Chữa Khỏi Bệnh Sủng Hôn

Chương 20: Em thích là được

Tưởng Dư Hoài có phòng riêng ở nhà cũ Tưởng gia, Từ Hi Nhiễm theo Tưởng Dư Hoài vào phòng, trên giường để mấy bộ váy mới, trong phòng Tưởng Dư Hoài có một cái gian nhỏ, Từ Hi Nhiễm lấy quần áo nói: “Em… Đi vào trong thay.”

Tưởng Dư Hoài gật đầu một cái, Từ Hi Nhiễm đi vào trong thay váy, cô lần đầu tiên tới Tưởng gia Thôi Viện đã hỏi qua kích cỡ cô, quần áo cũng rất vừa người.

Từ Hi Nhiễm thay xong đi ra, Tưởng Dư Hoài hỏi: “Vừa người không?”

“Rất thích hợp.”

Anh gật đầu một cái lại nói: “Em xuống lầu trước đi.”

Từ Hi Nhiễm ra cửa nhìn anh một cái, vốn dĩ muốn hỏi một chút anh có cần hỗ trợ không, chân anh cũng không tiện, lo lắng động tác anh thay quần áo không nhanh nhẹn, nhưng mà cô không có mặt mũi hỏi ra miệng, tuy rằng hai người hiện tại là vợ chồng, nhưng rốt cuộc quen biết không lâu, vẫn còn mới lạ.

Từ Hi Nhiễm đi tới phòng khách, trong phòng khách vẫn rất náo nhiệt, Thôi Viện nhìn thấy cô, vội vàng hỏi: “Thế nào? Quần áo vừa người không?”

“Rất vừa người, cảm ơn dì Thôi.”

Thôi Viện phụt cười một tiếng, “Con hiện tại cùng Dư Hoài đã lãnh chứng, có thể đổi thành gọi mẹ.”

Từ Hi Nhiễm hơi xấu hổ, vẫn là ngoan ngoãn sửa lời: “Cảm ơn mẹ.”

Thôi Viện cười đến càng vui vẻ, “Không cần cảm ơn, thật là đứa bé ngoan.”

“Chị dâu, lại đây cùng bọn ta chơi bài.”

“Ngôn Phong gọi con, con chơi cùng bọn họ không?”

Thôi Viện nhắc nhở một câu Từ Hi Nhiễm mới phản ứng lại câu “Chị dâu” kia chính là gọi cô, Từ Hi Nhiễm theo ngón tay Thôi Viện nhìn lại, cách đó không xa mấy thanh thiếu niên trẻ tuổi đang ngồi ở bên cạnh bàn chơi bài, gọi cô là Tưởng Ngôn Phong, là con thứ hai của Tưởng Tri Thu, nhỏ tuổi nhất Tưởng gia, cùng cậu ta chơi là mấy người trẻ tuổi chi bên Tưởng gia, nhìn qua cùng Tưởng Ngôn Phong không lớn hơn bao nhiêu.

Tưởng Ngôn Phong năm nay 18 tuổi, lớn lên tuấn tú, bởi vì là người nhỏ tuổi nhất Tưởng gia cũng được yêu thương nhất, tính tình cũng hoạt bát nhất.

Từ Hi Nhiễm nói: “Chị không biết chơi.”

Tưởng Ngôn Phong nói: “Thực hiếu học, chị dâu là sinh viên đại học, khẳng định rất thông minh, em tùy tiện chỉ chị một chút liền biết.”

Thôi Viện cũng ở một bên nói: “Đi chơi đi, mấy đứa tuổi xấp xỉ nhau, có thể chơi chung một chỗ.”

Ba Từ Hi Nhiễm là dân cờ bạc, cô từ nhỏ liền không thích đánh cược, hơn nữa cô nhìn lướt qua bài trên bàn, cô biết mình mấy cân mấy lạng, sợ loại giải trí đánh cược này cô cũng đánh cược không nổi.

Từ Hi Nhiễm đang do dự từ chối làm sao, chỉ nghe được một giọng trầm thấp nói: “Đi thử vận may đi, thắng về em, thua tính cho anh.”

