Trong đầu như có thứ gì đó nổ tung.
Xoang mũi ngập tràn hơi thở anh, cả người cô đều bị hơi thở anh bao phủ, động cũng không thể động, nhưng mà anh cũng không hôn sâu, chỉ là nhẹ nhàng một chút liền buông ra, môi lại không có rời cách môi cô một chút, một đôi mắt âm u nhìn cô, anh nói khẽ với cô: “Thật sự phải đi.”
Cánh tay ôm cô buông ra, gương mặt cách rất gần cũng chậm rãi rời xa.
“Có yêu cầu gì thì gọi điện cho anh.”
Nhìn thấy cô ngơ ngác gật đầu một cái anh mới xoay người rời đi.
Từ Hi Nhiễm vẫn ngơ ngác đứng ở đó, trên eo vẫn còn cảm xúc khi anh ôm coi, chóp mũi quấn quanh hơi thở thuộc về anh, trên môi… Trên môi có một chút ướŧ áŧ.
Từ Hi Nhiễm được A Văn đưa đến trường học cũng chưa hồi phục tinh thần, thì ra cảm giác được hôn là như thế này, mặt anh sát lại gần, hơi thở mãnh liệt, môi anh hơi lạnh, còn có cảm xúc khi anh hôn, Từ Hi Nhiễm cảm giác tim lại bắt đầu đập nhanh.
Vì sao muốn hôn cô, vì sao hôn đến tự nhiên như vậy, vì sao hôn xong có thể bình tĩnh cùng cô tạm biệt như vậy, mà cô, anh hôn một chút liền ngốc đến bây giờ.
Loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này làm cả người cô giống như say xe, Từ Hi Nhiễm đã quên đây là đâu, trong đầu toàn là nụ hôn kia, cho đến khi cô cảm giác trên vai bị người ta đẩy một cái.
Từ Hi Nhiễm phục hồi tinh thần, nhìn về phía người trước mắt, Trình Vân Khải hơi cong người, nhìn cô nhíu mày nói: “Cậu sao lại thế này? Gọi cậu vài lần cũng không đáp, thất hồn lạc phách, gặp quỷ?”
Từ Hi Nhiễm nhìn thoáng qua xung quanh, nơi này cách kí túc xá không xa, cô nhớ A Văn đưa cô đến cổng trường, để cô tự đi vào.
“Sao cậu tới đây?”
“Tới nhìn cậu, còn có thể vì cái gì?”
“Tớ có cái gì đẹp?”
“Tớ nếu không nhìn cậu, cậu đã sớm đâm vào cây, cậu sao lại thế này? Hồn bị người ta câu mất?” Trình Vân Khải nhìn đến trên cổ cô, “Hôm nay trời nóng như vậy còn mang khăn quàng cổ làm gì?”
Cậu ta vừa nói vừa kéo khăn quàng cổ của cô, phát hiện không thích hợp, ánh mắt Trình Vân Khải híp lại dừng ở trên cổ cô, lại gần quan sát, Trình Vân Khải có bạn gái, cũng cùng bạn gái thân mật, cho nên vừa thấy trên cổ cô liền hiểu sao lại thế này.
“Cổ cậu sao lại thế này?”
Từ Hi Nhiễm đỏ mặt, lập tức kéo khăn quàng cổ lên, trừng mắt nhìn Trình Vân Khải một cái nói: “Không có sao.”
Trình Vân Khải siết chặt nắm tay, cắn răng hỏi: “Tưởng Dư Hoài làm gì cậu? Tên khốn kia làm gì?”
Hai chữ “tên khốn” làm Từ Hi Nhiễm không thoải mái: “Trình Vân Khải cậu sao lại thế này? Tưởng Dư Hoài là chồng tớ không phải tên khốn.”
Trình Vân Khải nắm chặt quyền một cỗ lửa giận bị lời này dập tắt hoàn toàn, cũng phải, người ta chính là vợ chồng làm cái gì mà không thể?
“Tớ còn có chuyện đi trước, sắp phải tốt nghiệp, chuẩn bị tốt một chút đi, đừng chạy tới trường tớ nữa.”
Từ Hi Nhiễm rời đi, Trình Vân Khải vẫn nhìn bóng dáng cô đến khi cô đi xa, ngay sau đó cười lạnh một tiếng, Trình Vân Khải không phải không có kinh nghiệm, thật muốn để lại dấu vết làm chuyện đó, ai sẽ để ở nơi dễ thấy như vậy, cậu ta cảm thấy Tưởng Dư Hoài chính là cố ý, cố ý lấy cái này nói cho mọi người, Từ Hi Nhiễm là thuộc về anh ta, mọi người kia cũng bao gồm cậu ta - Trình Vân Khải.
