Chữa Khỏi Bệnh Sủng Hôn

Chương 37: Nhàm chán

Hơi thở của anh phả bên tai làm cả người cô tê dại, theo bản cách xa một ít, vội nói: “Em… em… em không dụ dỗ anh.”

Cô hoảng loạn làm anh cảm thấy vài phần đáng yêu, khóe miệng hơi cong, đột nhiên có chút ý tưởng, nhưng mà ánh mắt nhìn đến chân tàn chân, cô vừa mới giúp anh thoa thuốc, ống quần còn không có buông đi, lộ ở bên ngoài, tàn khuyết xấu xí, ánh mắt anh tức khắc tối sầm xuống, dần dần buông tay đang ôm cô ra.

Từ Hi Nhiễm vội vàng từ trên người anh đứng lên, cũng không biết anh vì cái gì đột nhiên bế cô lên, cô còn chưa hết hoảng loạn.

Anh đem ống quần thong thả ung dung buông xuống, rồi sau đó sau này dựa ở trên sô pha, đôi mắt nhìn như bình tĩnh, lại ẩn ẩn lạnh lùng, nhìn qua cô, anh hỏi: “Dọa đến em?”

Là ngữ khí rất khách khí rất lễ phép, phảng phất anh nói chuyện lớn tiếng dọa tới cô làm anh cảm thấy có lỗi.

“Không… Không có.”

“Nhà kho có xe lăn, có thể giúp anh đẩy lại đây không?”

Từ Hi Nhiễm đi vào nhà kho, tâm tình vẫn như cũ không thể bình tĩnh trở lại, trong đầu không chịu khống chế nhảy ra hình ảnh vừa rồi, cô bị anh kéo lên trên đùi, cánh tay anh từ phía sau ôm lên, ngực anh ấm áp, phả hơi thở vào tai cô, còn có… Còn có câu nói kia.

Không được dụ dỗ anh.

Lặp đi lặp lại, mỗi một động tác rất nhỏ, đều xuất hiện ở trong đầu cô, Từ Hi Nhiễm vội vàng lắc đầu.

Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được Tưởng Dư Hoài không giống nhau, thường ngày bọn họ đều tôn trọng nhau như khách, anh cũng rất tôn trọng cô, không biết anh vừa rồi sao lại thế, vì cái gì đột nhiên bế cô lên, vì cái gì muốn nói câu nói kia.

Nhưng cô rõ ràng không dụ dỗ anh.

Từ Hi Nhiễm làm chính mình bình tĩnh, bọn họ là vợ chồng không phải sao, đừng nói ôm cô, anh làm một chút chuyện càng quá mức cũng không có gì đi?

Nghĩ như vậy vẫn không làm cô bình tĩnh lại, gương mặt ngược lại càng nóng, vội vàng cưỡng bách mình không cần nghĩ nhiều, coi như cái gì cũng chưa phát sinh, như vậy sẽ không xấu hổ.

Từ Hi Nhiễm rất nhanh liền tìm được xe lăn, xe lăn là loại gấp, hơn nữa có bảng điều khiển tự động, Từ Hi Nhiễm nghiên cứu một hồi lâu mới mở được nó, đẩy xe lăn ra, tâm tình đã bình phục rất nhiều.

Tưởng Dư Hoài chống xe lăn ngồi lên trên, Từ Hi Nhiễm vội vàng đỡ anh, chỉ là lúc tới gần anh, cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc trên người anh, mặt cô không tự giác đỏ lên.

Không dám nhìn anh: “Anh nghỉ ngơi một lát, em đi nấu cơm.”

“Không cần phiền toái, anh gọi điện thoại để người đưa lại đây.”

“Em mua đồ ăn, dù sao em cũng không có việc gì làm, anh có thể nếm thử tay nghề của em.”

Từ Hi Nhiễm đi phòng bếp, Tưởng Dư Hoài ngồi ở trên xe lăn ánh mắt ở cửa phòng bếp dừng lại một hồi lâu mới lăn lộn xe lăn đi thư phòng.

Từ Hi Nhiễm làm xong cơm đi thư phòng tìm anh, Tưởng Dư Hoài đang xử lý văn kiện, nghe được giọng cô nói: “Em ăn trước đi, anh tới sau.”

Từ Hi Nhiễm liền không quấy rầy anh, nhưng mà cô cũng không ăn trước, mà là sắp xếp chén đũa ở trên bàn, cũng may anh cũng không trì hoãn lâu lắm.

Xe lăn của Tưởng Dư Hoài có bảng điều khiển tự động, có thể cảm nhận đất bằng cùng chướng ngại vật, cũng không cần dùng tay quay bánh, rất thuận tiện, anh nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, rõ ràng đều là món anh thích ăn, anh nói: “Khó được xuống bếp, sao không làm món mình thích ăn?”

Từ Hi Nhiễm nói: “Em không có đồ gì đặc biệt thích ăn, em ăn cái gì đều có thể.”