Nghe được giọng Từ Hi Nhiễm quay đầu nhìn lại, liền thấy Tưởng Dư Hoài đang đứng ở cửa phòng khách, lời này là anh nói với cô.

Tưởng Ngôn Phong nói: “Chị dâu, anh cả đã hào phóng như vậy, chị đừng không cho anh ấy mặt mũi.”

Đã nói như vậy, Từ Hi Nhiễm cũng không tiện từ chối, cô đi đến trước bàn ngồi xuống, Tưởng Ngôn Phong dạy một chút quy tắc, thật ra cũng không khó.

Từ Hi Nhiễm cũng không nghĩ sẽ thắng tiền đặt cược, cũng chỉ là có lệ tùy tiện chơi vài ván, dù sao mỗi lần thua tiền đặt cược cũng không nhiều lắm.

Cho nên mặc kệ bắt được bài gì cô đều đánh ra, không giữ lại trong tay. Lúc này Từ Hi Nhiễm cũng chuẩn bị đánh ra, đằng sau đột nhiên duỗi ra một bàn tay, đem trước mặt cô đánh ra hai quân.

Từ Hi Nhiễm nghiêng đầu nhìn, liền thấy Tưởng Dư Hoài không biết từ khi nào đứng ở đằng sau cô. Giúp việc đúng lúc mang lại đây một cái ghế, Tưởng Dư Hoài ngồi xuống bên cạnh cô, đối với ánh mắt nghi hoặc cô nhìn qua nói: “ Bài tốt như vậy sao không giữ lại?”

Từ Hi Nhiễm: “…”

Anh là dựa gần cô, hơi thở anh trong nháy mắt bao phủ ở trên người cô, phía sau lưng cô cứng đờ, không được tự nhiên cười cười, tuy rằng đánh bài còn chưa thuần thục, nhưng Từ Hi Nhiễm cũng không cảm thấy bài trên tay đẹp, nhưng mà thấy vẻ mặt anh chắc chắn như vậy, Từ Hi Nhiễm cũng không tiện hỏi nhiều.

Không chỉ có Từ Hi Nhiễm, vây quanh ở bên cạnh bàn một đám thiếu niên bởi vì Tưởng Dư Hoài đến đều có vẻ không được tự nhiên, làm anh cả lớn nhất Tưởng gia, hơn nữa trên người anh có khí chất hàng năm tung hoành ở thương trường, làm đám thiếu niên này mỗi khi đối mặt đều có một loại huyết mạch bị áp chế.

Tưởng Ngôn Phong bất mãn nói: “Anh cả anh lớn như vậy cùng chúng em xem náo nhiệt gì chứ, anh đi cùng bác cả bác hai còn có ba em anh hai anh ba bọn họ làm chính sự đi, chúng em còn nhỏ chơi anh cũng đừng xem náo nhiệt.”

“Theo không?” Tưởng Dư Hoài dứt khoát lưu loát hỏi một câu.

Tưởng Ngôn Phong kết câu chuyện, ngoan ngoãn theo.

Qua vài vòng Từ Hi Nhiễm nhìn tiền đặt cược trên mặt bàn đã đổ mồ hôi, cô cảm thấy bài cô cũng không lớn, lấy loại bài này tới đánh cược, tỷ lệ thắng căn bản không lớn.

Nhưng mà ngoài dự kiến của Từ Hi Nhiễm, ở vòng thứ năm, những người khác đều bỏ bài, cũng chỉ để lại Từ Hi Nhiễm một người trên tay còn cầm bài, không hề nghi ngờ Từ Hi Nhiễm thắng. Trên mặt bàn một đống tiền cược lớn được đẩy đến trước mặt Từ Hi Nhiễm, cô rất ngoài ý muốn, bài thế này cũng có thể thắng, mặc kệ thế nào, thắng vẫn là rất vui vẻ.

“Chị dâu có thể cho chúng em xem bài trên tay chị không?” Tưởng Ngôn Phong hỏi.

