Chuyện Cố Miên rơi xuống nước bỗng chốc qua đi.
Chuyện tiếp theo liền theo dự tính mà tiếp tục, Hạ phu nhân trước mặt mọi người tuyên bố hôn sự giữa Hạ gia và Cố gia. Người ở đây, trước đó đã nghe thấy loại tin tức này, nhưng vẫn làm ra biểu tình giật mình, chẳng cần biết trong lòng bọn họ có những tâm tư suy nghĩ gì, nhưng trên mặt mỗi người đều phải treo lên cái nụ cười mang tên chúc phúc.
Trong nhất thời, nào là trời đất tác hợp. nào là trời sinh một đôi, rất nhiều câu từ chúc mừng linh tinh bên tai không dứt. Cố Miên trộm liếc Hạ Tuấn Khiêm, lại phát hiện vẻ mặt đối phương từ đầu đến giờ không có bất cứ thay đổi gì, trong lòng cô không thể không bội phục, quả nhiên là có đủ định lực.
Yến tiệc kéo dài gần đến mười một giờ, trong lúc đó Hạ phu nhân vẫn luôn dẫn theo Cố Miên bên cạnh bà, tựa như muốn đem cô làm con gái, làm người nhà của bà vậy. Những người căn bản không để Cố Miên vào mắt sau khi nhìn thấy thái độ của Hạ phu nhân trong lòng liền không thể không suy nghĩ, vậy nên thái độ đối với Cố Miên cũng theo đó lại càng muốn thân thiết với cô hơn.
Bất quá Cố Miên cũng chẳng để tâm cho lắm, bởi vì cả buổi tối, ngoại trừ Hạ phu nhân chỗ nào cũng mang theo cô, mà cô cũng chẳng có tâm tư đặt lên cho người khác.
Khi yến tiệc sắp đến thời điểm kết thúc, khách khứa cũng liên tục cáo từ. Mà Cố Bắc Chính vẫn chưa nói là sẽ về nên Cố Miên chỉ có thể đi theo bên người Hạ phu nhân. Trong lòng không khỏi có chút phiền muộn. Thật là làm khó cô, rốt cuộc cuối cùng khách khứa đã về không còn một bóng, thì Cố Bắc Chiến cũng phải về.
"Cũng không còn sớm, chúng ta nên về thôi."
Hạ phu nhân còn chưa mở miệng, Hạ Tuấn Tiết theo đuôi đã bật người nhảy đến, "Chị Miên Miên phải về thật sao?" Một đôi mắt to tròn không che giấu được luyến tiếc, cánh tay nhỏ mũm mĩm thịt cấp tốc kéo lấy cánh tay của Cố Miên mà lắc lắc không thả, không muốn để Cố Miên về.
Hạ phu nhân trong lòng một chút cũng không muốn, nhưng cũng không tiện biểu hiện ra ngoài, lúc nhìn thấy phản ứng của Hạ Tuấn Tiết, bà nhịn không được có chút buồn cười, bà nói: "Xem ra A Tiết thật sự thích con, có thời gian con nhớ ghé sang chơi với nó nhé."
Ai cũng có thể nghe ra là Hạ phu nhân mượn danh nghĩa của cậu nhóc Hạ Tuấn Tiết mời Cố Miên đến nhà Hạ gia chơi.
Hạ phu nhân luôn muốn có một đứa con gái nhu thuận, đáng tiếc vẫn không như ý nguyện. Bà chỉ có một đứa con độc nhất, thế nhưng lại chỉ có một bộ mặt lạnh tâm cũng lạnh. Đợi bao năm rốt cuộc cũng chờ đến lúc thấy một đứa con dâu nhu thuận, tuy rằng gia thế có thấp một chút, nhưng cũng không khiến trong lòng bà có điểm không vui nào.
Lúc trước nhìn ảnh chụp đã thấy đứa nhỏ này trắng nõn nà, một bộ dạng đơn thuần ngoan hiền, lớn lên lại thập phần xinh đẹp, khí chất trên người cũng thật sạch sẽ, còn nồng đậm tri thức, càng khiến người cảm thấy thoải mái. Đây cũng không phải là lần đầu bà nhìn thấy Cố Miên người thật. Lúc trước khi chưa quyết định mối hôn sự này bà đã đến tận trường học để quan sát, dù sao cũng là tìm bạn đời cho con trai của mình, tất nhiên phải cẩn thận một chút, sau khi nhìn trúng Cố Miên, bà đã nhanh chóng làm ra quyết định sẽ chấm cô con dâu này.
Một cô con dâu hợp ý như vậy, bà tuyệt đối không thể buông tha. Nếu Hạ Tuấn Khiêm thực sự không đáp ứng cùng Cố Miên kết hôn, bà cũng sẽ đem Cố Miên về Hạ gia, nhận cô làm con gái nuôi cũng không tồi.