Cơm nước xong Từ Hi Nhiễm nhìn thoáng qua đồ ở góc tường, đó là vật dụng hàng ngày cô mang lại đây, cô suy nghĩ một chút, mới hỏi Tưởng Dư Hoài: “Buổi tối em ngủ chỗ nào?”

Tưởng Dư Hoài nói: “Nơi này phòng nhiều, chọn một cái em thích.”

“…”

Từ Hi Nhiễm chọn phòng ở đối diện phòng Tưởng Dư Hoài, cũng tiện chăm sóc anh, Từ Hi Nhiễm còn tưởng rằng Tưởng Dư Hoài đưa cô tới đây, là muốn cùng cô chung phòng, rốt cuộc bọn họ kết hôn đã vài tháng, phẫu thuật xong miệng vết thương cũng sớm lành. Tuy rằng anh nói qua chuyện con cái không nóng nảy có thể chờ cô tốt nghiệp lại nói, nhưng anh cưới vợ cũng không phải cưới về trang trí.

Hơn nữa anh vừa mới còn đột nhiên ôm cô lên trên đùi.

Thì ra cô nghĩ sai rồi, Tưởng Dư Hoài cũng không có tính toans muốn cùng cô chung phòng, lúc trước đến đây cô còn rất khẩn trương, cũng không có kinh nghiệm không biết làm như thế nào, hiện tại phát hiện mọi chuẩn bị đều không cần, cô vốn dĩ hẳn là thở dài một hơi, cũng không biết vì cái gì, trong lòng thế nhưng ẩn ẩn có loại cảm giác mất mát.

Sáng sớm hôm sau Từ Hi Nhiễm liền thấy cửa phòng đối diện mở ra, bên trong đã không thấy Tưởng Dư Hoài, Từ Hi Nhiễm trong lòng lo lắng, chẳng lẽ lại đi công ty? Chân anh còn nhiễm trùng đó.

Từ Hi Nhiễm tìm một vòng, ở trong thư phòng phát hiện anh, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Anh Dư Hoài miệng vết thương bôi thuốc chưa?”

“Chưa có.”

“Em giúp anh?”

“Được.”

Từ Hi Nhiễm liền cầm hòm thuốc lại đây, Tưởng Dư Hoài đang ngồi ở thư phòng sau bàn làm việc thật lớn, thấy cô tiến vào liền đem xe lăn đẩy ra sau một chút tiện cho cô hỗ trợ.

Từ Hi Nhiễm ngồi xổm trước mặt anh, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, động tác của cô có chút không được tự nhiên, cũng may cuối cùng vẫn là thành công thoa xong. Lúc này đây mọi người đều thực bình tĩnh, giống như không phát sinh chuyện lúc trước đột nhiên anh kéo cô đến trong lòng ngực.

Từ Hi Nhiễm hiện tại đã năm bốn, việc học cũng không có nhiều, Tưởng Dư Hoài bởi vì bị nhiễm trùng phần còn lại của chân đã bị cụt hai ngày này cũng không đi công ty, muốn xử lý văn kiện A Văn sẽ đưa lại đây, nếu có cái gì phân phó, mở hội nghị qua video là được.

Hai ngày này Từ Hi Nhiễm vẫn như cũ mỗi ngày đều giúp anh thoa thuốc, trải qua hai ngày tĩnh dưỡng, chân anh tốt hơn rất nhiều.

Lúc Từ Hi Nhiễm không có việc gì làm sẽ đi bên ngoài mua chút hoa cỏ trở về, cô muốn đem ban công tô điểm một chút, hôm nay cô bận một lát trong lúc vô tình vừa quay đầu liền nhìn thấy Tưởng Dư Hoài ngồi ở trước cửa sổ sát đất phòng khách.

Anh lúc trước vẫn luôn ở thư phòng bận rộn cô cũng không đi quấy rầy, Từ Hi Nhiễm nghĩ nghĩ đi lên hỏi: “Anh Dư Hoài muốn đi ra ngoài một chút sao? Em đẩy anh đi ra ngoài?”

“Không cần.” Anh nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chăm chú vào ngoài cửa sổ.

Từ Hi Nhiễm liền không quản anh, đi ban công xử lý, xử lý xong rồi Từ Hi Nhiễm thấy anh còn ngồi ở bên cửa sổ, anh vẫn luôn duy trì một cái tư thế động đều không động một chút. Từ Hi Nhiễm cho rằng anh ngủ rồi, cô đi lên trước nhìn thoáng qua, anh cũng không có ngủ, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

“Anh Dư Hoài sao vẫn luôn ngồi ở chỗ này vậy?”

Nơi này là tầng lầu, từ nơi này nhìn xuống, có thể nhìn thấy từng toà nhà không đồng đều còn có đường dưới chân như nước chảy, nhưng cũng thật sự không có gì đẹp.

“Làm việc xong rồi, ngồi trong chốc lát.”

“Anh đã ngồi thật lâu, vẫn luôn ngồi ở chỗ này không cảm thấy nhàm chán sao?”