Từ Hi Nhiễm còn rất thành thật, liền đem bài cho bọn họ nhìn, Tưởng Ngôn Phong xem xong thiếu chút nữa tức hộc máu, “Một lá hai một lá năm, cái bài này chị dâu cũng dám theo?”

Tức nhất chính là, trên tay cậu ta cầm hai con Q, thế mà bị một lá hai một lá năm doạ sợ tới mức vứt bỏ hai con Q.

Từ Hi Nhiễm có chút xấu hổ, theo bản năng nhìn Tưởng Dư Hoài, Tưởng Dư Hoài vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tưởng Ngôn Phong nói: “Đã đánh cược thì phải chịu thua.”

“Ai da anh cả anh cũng đừng cùng bọn em xem náo nhiệt, anh đi tìm bác hai bọn họ lập một bàn kìa.”

“Em còn chơi không? Còn chơi thì chia bài.”

“…”

Tưởng Ngôn Phong nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu, không nói cái gì nữa.

Ván này bài Từ Hi Nhiễm hơi tốt hơn một chút, Tưởng Dư Hoài đánh thật sự cấp tiến, hạ bài cũng hạ lớn, vòng hai Tưởng Dư Hoài trực tiếp đem con to nhất đánh ra, “All in.”

Từ Hi Nhiễm bị kinh ngạc rồi, vẻ mặt lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Thật sự muốn hạ hết sao?”

“Đừng sợ.”

Anh có một loại khí chất cao lãnh, nói chuyện cường ngạnh làm cho người ta có một loại cảm giác không thể cự tuyệt, chính là giờ phút này giọng anh nhẹ nhàng, lại nhàn nhạt ôn nhu, thật giống như dỗ người.

Từ Hi Nhiễm da mặt mỏng, nhất thời chỉ cảm thấy bên tai nóng lên.

Rất nhanh trên bàn cũng chỉ dư lại Tưởng Ngôn Phong còn giằng co, Tưởng Ngôn Phong nhìn hai vợ chồng đối diện, nghĩ mình vừa hai con Q bị một con hai một con năm đánh rơi xuống cậu liền không cam lòng, bài không tốt anh cả lại cố ý đánh lừa, không thể trúng kế.

Tưởng Ngôn Phong cắn răng một cái, cũng đem quân to nhất toàn bộ đánh ra.

Cuối cùng đã đến lúc hạ bài, Từ Hi Nhiễm vẫn thắng Tưởng Ngôn Phong. Tưởng Ngôn Phong nhìn bài cả người đều không tốt. Vốn dĩ cậu tìm chị dâu lại đây chơi bài chính là muốn thông qua chị dâu tay thắng tiền anh cả, lại không nghĩ rằng cuối cùng tiền không thắng được, tiền đặt cược đều bị anh cả thắng mất rồi.

Sao lại như vậy! Tưởng Ngôn Phong kêu gào, nói với Thôi Viện: “Bác cả người mau quản anh cả đi, anh ấy ở chỗ này khi dễ chúng ta."

Bà Tưởng dỗi nói: “Cháu nghịch như vậy, nên ăn chút giáo huấn! Xem cháu cả ngày chỉ biết chơi?”

Từ Hi Nhiễm nhìn trước mặt quả thực không thể tin được, thắng nhiều tiền như vậy Từ Hi Nhiễm là vừa mừng vừa sợ, cô nghiêng đầu nhìn Tưởng Dư Hoài, vừa lúc ánh mắt anh nhìn về phía cô.

“Thích không?” anh hỏi.

Cũng không biết có phải ánh đèn trên đầu quá mức nhu hòa hay không chiếu ở trên mặt anh, đáy mắt nặng nề cũng có vài phần ôn nhu mềm mại, một khuôn mặt trong nháy mắt trở nên ôn nhuận, giống như trên mặt còn hàm chứa ý cười nhàn nhạt.

Từ Hi Nhiễm tránh đi tầm mắt, gật gật đầu.

“Thích là được.”

Thích là được …Thật giống như anh làm vậy chính là vì dỗ cô vui vẻ.