Duyên phận qua đôi mắt cũng thật là kỳ diệu, có vài người thấy vài lần sẽ chẳng muốn gặp lại. Nhưng lại có một số ít người, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy gần gũi ưng ý, khiến người ta chỉ muốn thân thiết với người đó thêm một chút, quan tâm thêm một chút nữa.
Bà rất thích Cố Miên, người thông minh khẳng định đều có thể nhìn ra được, chỉ bằng mỗi việc suốt yến tiệc hôm nay, Hạ phu nhân đều mang Cố Miên theo cũng đủ thấy phân lượng của Cố Miên trong lòng Hạ phu nhân như thế nào. Chỉ còn thiếu điều muốn Hạ Tuấn Khiêm nhanh chóng cưới Cố Miên về ngay.
Dĩ nhiên Cố Miên làm sao biết trong lòng Hạ phu nhân suy nghĩ gì, xuất phát từ sự kính trọng với bề trên trưởng bối, Cố Miên cũng không từ chối bà, cô gật đầu đáp ứng: "Vâng, có thời gian con sẽ đến." Đoạn lại quay sang béo béo cái má đầy thịt của Hạ Tuấn Tiết, "Lần tới sẽ mang đồ ngọt cho em."
"Oa, em rất thích bánh ngọt, chị Miên Miên hứa rồi nhé." Hạ Tuấn Tiết nói.
Hạ phu nhân nhìn phản ứng phấn khích của thằng bé, lắc đầu cười, sau lại nói với Hạ Tuấn Khiêm nãy giờ vẫn luôn trầm mặc: "Cũng khá muộn rồi, Tuấn Khiêm, con tiễn Tiểu Miên và Cố tổng về đi." Cùng là một câu nói xuất phát từ miệng Hạ phu nhân nhưng lại có đến hai danh xưng mang hai ý nghĩa khác nhau, một cái "Tiểu Miên" một cái là "Cố tổng" liền hiểu cô ba nhà họ Cố được xem là người nhà Hạ gia, mà Cố gia với Hạ gia lại chẳng có một chút ý tứ nào gọi là người một nhà.
Cố Bắc Chiến cũng chẳng để ý Hạ phu nhân lãnh đạm với ông ta, chỉ như trước nở một nụ cười khéo léo, "Làm phiền con rể rồi." Hai nhà kết thân làm thông gia, Cố Bắc Chiến gọi một tiếng con rể cũng chẳng có ảnh hưởng gì. Thế nhưng gọi vậy há chẳng phải quá sớm rồi sao?
Cố Miên liếc nhanh mà nhìn Hạ Tuấn Khiêm một cái, phát hiện sắc mặt chẳng có chút biến hóa gì, như trước vẫn chỉ có một bộ dạng lạnh lùng thản nhiên, trong lòng cô đột nhiên có một loại tư vị không nói nên lời.
Thở ra một hơi, nhưng lại có chút mất mát không nói rõ được.
Cảm giác mất mát thản nhiên này đương nhiên cùng chuyện thích là chẳng có quan hệ, thế nhưng khi biết đối phương chính là người đồng hành cùng mình trong tương lai, Cố Miên sẽ không nhịn được mà đi chú ý đối phương một chút. Nhưng mà Hạ Tuấn Khiêm lại không như vậy, từ đầu cho đến giờ, thái độ của Hạ Tuấn Khiêm một chút cũng chẳng có biến hóa nào, ngay cả khi Hạ phu nhân tuyên bố hôn sự của cả hai, Hạ Tuấn Khiêm cũng chẳng liếc Cố Miên cô một cái.
Cảm giác bị người ta xem nhẹ thật sự là rất không thoải mái. Nhưng lúc này Cố Miên cũng không ý thức được loại cảm giác bị người xem nhẹ này trước giờ không phải chưa trải qua nhưng tựa hồ cũng không có cảm giác không thoải mái như bây giờ.
Hạ phu nhân mang Hạ Tuấn Tiết về phòng nghỉ ngơi. Hạ Tuấn Khiêm tự mình tiễn Cố Miên ra cửa. Tuy Hạ Tuấn Khiêm không nói nhiều lắm, nhưng dọc đường đi ra bãi đỗ xe, bọn họ cũng có thể trò chuyện hài hòa.
Cố Miên trầm mặc đi phía sau hai người đàn ông, một cha cô, một chồng tương lai, cũng chẳng biết đi vào cõi tiên lúc nào, tầm mắt của cô vậy mà lại dừng hẳn trên người Hạ Tuấn Khiêm. Chắc do cái nhìn quá trắng trợn nên khiến cho Hạ Tuấn Khiêm quay lại nhìn cô đến mấy lần, đáng tiếc cô lại chẳng để ý, đến lúc Cố Bắc Chiến gọi cô một tiếng cô mới hồi thần, lại phát hiện bản thân đã đi đến xe nhà mình.