Chút tâm tư đàn ông này cậu ta còn có thể không biết sao? Tưởng Dư Hoài biết cậu ta đi gần Từ Hi Nhiễm, chỉ cần cậu ta tới tìm Từ Hi Nhiễm sẽ thấy, cậu ta không tìm Từ Hi Nhiễm sẽ không biết, nhưng tới tìm sẽ ngột ngạt.
“Đồ chó!” Trình Vân Khải rủa thầm một tiếng.
Tới gần tối Từ Hi Nhiễm mới nhận được điện thoại của Tưởng Dư Hoài, nhìn thấy cuộc gọi đến, chưa nghe được giọng anh Từ Hi Nhiễm đã không tự giác bắt đầu khẩn trương, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Cô bình phục một chút mới nhận điện thoại, “Alo, anh Dư Hoài?”
“Anh tới rồi.”
“Tới rồi là tốt, một đường lặn lội xa xôi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Bên này vẫn là ban ngày.”
“Vậy điều chỉnh múi giờ một chút.”
Cô nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến một trận tiếng cười rất nhỏ, là từ chóp mũi phát ra, cô nhớ tới anh hôm nay trước lúc hôn cô cũng cười như thế này, Từ Hi Nhiễm tức khắc khẩn trương cảm giác hô hấp đều không thông thuận.
“Bên em đã sớm tối đi? Nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Được.”
Hai người đơn giản tạm biệt liền tắt điện thoại, ai cũng chưa nói về nụ hôn hôm nay, Từ Hi Nhiễm vỗ vỗ mặt, không biết vì cái gì tâm tình đột nhiên liền trở nên rất tốt, ôm điện thoại lăn ở trên giường, không nhịn được cười ra tiếng.
Sau đó Từ Hi Nhiễm liền vội, bởi vì đã đến cuối năm, Tưởng Dư Hoài cũng rất bận, hai người gọi cho nhau không nhiều lắm, chỉ là cảnh tượng cái hôn kia cùng với một lần anh từ phía sau ôm cô luôn xuất hiện trong đầu cô.
Bởi vì cả hai đều vội, hai người mỗi lần điện thoại rất ngắn, chỉ là hỏi thăm đơn giản, nhưng mà có một ngày Tưởng Dư Hoài gọi điện thoại tới hỏi chuyện của cô, bởi vì quan hệ đến tiền đồ Từ Hi Nhiễm, hai người nói một ít.
Từ Hi Nhiễm hiện tại có chút rối rắm, cũng muốn nghe ý kiến anh. Từ Hi Nhiễm tính tốt nghiệp xong xin làm kế toán văn phòng, hơn nữa cô đã xem trọng một văn phòng kế toán ở Bắc Đằng, cũng có chuẩn bị, chỉ là nghỉ hè cô đột nhiên gả chồng, hiện tại có người nhà, cô ở lại Bắc Đằng liền không quá thích hợp.
Nhưng mà Lạc Thành bên kia cũng có văn phòng kế toán tuyển người, chỉ là nghe ý tứ Tưởng Dư Hoài, anh hy vọng cô tốt nghiệp có thể vào Thiên Hành làm tài vụ, ở công ty trong nhà làm tài vụ, thứ nhất anh có thể chăm sóc cô, thứ hai đều là người một nhà, anh để cô quản tài vụ sẽ yên tâm hơn một ít.
Từ Hi Nhiễm tương đối thiên hướng làm kế toán viên văn phòng, bởi vì đây là ước mơ của cô, hơn nữa cũng vì phỏng vấn mà chuẩn bị.
Chỉ là Tưởng gia có ân với cô, Tưởng Dư Hoài hy vọng cô có thể hỗ trợ, cô đương nhiên không có lý do gì cự tuyệt. Trong lúc tán gẫu, Tưởng Dư Hoài cũng cảm giác được cô do dự, anh dứt khoát nói thẳng: “Anh muốn nghe suy nghĩ thật của em.”
Từ Hi Nhiễm do dự một chút, vẫn đem suy nghĩ của mình nói ra.
Tưởng Dư Hoài nói: “Em muốn làm cái gì liền đi làm, anh cũng chỉ cho em đề nghị, em cũng không cần có gánh nặng tâm lý, rốt cuộc quyền quyết định tương lai là ở trên tay em.”