Hôm nay Lục Cảnh cho cô cảm giác rất khác, không biết có phải do lâu rồi không chạm vào cô nên có chút vội vàng hay không, bắt lấy bắp đùi của cô mà cắm bạch bạch mạnh mẽ, bị côn ŧᏂịŧ lớn nhét đầy lại cọ xát vừa trướng lại khuây khỏa khiến cô không thể ngủ được, chỉ có thể phát ra âm thanh vừa nhỏ vừa quyến rũ xin tha.
Bình thường, nếu khi tâm trạng cô tốt thì cô sẽ phối hợp nhiều hơn một chút, nhưng hiện tại cô buồn ngủ quá, mà vận động kịch liệt trên giường như vậy căn bản cô không ngủ được.
Lục Cảnh nghe mà ngứa ngáy, đâm cho mông cô đều đỏ lên, khi thâm nhập như muốn tách môi âʍ ɦộ cô ra rồi nhét toàn bộ vào trong tiểu huyệt của cô, Phùng Nghi dùng chân đá bờ vai của anh rồi giãy giụa, kết quả bị anh khống chế trụ cổ chân hung hăng trừng phạt, đâm vào rút ra nhiều lần vào cửa tử ©υиɠ, cô không nhịn được mà hét lên: “Lục Cảnh! Đừng cắm nữa a… Đau… Quá nặng ân ân…”
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lục Cảnh cắm cô, cô bị cắm khiến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra liên tục, hiện tại huyệt vừa nóng vừa trơn, còn gắt gao kẹp anh không cho anh rời đi, đâu ra dáng vẻ đau đến không chịu nổi.
Khi mới vừa cùng cô ở bên nhau, anh không biết khi nào là cô thật sự muốn ngừng và khi nào chỉ là kêu để tăng thêm tình thú, có một lần khi cô sắp cao trào, nghe cô nói không cần anh thật sự không nhúc nhích nữa, kết quả bị cô cào rồi véo, tức giận đến mức kêu anh cút đi.
Rất lâu sau, khi cô sướиɠ đến đỏ cả người, dáng vẻ run rẩy đã khắc sâu vào trong đầu anh.
Lục Cảnh nâng mông cô lên tăng nhanh tốc độ, cô kêu càng tục thì hắn càng làm tàn nhẫn hơn, trong phòng toàn là âm thanh làʍ t̠ìиɦ lả lướt cùng với đè nén không nhịn được mà thở dốc rêи ɾỉ.
Cái miệng nhỏ chỗ kia hết lần này đến lần khác mυ'ŧ lấy lỗ tiểu trên đầu qυყ đầυ, sau vài lần như vậy, mu bàn chân cô căng chặt rồi nức nở bắt đầu phun nước.
Lần này cô lên cao trào một cách dữ dội, kẹp gắt gao Lục Cảnh không ngừng phun nước, Lục Cảnh bị co rút đến tê mỏi sống lưng, dứt khoát không hề nhẫn nại mà bắn vào tử ©υиɠ của cô.
Lục Cảnh đã dự trữ không ít, đè cô bắn tinh vài phút, bắn đến cô kêu ê ê a a rồi lại phun nước một lần nữa, sau khi kết thúc Phùng Nghi giống như bị chảy dâʍ ŧᏂủy̠ quá nhiều, bị rút cạn hết tinh khí, cuối cùng chịu không nổi ngất xỉu.
Dù sao cũng là cơ thể thường xuyên được dạy dỗ, ngày hôm sau tỉnh lại tuy rằng có chút mệt nhưng tinh thần vẫn được coi là tốt. Cô bị Lục Cảnh ôm vào trong ngực, vυ' còn bị anh nắm lấy hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích.
Cô đẩy đẩy Lục Cảnh khiến anh buông tay, Lục Cảnh mơ mơ màng màng, không chỉ không có buông ra ngược lại lại đè ở trên người cô ôm chặt hơn.
Thấy anh lại muốn làm, cô đưa tay lên che mặt làm thế nào cũng không chịu cho anh hôn, không ngờ: “Tối hôm qua anh lăn lộn em lâu như vậy, hiện tại còn chưa muốn dừng lại?”
Tối hôm qua cô bị cắm phun đến sung sướиɠ, khăn trải giường đều ướt nhẹp không biết có thể ngủ ở chỗ nào, Lục Cảnh chỉ mới bắn có một lần đương nhiên sẽ không thấy thỏa mãn, lại không muốn làm với xác chết, chỉ có thể cố gắng kiềm chế cắm giữa hai chân cô rồi xoa bóρ ѵú cô.
Nghĩ đến đây, anh cảm thấy hợp tình hợp lý nên: “Mới làm có một lần có lâu đâu? Chính em sướиɠ rồi bỏ đi ngủ, tỉnh dậy còn muốn bôi nhọ anh?”
Thời gian càng lâu, Phùng Nghi càng cảm thấy người này vậy mà phát hiện anh có bao nhiêu ấu trĩ và dính người, trước kia lúc mới gặp anh, thấy anh trưởng thành và điềm đạm thì ra là anh đã che giấu không tồi.
Cô vừa mới phân tâm, đã bị anh lật người biến thành tư thế quỳ, Lục Cảnh đè lên cô có thể cứng bất cứ lúc nào, anh dùng qυყ đầυ căng cứng tách mở môi âʍ ɦộ cô ra đi vào từng chút một, còn thường xuyên đỉnh vào nơi sâu nhất bên trong, cơ thể Phùng Nghi nhanh chóng mềm nhũn phát ra âm thanh trầm thấp.
Rõ ràng cô cũng thích mình được cắm.