Cố Bắc Chiến nói: "Con rể, tiễn đến đây thôi, mau vào nghỉ ngơi."
Hạ Tuấn Khiêm cũng chẳng nói gì, anh chỉ hơi vuốt cằm, thái độ rất lãnh đạm khiến Cố Miên cho rằng anh sẽ trực tiếp xoay người đi vào, chẳng nghĩ tới thế nhưng anh lại đột nhiên quay về phía mình, thanh âm nghiêm nghị nói: "Chiều mai cô có rảnh không?"
Lời vừa nói ra khiến Cố Miên hơi sửng sốt, Cố Bắc Chiến khẽ nhíu mày, ý cười đầy mặt liếc nhìn bọn họ một cái rồi khom lưng chui vào xe, chừa lại không gian cho hai người trẻ.
Nhất thời chỉ còn lại hai người Hạ Tuấn Khiêm và Cố Miên, ánh đèn vàng trên cao ấm áo mà bao phủ lên hai người, đem bóng dáng của cả hai kéo dài, hơi hơi lập lờ, nhìn qua tựa hồ như hai thân ảnh đang ôm lấy nhau vậy.
Cố Miên mãi mới hết kinh ngạc, thành thật trả lời: "Chiều mai có một tiết."
"Ừ." Hạ Tuấn Khiêm gật đầu, thanh âm thanh lãnh: "Tan học, tôi sẽ đón cô. Chúng ta đi chọn nhẫn." Nói xong, ánh mắt Hạ Tuấn Khiêm chuyên chú lại pha chút lạnh nhạt mà nhìn Cố Miên. Cố Miên ngước mắt nhìn anh. người đàn ông trước mắt cô có một đôi mắt rất đẹp, nếu như lúc nhìn người anh không lạnh nhạt, hẳn sẽ kinh diễm đến mức nào.
Cố Miên thu hồi tầm mắt, lại nói: "Chiều mai có một tiết học."
Hạ Tuấn Khiêm cũng không nhìn Cố Miên nữa, lại "ừ" một tiếng. Sau đó xoay người đi vào, Cố Miên nhìn theo bóng dáng anh thật lâu mới không nhìn nữa, lên xe trở về Cố gia.
Sau khi trải qua bữa tiệc ồn ào, Hạ gia lại phá lệ yên tĩnh trở lại. Hạ Tuấn Khiêm chuẩn bị về phòng, lúc đi ngang phòng Hạ Tuấn Tường, cửa phòng đột nhiên mở ra, Hạ Tuấn Tường với khuôn mặt không chút hảo ý bước ra sau cánh cửa.
"Anh, anh vừa mới tiến chị dâu về hả?"
"Ừ" Hạ Tuấn Khiêm gật đầu, không có ý định dừng lại. Hạ Tuấn Tường chưa xong, nháy mắt liền theo đuôi: "Anh, sau khi thấy mặt người ta rồi, anh không có gì muốn nói sao?"
"Không có." Hạ Tuấn Khiêm mày không động, trực tiếp trả lời.
Hạ Tuấn Tường nhíu mày, không hoàn toàn phục, mãnh liệt nói: "Anh à, nhiều lúc em chẳng hiểu anh đang nghĩ gì?"
Hạ Tuấn Khiêm bỗng dừng lại, xoay người nhìn em trai, "Chú muốn nói cái gì?"
""Anh có thể từ chối, vì sao lại đồng ý?" Cùng một người chưa biết gì kết hôn, nếu nói là hôn nhân thương mại còn có thể tạm chấp nhận, nhưng vấn đề đây chính là loại hôn sự mà bên phía đối tượng kia rõ ràng là trèo cao, đúng là hoang đường.
"Có ai ép anh phải kết hôn đâu, cưới người mình không yêu sống hết cả đời há chẳng phải rất ghê sợ sao, anh vì cái gì mà bình tĩnh như vậy?" Hạ Tuấn Tường bất mãn thay anh trai cậu ta, tuy rằng Cố Miên quả thật xinh đẹp đó, nhưng mà đối với anh trai cậu ta lại chỉ là vô dụng, anh trai cậu ta cần một người thích anh, yêu anh mà sống cả đời thôi. Cho dù là bình thường cũng chẳng sao.
Hạ Tuấn Khiêm đáp: "Nếu sớm muộn đều phải kết hôn, vậy thì người trước hay sau cũng chẳng có gì khác." Đoạn anh lại xoay người rời đi, nghĩ rồi lại nói: "Nếu đúng như chú nói, vậy thì thêm hai mươi năm nữa, nếu anh vẫn không tìm được người mình thích, vậy thì so với bây giờ, cái gì lợi hơn."
Hạ Tuấn Tường câm nín...Cậu ta hít một hơi, đúng là không nên bàn cái chủ đề này với ông anh trai của cậu ta nữa.. Nói chuyện với cái tên tâm tư lạnh nhạt này, quả thật tự khiến bản thân mất mặt!