhé?”
“Uhm?” Chung Thanh Văn hỏi, “Cô biết nhà hàng nào?”
“Cái này…” Bình thường cô hoàn toàn không quan tâm, lúc này thực sự không nói ra được, cô gãi đầu, cuối cùng đáp, “McDonald?”
“…”
“Không tính sao…?”
“Tính.” Anh nói, “Nhưng miễn đi.”
“Ờ…”
“Tôi không đáng giá như vậy.”
“…” Vương Vượng Vượng dè dặt hỏi, “Thế, anh muốn cái gì?”
“Bây giờ còn chưa nghĩ ra.”
“…”
“Nhưng sau này tôi sẽ nói với cô, cô chỉ cần nhớ rõ cô thiếu tôi một ân tình rất lớn là được.”
“Ô…” Đột nhiên có một dự cảm mình như con thiêu thân không biết gì…
“Khi một mình tôi không thể giải quyết vấn đề mà tìm đến cô thì cô phải làm được.”
“Ơ…” Cô hỏi, “Ngộ nhỡ tôi không làm được thì sao…”
“Không thể nào.” Anh nói, “Tôi biết cô có bao nhiêu cân lượng. Nếu tôi bảo cô giúp, đương nhiên có lý do.”
“Như vậy…” Cô suy nghĩ, Chung Thanh Văn nói cũng đúng. Anh giúp cô lo liệu lâu như vậy, nếu chỉ một bữa cơm đơn giản là xong thì hình như không tốt lắm. Chẳng qua cô vốn không tính thế cho xong việc. Dựa theo giáo trình của người Trung Quốc, hẳn là trình tự thế này: Ất giúp đỡ Giáp, Giáp mời Ất ăn cơm. Sau này, nếu Ất cần Giáp, vậy Giáp nhất định không thể từ chối. Sau đó Ất mời Giáp ăn cơm. Hai bên giải quyết mọi vấn đề một lần, dùng hai bữa cơm, mỗi người phụ trách thanh toán một lần. Thế nhưng, có lẽ Chung Thanh Văn cảm thấy không cần thiết khách sáo với nhau…
“Được thôi,” nghĩ đến đây, cô nói, “Chỉ cần tôi có thể giải quyết, nhất định sẽ không chối từ, quyết không mất nửa chữ!”
“Thế thì tốt rồi,” anh nói, “Nhớ kỹ lời nói hôm nay của cô.”
“…Ừ!”
……….
—— Sau khi ăn xong Chung Thanh Văn chở Vương Vượng Vượng về nhà chủ mới.
Vừa tới cửa, Vương Vượng Vượng liền cảm thấy bước chân nặng nề.
Haiz….. thật không biết nên đối mặt thế nào……
Tuy rằng gia đình này khác với Chung Thanh Văn, không nhiều việc như anh, bình thường chưa bao giờ xem xét Vương Vượng Vượng, cô chỉ cần trông nom nhà cửa không có vấn đề gì là được. Hơn nữa còn không có thời gian biểu khắt khe, cô có thể ra ngoài bất cứ lúc nào, chỉ cần hoàn thành mọi công việc trong ngày, thì sẽ chẳng người có ý kiến. Vương Vượng Vượng nghĩ rằng một mặt là vì ông bà chủ nhà là người tốt, mặt khác là vì tâm sức bọn họ lao lực quá độ, quả thực không có thời gian quản cô…
Lấy ra chìa khóa đi vào, quả nhiên, bầu không khí áp lực hất ngay vào mặt…
Bà chủ vẫn ở trong phòng mình, cửa phòng khép chặt.
Ông chủ khuôn mặt u sầu ngồi trong phòng khách hút thuốc.
Bà cụ không có việc gì làm lại mắng chửi ông cụ. Ông cụ vẫn ngây ngốc, dán mắt vào hình ảnh chuyển động trong tivi, không biết có thực sự xem không.