Lúc bọn họ vừa mới ở cùng nhau, mỗi lần tới nhà anh, cô giống như là yêu tinh chuyên đi hút tinh khí của đàn ông, treo ở trên người anh không chịu xuống, anh vừa mới được ăn thịt nên cũng không có tiết chế, cô nói một câu liền làm theo cô náo loạn không để yên, không làʍ t̠ìиɦ ở trên người cô đến khi eo hơi hơi đau, bước chân loạng choạng thì hai người sẽ không dừng lại.
Bỗng nhiên Lục Cảnh hơi tức giận, tại sao lại muốn cự tuyệt anh, vì sao lại giống như là cố tình tạo ra khoảng cách với anh, ban đầu bọn họ triền miên ân ái như vậy, giữa hai người cũng không có xảy ra chuyện gì quá lớn mà không phải sao?
Anh hơi nghẹn lại, cũng không đợi Phùng Nghi ướt đẫm đã lập tức đâm vào chỗ sâu bên trong, Phùng Nghi đột nhiên bị anh tập kích hét lớn lên mắng: “Lục Cảnh, đầu óc anh có bệnh phải không? Cút ngay, đừng chạm vào chỗ đó…”
Cô còn chưa nói xong hết câu đã bị một bàn tay bịt kín miệng, côn ŧᏂịŧ đâm vào bắt đầu quất cô nhanh chóng, khiến cho huyệt non chưa kịp ướt xuất hiện những cơn đau đớn dày đặc.
Cô bị bịt miệng, ủy khuất mà hốc mắt ửng đỏ, khó khăn quay đầu lại dùng ánh mắt lên án anh.
Lục Cảnh thấy cảnh cô liếc mắt anh như vậy thì dươиɠ ѵậŧ lại to ra thêm một vòng, cộng thêm mấy ngày nay bởi vì sự lãnh đạm của cô mà trong lòng nảy lên sự bất an, thôi thúc anh ham muốn du͙© vọиɠ quỷ dị và ác ý, kêu gào muốn chiếm cô hoàn toàn làm của riêng, mỗi ngày đều chỉ có thể nằm dưới thân anh một cách đáng thương như vậy thừa nhận sự xâm nhập của anh.
Lục Cảnh cuối xuống dán người lên sống lưng của cô, nhẹ giọng nói bên tai: “Hiện tại anh định cưỡиɠ ɧϊếp em, em có thể làm được gì hả?”
Tay anh nắm lấy hai bầu vυ' đầy đặn của cô thưởng thức, xoay núʍ ѵú, xương hông liên tục đập vào mông thịt của cô, thao cô đến lung lay quỳ cũng không vững.
“Dáng vẻ lúc trước ngồi trên người anh, dâʍ đãиɠ lắc mông câu dẫn anh đâu mất rồi? Lại giả vờ giống như lần đầu tiên bị cắm.”
Phùng Nghi thật sự cảm thấy hiện tại anh không giống với bình thường, không chỉ có không hiểu tại sao anh lại nổi điên, lại còn bắt đầu nói lời cợt nhả, Lúc trước Phùng Nghi vẫn luôn coi anh là loại người chỉ biết vùi đầu chăm chỉ làm.
Cô bị Lục Cảnh nắm lấy hai bầu vυ' thao một cách mạnh mẽ từ phía sau, động tác thô bạo cùng lời nói hạ lưu khiến cái miệng nhỏ phía dưới đang mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ không ngừng chảy dâʍ ŧᏂủy̠, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.
Cô làm theo như lời Lục Cảnh nói, bắt đầu lắc mông đón nhận sự va chạm của anh, rêи ɾỉ giống như thúc giục cái gì đó.
Lục Cảnh phát hiện tốc độ động tình khác thường của Phùng Nghi, nắm lấy cằm cô rồi xoay mặt qua, cô không nói lời nào nhưng trong ánh mắt thể hiện rõ sự mê ly và khao khát thầm kín.
“Dâʍ đãиɠ! Mông nâng cao như vậy, là vừa mắng em đến ngứa ngáy sao?”
Phùng Nghi chỉ là không muốn chủ động nói, bởi vì bị phát hiện thì không thể che giấu được, một bên nâng mông lên để anh cắm càng sâu vào, một bên nói ra một tràng âm thanh dâʍ đãиɠ: “Chính là muốn làm đĩ nhỏ của A Cảnh, làm túi bọc dươиɠ ѵậŧ, bị A Cảnh thao lộng.”
Lục Cảnh trẻ tuổi sung sức, làm sao có thể chịu nổi sự câu dẫn như vậy, nghiến răng đưa đẩy eo như máy đóng cọc, cô bị cắm đến vẩy ra nước sốt, ân a gọi bậy, lại là: “A Cảnh thật là lợi hại, bị A cảnh cắm hỏng rồi, hoặc là “Trứng dái của A Cảnh thật nặng, nhất định có thể bắn to bụng của Nghi Nghi.”
Anh nghĩ rằng hôm nay nếu không phải anh lao lực quá độ mà chết thì chính là cô bị cắm chết.
Lục Cảnh ôm eo cô, không ngừng dùng qυყ đầυ chọc vừa cửa tử ©υиɠ, đâm cho Phùng Nghi đau đến tê dại, không biết có phải bị anh tàn nhẫn đυ.ng quá nhiều lần không mà cảm thấy có gì đó bị đâm mở.
“ n…… A Cảnh…… Cắm mở……”
Lục Cảnh nhét qυყ đầυ vào bên trong tử ©υиɠ đã bị cắm mở kia, thịt mềm siết chặt, thịt non co rút lại mυ'ŧ chặt thân dươиɠ ѵậŧ ở bên ngoài, vừa đau vừa sướиɠ.