Vương Vượng Vượng biết mấy hôm trước bà chủ đã rút ra tiền tiết kiệm, trả lại cho những đồng nghiệp cơ trưởng của chồng mình. Đã tới nước này, bà ấy ngầm đồng ý chuyện mua nhà cho đứa cháu, cũng bảo chồng mình nói với bà cụ, đây là sự giúp đỡ duy nhất cho đứa cháu, đã cho hết rồi, sau này không bao giờ lo tới nữa. Trong lòng Vương Vượng Vượng đồng tình với bà chủ, bởi vì, đây tuyệt đối không phải là kết thúc, mà chỉ là một sự khởi đầu…
Dọn dẹp nhà cửa qua loa một lúc, Vương Vượng Vượng rón rén về phòng của mình.
Nhìn di động, cô liền gửi tin nhắn cho Chung Thanh Văn: “Anh tới nhà chưa?”
Hồi âm chỉ có một chữ: “Rồi.”
Cô lại nhắn qua: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Anh vẫn trả lời một chữ: “Ừ.”
Cô không còn gì muốn nói.
Đang lúc muốn tắt di động thì nó lại vang lên!
Cô nhìn máy, không ngờ là Chung Thanh Văn.
“…Ơ?”
“Vương Vượng Vượng tôi hỏi cô,” Chung Thanh Văn đi thẳng vào chủ đề, “Kim bấm trong phòng sách bị cô ném đi đâu rồi?”
“Hả?”
“Hồi trước đặt trên bàn.”
“Đúng,” Cô nói, “Sau đó tôi thấy lộn xộn quá, nên thu dọn một tí.”
“Sau đó?”
“À…” Để đâu nhỉ….đã lâu như vậy, sao còn nhớ rõ? Hồi trước thầy trung học đã dạy, trí nhớ này, chỉ có mấy hôm trước là rõ ràng, sau đó giống như ngồi cầu thang trượt…
“Anh…” Cô kiên trì nói, “Anh xem ngăn kéo thứ nhất trước đi.”
“Không có.”
“Vậy…anh hãy xem ngăn kéo thứ hai.”
“Không có.”
“Vậy…anh hãy xem ngăn kéo thứ ba.”
“Không có.”
“Vậy…anh hãy xem ngăn kéo thứ tư.”
“Không có.”
“Thế sao…” Cô nói, “Được rồi, chúng ta quay lại, không xem ngăn kéo nữa. Bây giờ anh ngẩng đầu, nhìn kệ đồ thứ nhất.”
Cách vài giây, âm thanh của anh mới vang lên: “Không có.”
“Vậy…anh nhìn kệ đồ thứ hai.”
“Vương Vượng Vượng.” Chung Thanh Văn nổi giận, “Rốt cuộc cô có biết hay không?”
“Ặc…”
Vốn định tiếp tục kệ thứ ba…
“Được rồi,” anh nói, “Hôm nào có thời gian, cô tới nhà tôi tìm.”
“Hở…….?”
“Bởi vì ngoài thứ này ra còn rất nhiều đồ tôi không tìm thấy.”
“Sao lại thế…” Trong nhà rõ ràng gọn gàng ngăn nắp mà.
“Nhất là một số đồ mới mua.” Anh nói, “Sau khi mua liền lập tức giao cho cô cất giữ, tôi không để ý vị trí cụ thể.”
“…”
“Như là vỉ pin mới mua lần nọ.”
“Cái đó à…”
“Còn có sa tế mua từ siêu thị.”
“Cái này…”
Thực ra pin và sa tế mới mua, còn có kim bấm không tìm thấy, Vương Vượng Vượng đều có ấn tượng chung chung, nếu sang bên kia nhìn thì hẳn là nhớ rõ. Chỉ có điều, có rất nhiều ngăn tủ, chỉ đạo Chung Thanh Văn lục lọi mỗi cái thì tương đối tốn sức.
“Tóm lại,” cuối cùng anh tự mình kết luận, “Dù sao khoảng cách không xa, cô qua đây một chuyến đi.”